Nguyên Tín say khướt híp mắt lại, phần da từ cổ trở lên đã đỏ ửng vì men rượu, miệng còn không quên lầm bầm lầu bầu.
“Người đâu? Người đâu hết rồi? Mau lấy rượu ra...”
Ông ta nghĩ rằng mình gọi rất lớn tiếng, nhưng thật ra thì chỉ nhỏ như tiếng muỗi kêu, dường như chỉ lí nhí trong miệng thôi.
Nguyên Tín nằm chổng vó trên giường của chủ soái, nửa thân trên nằm trên giường, nửa thân dưới lại chìa ra ngoài.
Cho dù nồng độ rượu thời đó không cao, phụ nữ không biết uống rượu cũng có thể tu được hơn nửa chai, nhưng Nguyên Tín uống rượu với đơn vị là “bồn”, tửu lượng có tốt hơn nữa cũng sẽ không chịu nổi ông ta uống rượu như lang thôn hổ yết như vậy, say rượu cũng là chuyện thường tình. Lúc này đây cơn say còn nồng, cơ thể nóng rực đổ mồ hôi, ông ta kéo bộ áo giáp trên người rồi gỡ xuống, muốn được mát mẻ. Nhưng vẫn cứ nóng nực, ông ta bèn kéo cả vạt áo lên...
Cơn say xâm chiếm hết lý trí, ông ta nặng nhọc ngủ thiếp đi, trong khi ý thức mơ hồ ông ta nghe thấy bên ngoài truyền tới vài câu nói.
“... Mạt tướng... Có một chuyện khẩn cấp... Đúng vậy, là một chuyện rất gấp, cần phải bàn bạc trực tiếp với tướng quân...”
Người đang nói là phó tướng ất, đi theo sau hắn ta là một tiểu binh đang rụt vai, cúi gằm đầu xuống, dường như tiểu binh này rất sợ người lạ, vẫn luôn nhìn xuống đất, không ngẩng đầu lên. Đêm đã về khuya, tiểu binh bảo vệ chủ trướng cũng đã mệt nhọc, chỉ hỏi thăm vài câu liền cho người đi vào.
Trước khi phó tướng ất vào trong còn không quên dặn dò một câu.
“Mấy hôm nay tâm trạng tướng quân không tốt, các ngươi đều xốc lại tinh thần, đừng có lơ là.”
Thủ vệ nịnh nọt cười nói: “Tiểu nhân biết, nhất định không lơ là đâu.”
Nói thì nói như vậy, nhưng đợi phó tướng ất dẫn người vào xong, tiểu binh bảo vệ ở hai bên liền mệt mỏi thở phào một cái, càng buồn ngủ hơn.
Phó tướng cũng ở trong chủ trướng rồi, tính an toàn đủ cao, mấy huynh đệ bọn họ cũng có thể tranh thủ lười biếng một chút.
Phó tướng ất đưa theo tiểu binh vào trong trướng, “tiểu binh” kia ngẩng đầu ưỡn ngực, rõ ràng đó là phó tướng giáp đang bị tạm giam!
Một loạt tiếng ngáy như sấm truyền vào trong tai hai người, bọn họ liếc nhau, tách ra lách qua bình phong từ hai bên rồi đi vào phòng ngủ trong trướng.
Nguyên Tín ngủ rất say, lồng ngực phập phồng lên xuống, tiếng ngáy vang lên đều đều.
Ánh mắt phó tướng giáp lộ vẻ hung ác, thấp giọng nói: “Thật sự là trời giúp chúng ta rồi, vậy mà ông ta còn dỡ cả áo giáp xuống...”
Hắn ta chợt nhếch miệng cười, để lộ một hàm răng ngả vàng.
Nếu Nguyên Tín mặc áo giáp, bảo vệ những chỗ hiểm trên cơ thể, bọn họ không thể thành công trong một kích được, không chừng còn khiến cho Nguyên Tín giãy giụa rồi kinh động tới thủ vệ ở bên ngoài. Không ngờ Nguyên Tín lại phối hợp như vậy, toàn thân không có chút phòng bị nào, không phải là con dê đang đợi làm thịt sao?
Hắn ta liếc nhìn phó tướng ất một cái, hai người trao đổi ánh mắt, hiểu được ý nhau.
Hai người bọn họ vốn đã là huynh đệ tốt dìu dắt giúp đỡ nhau tới hiện tại, chỉ cần trao nhau một ánh mắt là có thể hiểu được ý nhau.
E ngại thường ngày Nguyên Tín hay đe dọa, bọn họ không dám trắng trợn lộ liễu đi lên giết người, không chỉ bước chân nhẹ lại, ngay cả hít thở cũng tạm dừng.
Phó tướng ất đi tới chỗ cách Nguyên Tín không đến ba bước, hắn nắm bắt cơ hội, nhanh tay nhanh mắt xông lên phía trước.
Hắn vươn tay bịt kín mũi và miệng của Nguyên Tín, sau đó xoay người đè lên trên Nguyên Tín, dùng sức mạnh từ hai chân chặn lại hai vai của ông ta.
Phó tướng giáp cũng hành động, hắn ta rút con dao găm giấu trong lồng ngực ra, một đường sáng lạnh trắng xóa xẹt qua trong không trung, lưỡi dao sắp hôn lên cổ của Nguyên Tín.
Trong cơn mơ Nguyên Tín cảm thấy khó thở, trên người bị một vật nặng đè lên, ông ta giãy giụa mở mắt ra theo bản năng, đập vào mắt ông ta là hai gương mặt dữ tợn. Nguyên Tín sợ hãi trong lòng, cảm giác nguy cơ hung hiểm dâng lên trong lòng ông ta, nhưng không chờ ông ta kịp dùng sức đẩy phó tướng ất đang kìm giữ mình đi, phó tướng giáp đã vung tay chém xuống rồi, lưỡi đao bén nhọn cắt qua yết hầu của ông ta, máu tươi “phụt” một tiếng phun ra ngoài...
Hai người bị máu của Nguyên Tín văng trúng, bọn họ cũng mặc kệ, tay phó tướng giáp lại tăng thêm sức mạnh, cho tới khi thân dao kẹt tại xương cổ của Nguyên Tín mới chịu dừng lại. Phó tướng ất xoay người đi xuống, phó tướng giáp rút dao ra đâm thêm mấy dao vào ngực Nguyên Tín...
“Đủ rồi, nhanh chóng thu dọn rồi đi thôi!”
Phó tướng ất không nhìn nổi nữa, vội vàng ngăn cản hành động ngược đãi thi thể của đồng bạn.
Nguyên Tín đã chết rồi không thể chết thêm nữa, Đại La Kim Tiên có tới cũng không cứu nổi ông ta, cần gì phải lãng phí thời gian vào việc này?
Phó tướng giáp oán hận thu tay lại, bắt đầu lột lớp áo ngoài dính máu xuống, trước khi rời đi còn quay đầu lại phun một ngụm nước miếng vào thi thể của Nguyên Tín.
Phó tướng ất điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, trái tim trong lồng ngực nảy lên như trống dồn, ngoài mặt lại bình tĩnh như không có chuyện gì.
Tiểu binh bảo vệ ngửi được mùi máu trên người hai người, lông mày nhảy dựng lên, toan muốn mở miệng hỏi thăm.
Phó tướng ất cười khổ nói: “Tâm trạng của tướng quân không tốt, ta đi về bôi chút thuốc cầm máu cái đã...”
Tiểu binh bảo vệ lập tức hiểu ra, đợt này Nguyên Tín rất hung ác, động cái là đánh chửi quất roi, không ít người đi vào trong đều đổ máu.
Hắn ta dùng ánh mắt thương cảm nhìn phó tướng ất, không hỏi han gì nhiều liền thả cho người đi.
Hai người vừa đi chưa được vài bước, tiểu binh bảo vệ bèn kinh ngạc mở miệng.
“Vừa rồi... Hình như không nghe thấy trong trướng có tiếng động gì?”
Phó tướng ất nghe xong trong lòng run lên, hắn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh đi về phía trước, có điều bước chân thoáng vẻ lộn xộn.
Lúc này không biết ai hô lên một câu.
“Mau bắt bọn chúng lại, có trá!”
Phó tướng ất và phó tướng giáp vừa nghe câu này truyền tới từ sau lưng, họ lập tức mất bình tĩnh, mạnh mẽ chạy về phía trước, va phải một đám lính tuần tra.
Biểu hiện khác thường của bọn họ bị một đám binh lính nhìn thấy, cho dù có việc gì hay không, cứ bắt người lại trước rồi tính sau.
Mặc dù hai người học võ có sức, nhưng hai đấm khó địch nổi bốn tay, chẳng bao lâu đã bị bắt được.
Lúc này, có người cảm thấy có gì đó không hợp lý, động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, vì sao tướng quân Nguyên Tín lại không có chút tức giận nào chứ?
Hắn ta bèn cả gan xốc lều vải lên, không khí bên trong tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm khiến sắc mặt hắn ta thay đổi rõ rệt, rón rén tiến lên xem thử.
“A...”
Một tiếng thét ngắn ngủi bén nhọn hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Khi Nhiếp Tuân nhận được tin tức, hắn vừa mới ngủ chưa được bao lâu, nghe tin hai phó tướng mưu sát chủ tướng Nguyên Tín, hắn cảm thấy hoảng sợ, mặc kệ vết thương vẫn chưa lành, hắn khăng khăng phải đi qua xem thử. Quân y chỉ có thể nhượng bộ, để cho hai tiểu binh đỡ hắn, miễn cho miệng vết thương lại rách ra tái phát.
Ngoại trừ một vài trường hợp, Nhiếp Tuân là một bệnh nhân vừa nghe lời lại rất hợp tác.
Miệng vết thương của hắn rất sâu, nhưng mấy hôm nay ngoan ngoãn dưỡng thương uống thuốc, hơn nữa thân thể còn trẻ, vết thương khép lại rất nhanh.
Lúc này miệng vết thương đã bắt đầu kết vảy, thỉnh thoảng hắn còn có thể đi được vài bước.
Chỉ cần không có động tác gì lớn hay cảm xúc biến động kịch liệt, hẳn không có gì đáng ngại.
“Vì sao các ngươi phải mưu sát tướng quân?”
Vietwriter.vn
Nhiếp Tuân nhìn thi thể Nguyên Tín, ánh mắt mang theo chút hoảng sợ và kinh hãi.
Phó tướng giáp ra tay rất mạnh mẽ, hơn nửa cái cổ của Nguyên Tín bị chém đứt ra, nửa người dưới nằm trên giường, nửa người trên nằm ở bên ngoài, bởi vì đầu khẽ rủ xuống, để lộ ra vết cắt máu thịt lẫn lộn, máu tươi chảy xuôi xuống đấy. Nguyên Tín đã chết, lúc chết còn không cam lòng mà mở to hai mắt, nhìn chòng chọc lên đỉnh lều.
Hai phó tướng bị trói gô vào, mặt vàng như nghệ, dáng vẻ chật vật không nhìn ra vẻ oai hùng trước kia.
Phó tướng giáp giãy giụa muốn đứng lên, toàn thân chảy ra mồ hôi nóng, hắn ta nói với Nhiếp Tuân: “Quân sư, cũng không phải mạt tướng muốn giết ông ta, rõ ràng là thằng nhãi Nguyên Tín này không để cho mạt tướng đường sống! Nếu như mạt tướng không ra tay lấy mạng ông ta, chẳng mấy nữa mạt tướng sẽ chết không toàn thây!”