Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì Hoa Uyên ra tay bất ngờ, Nguyên Tín làm gì còn hơi sức chú ý đến Khương Bồng Cơ nữa.



Bên này Khương Bồng Cơ cũng buồn bực khó chịu.



“Chẳng qua ta chỉ đánh Nguyên Tín một trận đòn đau thôi mà, sao bây giờ ông ta lại biết điều như vậy?”



Nguyên Tín mà không giở trò Khương Bồng Cơ lại thấy không quen, vẫn lo con đường phía trước đều là bẫy, không ngờ lại gió êm sóng lặng.



Mãi đến khi Khương Bồng Cơ tụ họp với đám người Phong Cẩn cũng chưa gặp bất kỳ trở ngại nào.



Giỡn gì chứ? Nguyên Tín bây giờ đến bản thân còn khó bảo toàn, lương thực dư thừa khắp Kham Châu đều bị ông ta làm mất hết, làm gì còn tâm tư chặn đánh cô nữa?



Nếu không phải trong doanh trại vẫn còn quân nhu dự trữ, có lẽ bây giờ người hết lương thực trước chính là ông ta.



Phong Cẩn nghe Khương Bồng Cơ nói cũng kinh ngạc: “Cái tên Nguyên Tín kia là người lỗ mãng vũ phu, tính tình cực kỳ hung ác, chủ công tung hoành ở Kham Châu lâu như vậy chắc chắn ông ta không chịu để yên. Không ngờ dọc đường ngay cả vật ngáng đường cũng không có, chuyện này cũng quá bất thường đó.”



Khương Bồng Cơ nhún vai một cái, oán giận nói: “Lão Nguyên Tín này thật sự khiến người ta khó đoán, lúc trước giống như được thánh nhân phù trợ, đầu óc bị teo mất đột nhiên hồi phục lại, sau đó lại như lên cơn động kinh để ta dẫn binh rời đi, Bá Cao tìm được tên dở hơi này từ nơi nào vậy?”



Nếu Hoàng Tung mà nghe được lời này của cô chắc là ấm ức mà khóc ra tiếng mất.



Nếu có thể, anh ta cũng không muốn tìm về một kẻ dở hơi như vậy.



Người ta dở hơi đều vui vui vẻ vẻ, cơ mà tên hề Nguyên Tín này sinh ra để khắc anh ta đây mà.



Phong Cẩn tự động bỏ ngoài tai những lời cay độc chủ công nhà mình dành cho Nguyên Tín, cười nói: “Điều tra một chút thì biết thôi mà, xem xem trong hồ lô của ông ta rốt cuộc bán thuốc gì.”



Anh phái người đi thăm dò mới phát hiện bầu không khí tại Kham Châu rất kỳ lạ, không có bất cứ tin đồn nào lọt ra ngoài, Khương Bồng Cơ cũng nghi ngờ không biết có phải Hoàng Tung đã xảy ra chuyện gì hay không.



“Chẳng lẽ Bá Cao...”



Khương Bồng Cơ xấu xa nghĩ.



Phong Cẩn lắc đầu, nếu như Hoàng Tung xảy ra chuyện, không lý nào tiền tuyến không truyền tới chút tin tức nào mà hậu phương Kham Châu lại thần hồn nát thần tính như vậy.



Khả năng lớn nhất là Kham Châu phát sinh chuyện gì đó, mà đây không phải chuyện nhỏ.



Khương Bồng Cơ rất thức thời nói: “Vậy huynh điều tra thêm chút đi, dù gì nếu Kham Châu xảy ra chuyện thì người sốt ruột nhất là Bá Cao chứ đâu phải ta.”



Phong Cẩn: “...”



Lời này của chủ công quả là có lý, có thể xem là lời vàng ngọc... mới là lạ!



Bình thường biểu hiện tuỳ tiện với bất kỳ ai, nhưng một khi có người chạm vào “vảy ngược” của cô thì cô bạo phát so với ai cũng kinh khủng hơn.



Nguyên Tín có thể bịt miệng một số người nhưng ông ta không thể bắt tất cả mọi người đều giữ mồm giữ miệng được, nói gì đến chuyện lương thực Kham Châu bị một thế lực xa lạ lừa mất, người nào biết rõ sự tình đều hoang mang hốt hoảng. Không có lương thực sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của chính bản thân bọn họ, luôn có kẻ nhiều chuyện không giữ nổi bí mật.



Trên cõi đời này, câu nói không đáng tin nhất là câu nào?



Đương nhiên là...



“Ta xem ngươi là bằng hữu/huynh đệ thì mới kể cho ngươi biết chuyện này, ngươi nhất định không được nói cho ai biết đó.”



“Ta đảm bảo sẽ không tiết lộ ra ngoài! Trời biết đất biết ngươi biết ta biết! Ngươi cứ yên tâm đi!”



Không đến mấy ngày, những thứ gọi là “bí mật” đều lan truyền khắp nơi.



Không còn lương thực, mọi người phải đối mặt với áp lực sinh tồn, thứ gọi là “bí mật” kia đương nhiên không còn là “bí mật” nữa.



Bên này Khương Bồng Cơ rất nhanh liền biết được lý do thực sự khiến Nguyên Tín không ngăn trở cô.



“Tên Nguyên Tín này… hành sự quả là có năng lực, bán đứng đồng đội thật chuyên nghiệp!” Khương Bồng Cơ không nhịn được cho Nguyên Tín một “like”, lần này không những ông ta hố dân chúng toàn Kham Châu mà còn khiến chủ công nhà mình “ngã hố” máu me đầy mặt. “Không biết Bá Cao mà biết tin này sẽ có phản ứng gì, đoán chừng sẽ phải chuẩn bị ‘Cứu tâm hoàn hiệu quả tức thời’. Không được rồi, ta phải phái người chuẩn bị tiệc rượu ăn mừng một trận mới được!”



Phong Cẩn rất sợ những lời kiểu này của Khương Bồng Cơ, rất nhiều câu anh nghe mà chẳng hiểu gì hết, hai người hoàn toàn ở hai tần số khác nhau.



Dương Tư lại cực kỳ hứng thú lắng nghe, gắn kết các câu với nhau gã có thể đoán ra nội dung đại khái của những câu này, càng nghe càng thấy thú vị.



Gã cảm thấy khi về già có thể viết sách, hồi ức những câu nói của chủ công nhà mình, nói không chừng còn có thể lưu danh sử sách ấy chứ.



Phong Cẩn nhìn Khương Bồng Cơ với vẻ mặt bất đắc dĩ.



Chủ công cũng là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, làm sao mà vẫn hoạt bát như vậy chứ?



Cười trên nỗi đau khổ của người khác cũng không thể quá lộ liễu, trong lòng cười hì hì là được rồi, nếu không thì về nhà đóng cửa cười cũng được.



Khương Bồng Cơ lại nói: “Nếu Nguyên Tín không phải người nhà Nguyên thị, chắc là Bá Cao sẽ nghi ngờ ông ta là người được ta phái đi nằm vùng mất.”



Nguyên Tín quả thực là “thánh phá team” mà.



Phong Cẩn nói: “Chủ công, đây là cơ hội tốt để chiếm lấy Kham Châu.”



“Ừ, ta biết chứ.” Khương Bồng Cơ nói: “Tính toán thời gian một chút, ta cũng ‘ngã bệnh’ gần ba tháng, đến lúc bình phục rồi. Tâm phúc dưới trướng đều biết ta giả bệnh, nhưng tướng sĩ và dân chúng vẫn chưa biết. Một thời gian dài không lộ diện sẽ khiến lòng người hoang mang, dễ dàng bị quân địch lợi dụng sơ hở.”



Nếu kéo dài thời gian thêm nữa, nói không chừng sẽ xuất hiện tin đồn “Khương Bồng Cơ đã bệnh chết rồi” cũng nên.



Khương Bồng Cơ hiểu rõ thế lực của mình đang trong hoàn cảnh nào, cô dùng thủ đoạn cường thế chèn ép những người có dã tâm kia, chặn đứng con đường tiền đồ tươi sáng mà bọn họ theo đuổi. Nếu cô luôn luôn hùng mạnh, đối phương sẽ ngoan ngoãn ẩn núp. Nếu như cô biểu lộ suy yếu hoặc lực bất tòng tâm, đối phương sẽ “giậu đổ bìm leo”, đây là một quá trình đọ sức “ngươi tiến ta lùi, ngươi lùi ta tiến”. Khương Bồng Cơ cũng không muốn bọn họ mất khống chế…



Nào ngờ thế lực ở quận Hứa đã bắt đầu rục rịch rồi.



Phong Cẩn nói: “Ý của chủ công là...”



Khương Bồng Cơ nói: “Ta phải đi rồi, chuyện ở Kham Châu giao cho huynh và đám người Mạnh Hiệu uý toàn quyền xử lý.”



Kham Châu tổn hại nặng nề, căn bản không có khả năng vượt qua Hiệp Giang đánh lén Thương Châu, Khương Bồng Cơ coi như không cần lo lắng mối nguy về sau.

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Phong Cẩn nói: “Cẩn đã biết, chắc chắn không phụ sự kỳ vọng của chủ công.”



Vào lúc Phong Cẩn đang lăm le ra tay với Nguyên Tín, không ngờ có người hành động trước anh một bước.



Binh mã Nguyên Tín phái đi không cướp được lương thực về, thậm chí ngay cả bóng người của Hoa Uyên cũng không thấy luôn, tâm trạng của ông ta vừa nóng nảy vừa phiền muộn.



Một ván bài tốt bị ông ta biến thành như vậy, Nguyên Tín thật không còn mặt mũi nào đi gặp Hoàng Tung.



Rượu là thứ đồ trút bầu tâm sự hiệu quả nhất, Nguyên Tín lại là người nghiện rượu, tự nhiên sẽ đắm chìm trong men rượu.



Nhưng tính tình sau khi say rượu của Nguyên Tín không tốt lắm, say rồi thì hay nổi giận, hở ra là đánh chửi nhục mạ người khác, gần như không có ai dám ở gần ông ta lúc ông ta say xỉn cả. Nhiếp Tuân biết rõ điểm này. Theo lý thì lúc như này Nhiếp Tuân nên ra mặt, chẳng qua là...



“Vết thương của Tuân quá nặng, quân y nói cần phải yên tâm tĩnh dưỡng cho đến lúc vết thương khép miệng mới được, nếu không sẽ để lại di chứng sau này.” Sắc mặt Nhiếp Tuân tái nhợt, không che giấu được vẻ lo âu hiển hiện giữa hai chân mày: “Tướng quân mượn rượu giải sầu liên tiếp mấy ngày, không để ý chính sự, nếu quân địch thừa dịp suy yếu mà đánh vào, chúng ta bỏ mạng là chuyện nhỏ, chỉ sợ phụ lòng kỳ vọng của chủ công, làm mất Kham Châu vào tay địch. Tuân có một yêu cầu quá đáng, mong rằng hai vị phó tướng có thể đáp ứng. Hai vị có thể giúp Tuân đốc thúc tướng quân hay không? Khuyên nhủ ngài ấy bớt uống rượu, quan tâm việc quân nhiều hơn. Chuyện này nếu thành, Tuân sẽ ghi tạc trong lòng công ơn hai vị, trước mặt chủ công sẽ tiến cử hai vị.”



Chẳng qua chỉ thay Nhiếp Tuân khuyên nhủ tướng quân bớt uống rượu lại có thể nhận báo ân của quân sư?



Hai vị phó tướng vô cùng kích động, luôn miệng đáp ứng.



Nào ngờ, Nhiếp Tuân không chọn phó tướng khác mà lại chọn hai người bọn họ, âu cũng bởi hắn còn có ý nghĩ sâu xa khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK