Nhan Lâm gợi ý Dương Đào giúp đỡ Khương Bồng Cơ che giấu dĩ nhiên là muốn tẩy sạch hiềm nghi cho anh bạn nhỏ.
Ngoài ra, nhất cử nhất động của hai người đều nằm trong sự khống chế của Khương Bồng Cơ.
Những cựu thần có tâm tư khác nói gì, làm gì với Dương Đào, dù sao cô cũng hiểu rõ hơn những người khác.
Nhan Lâm bảo Dương Đào làm như vậy, bản thân cũng có ý tranh công, tỏ vẻ trong sạch.
Trong những chuyện này có quá nhiều vấn đề, Dương Đào không cần phải hiểu rõ, chỉ cần làm theo là được, những chuyện cần động não Nhan Lâm sẽ xử lý thỏa đáng giúp anh ta.
Dương Đào âm thầm tiễn những cựu thần kia, hàng lông mày viết rõ sự lo lắng.
Anh ta nói: “Không biết bên cạnh còn có bao nhiêu tai mắt, tại sao bọn họ cứ phải đến khuyên ta chứ.”
Nhan Lâm nói: “Người thời loạn thế, thân bất do kỷ. Chính Trạch không muốn dính vào những chuyện này nhưng những chuyện này không phải huynh không muốn là có thể tránh được.”
Luôn có thứ gì đó khiến người ta bị ép hoặc tự nguyện đi tới cầu độc mộc tràn ngập những bụi gai.
Thứ này có thể là đạo nghĩa, lý niệm, bảo vệ, dục vọng, quyền lợi...
Dương Đào muốn bảo vệ gia đình, Khương Bồng Cơ thì sao?
“Dù có vạn người, ta vẫn tiến tới.”
Dương Đào khó hiểu hỏi: “Thiếu Dương đang nói gì vậy?”
“Đạo có hàng nghìn hàng vạn, người nào cũng có đạo riêng của mình, hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc công hoặc tư, ‘đạo’ không phân biệt cao thấp giàu nghèo, tùy tâm hành động, tùy ý thực hiện, nghìn vạn đạo cuối cùng cũng sẽ trăm sông đổ về một biển.” Nhan Lâm cười nói: “Lâm chỉ hiếu kỳ, Liễu Hi bước lên con đường này, rốt cuộc dự tính bàn đầu của cô ta là vì? Là vì đại nghĩa hay vì tình yêu? Càng nghĩ, Lâm càng cảm thấy, dường như chỉ có câu này là phù hợp nhất.”
Dương Đào trừng mắt nhìn, nghe không hiểu lắm.
Nhan Lâm ngước lên nói: “Nói một cách đơn giản thì Liễu Hi là người có chí hướng lớn, tấm lòng lớn.”
Dương Đào cười nói: “Hiếm khi thấy Thiếu Dương khen một người như vậy.”
Đánh giá quá cao luôn.
Nhan Lâm lắc đầu nói: “Đạo khác nhau.”
Thưởng thức thì thưởng thức, loại người này vẫn nên đặt trên bàn thờ là tốt nhất, Nhan Lâm sẽ không đụng vào.
Giống như chạy marathon, tuyển thủ dự thi Dương Đào chia hành trình bốn mươi cây số thành tám phần, mục tiêu mỗi lần chỉ chạy năm cây số, Nhan Lâm có thể chạy từ từ cùng anh ta đến cuối đường. Tuyển thủ dự thi Khương Bồng Cơ lại muốn một hơi chạy hết trăm cây số, bốn mươi cây số chỉ là mục tiêu mang tính giai đoạn của cô.
Ừm…
Tình huống này, Nhan Lâm kính phục chí hướng và dũng khí của cô, nhưng không đủ sức để cùng cô chạy xong một trăm cây số.
Dương Đào chống cằm nói: “Thiếu Dương, huynh nói ta có nên chủ động nói rõ với Liễu Lan Đình hành động của bọn họ không, tiện thể cầu xin tha thứ?”
Dù sao cũng là cựu thần, tình cảm nhiều năm không phải giả, Dương Đào cũng không muốn họ bị Khương Bồng Cơ xử lý.
Nhan Lâm trợn mắt nói: “Không cần, Liễu Công sẽ không làm gì những người này đâu, cùng lắm chỉ hù dọa một phen, nói tóm lại chỉ kinh sợ chứ không đến mức nguy hiểm.”
Vợ chồng quanh năm suốt tháng ở cạnh nhau còn có mấy chục lần có suy nghĩ ly hôn, răng và lưỡi còn đánh nhau huống hồ quân thần.
Nhan Lâm cũng không tin đám Dương Tư bị Khương Bồng Cơ cho leo cây nhiều lần như vậy mà bọn họ chưa từng có suy nghĩ bóp chết vị chủ công này.
Chẳng qua chỉ là suy nghĩ chứ không biến thành hiện thực nên dọa dẫm giáo dục là được, không cần phải bẻ gãy người ta.
Dương Đào ồ một tiếng, lần này coi như yên tâm rồi.
Nhan Lâm nói: “Nếu được...”
Dương Đào quay đầu nhìn bạn, hỏi: “Cái gì?”
Nói chuyện đừng có nói một nửa như vậy chứ.
Nhan Lâm bổ sung: “Chính Trạch có thể xin được đi quét sạch Nam thị.”
Dù sao Khương Bồng Cơ cũng đã mượn tay Dương Đào quét không ít sĩ tộc Nam Thịnh, làm mất lòng những người này.
Đào mộ, cướp gia tài... Những tiếng xấu này Khương Bồng Cơ gánh một nửa, nửa còn lại người chấp hành Dương Đào cũng phải gánh.
Rận nhiều quá còn lo gì nữa, có diệt thêm một Nam thị cũng chẳng sao.
Nếu Nam thị chết trong tay Dương Đào không những có thể kiên định lập trường mà còn rửa sạch hết hiềm nghi.
Dương Đào ồ một tiếng, không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cười híp mắt.
“Nghe nói Nam thị gia sản phong phú, đây chính là một con dê béo, quả nhiên là chuyện tốt, không biết có cướp được không.”
Lúc đánh trận nhân cơ hội chiếm một chút lợi lộc là quy tắc ngầm trong giới, không ít võ tướng đều phát tài nhờ cách này.
Giờ còn có chiến tranh để đánh thì tích lũy nhiều vốn liếng một chút, đợi đến khi thiên hạ thái bình, nuôi sống gia đình sẽ không còn dễ dàng nữa.”
“Chắc chắn là được, chỉ cần huynh mở miệng.”
Đã từng là chư hầu, thân phận là nhược điểm nhưng cũng chính là ưu điểm của Dương Đào.
Chẳng hạn khi anh ta chủ động xin đi lập công thì thường sẽ không ai có thể giành được với anh ta.
Vì sao lại như vậy?
Dĩ nhiên là để trấn an Dương Đào, trong tình huống không ảnh hưởng đến đại cục chắc chắn sẽ cố gắng thỏa mãn những yêu cầu nhỏ của anh ta.
Dương Đào từ chối lời cám dỗ của cựu thần, những cựu thần không có chủ kiến kia chỉ đành thở dài từ bỏ, tiếp tục quan sát.
Nam thị thì không ngồi yên, liên kết với mấy sĩ tộc có thù với Khương Bồng Cơ nhân cơ hội gây chuyện. Đáng tiếc việc chưa thành người đã chết, khi mưu đồ bí mật của bọn họ mới chỉ ở cấp độ lý thuyết thì đã bị Dương Đào dẫn người đánh thẳng, thư từ và chứng cứ vơ vét được đều bị giữ lại.
Đám cá muối nhìn thấy hành động này thì ngẩn cả người.
[Thấy Sợ Hãi Đại Boss]: Không phải chứ, kịch bản bình thường chẳng phải Streamer sẽ tiếp tục giả bệnh giả chết, đợi đám Nam thị vênh váo tự đắc dẫn binh đến, thời khắc mấu chốt mới nhảy ra đánh vào mặt người ta à? Người ta mới chỉ ở giai đoạn lý thuyết bác đã ra tay, cảm giác tát vào mặt người ta sao đủ sung sướng được chứ?
Chuyện này giống cái gì nhỉ?
Chuyện này giống như bộ phim mưu quyền 9981 tập bị Khương Bồng Cơ cắt chỉ còn năm phút trailer.
Căn bản là Nam thị đã liên kết xong với từng sĩ tộc, vừa chuẩn bị lên sân khấu đã bị Khương Bồng Cơ đá xuống dưới.
Tiết tấu của bộ phim nhanh đến mức có thể so với quỷ chết đói đầu thai, úp gói mì còn lâu hơn nó.
Có một cá muối đã nói lên tiếng lòng của tất cả mọi người.
[Dạ Vũ Diễm Linh]: Cho nên... Vì sao Streamer giả bệnh?
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Vì để cướp bóc thêm vài nhà.” Khương Bồng Cơ nói: “Chẳng phải Nam thị liên kết với sáu sĩ tộc lớn nhỏ ở Phần Châu sao? Miễn cưỡng coi như chết có ý nghĩa.”
Vì sao phải đợi hỏa hoạn đốt cháy nhà rồi mới ra tay dập lửa?
Kiểu anh hùng này không cần cũng được.
Khương Bồng Cơ lạnh lùng nhìn lửa đốt cháy mấy quyển sách, sương khói mới làm chuông báo động kêu lên đã dập ngọn lửa nhỏ.
Thế cục Nam thị gây ra chính là ngọn lửa nhỏ không chút thành tựu kia.
Cô cười lạnh nói: “Chẳng phải Nam thị mắng hành vi cướp gia tài, đào mộ tổ nhà bọn họ của ta là hành vi đạo phỉ sao? Ha, ta tốt bụng giữ lại một mạng cho bọn họ nhưng bọn họ không biết hưởng phúc, vậy thì ta danh chính ngôn thuận lấy mạng toàn tộc bọn họ. Giết gà dọa khỉ, để cho kẻ đến sau nhìn thử kết cục!”
Trong mắt cô Nam thị chỉ là tôm tép nhãi nhép.
Cô không quan tâm đến đối phương, chẳng qua đối phương tự đặt mình quá cao, nhảy nhót quậy phá làm người ta chẳng được yên.
Không xây dựng được một điển hình, đám Nam Thịnh thực sự tưởng cô là quả hồng mềm có thể thoải mái nắn bóp ư?
Nam thị vừa ngã, sĩ tộc Nam Thịnh cũng hơi yên tĩnh lại.
Nếu thế này mà còn chưa yên tĩnh, Khương Bồng Cơ chỉ có thể gài bẫy bọn họ, danh chính ngôn thuận giết cho tới khi tất cả bọn họ đều ngậm miệng mới thôi.
Về phần nội ứng...
Khương Bồng Cơ ném ly trà, lạnh lùng nói: “Lăng trì đi.”