Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ta biết rồi, lui xuống đi.”



Nhận được tin tức đế cơ và hoàng tử Tây Xương không an phận trở về Tây Xương mà đổi sang đi Nam Thịnh, Khương Bồng Cơ liền biết tính toán của bọn họ.



Mặc dù trong chuyện này, cô cũng có góp phần chỉ dẫn, nhưng mà hai người họ phối hợp như vậy cũng nằm ngoài dự liệu của cô.



“Theo lý thuyết thì Tây Xương chiến loạn lâu như vậy, hai người này cũng nếm đủ đau khổ rồi, làm sao mà vẫn không biết điều thế nhỉ?”



Khương Bồng Cơ rất ngạc nhiên về chuyện này, có người nào không biết cô và An Thôi sắp khai chiến chứ?



Trong những tình huống như thế này, bất luận là Khương Bồng Cơ chiếm ưu thế hay là An Thôi chiếm ưu thế thì bọn họ đều cần có tiền cược là binh lực, không thể nào dư sức trợ giúp Tây Xương cách mình hẳn một vùng Trung Chiếu được. Bản thân mình còn chưa chống đỡ nổi, nào có lòng nhàn nhã giúp người làm niềm vui?



Vả lại, trợ giúp Tây Xương thì được lợi ích gì?



Đừng nghe những lời hứa hẹn tốt đẹp của hoàng đế Tây Xương rằng chỉ cần lão phục quốc là có thể thực hiện được, những lời tốt đẹp chót lưỡi đầu môi đều là giả hết, cách muôn sông nghìn núi, người ta có muốn thực hiện lời hay hứa hay không còn phải xem tâm trạng thế nào. Lợi ích trước mắt thì cái gọi là thành tín - đặc biệt là hai chữ “thành tín” giữa hai quốc gia - chỉ là nói láo. Hoàng đế Tây Xương người ta có hứa hẹn dễ nghe hơn nữa cũng chỉ là lời hứa suông, trong mắt Khương Bồng Cơ còn không đáng giá bằng một binh lính.



Vệ Từ đang giúp Khương Bồng Cơ mài mực, nhìn từng vòng mực loang ra, đến độ đậm nhạt thích hợp rồi lúc này mới nói: “Thực, sắc, tính dã*. Đến thánh nhân còn như vậy, huống chi là người bình thường. Trên cõi đời này có nhiều người vì sắc đẹp mà chó cùng rứt giậu, không có gì kỳ lạ cả.”




* Thực, sắc, tính dã: câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.



“Ý huynh là hai vị Tây Xương kia rất tự tin về sắc đẹp của mình, tự thấy rằng trong mắt chư hầu, bọn họ sánh được với mấy chục nghìn binh mã á?” Khương Bồng Cơ tỏ vẻ không thể hiểu được, cô nói: “Hiện tại Tây Xương suy yếu như vậy, nếu có mấy chục nghìn binh mã này, đừng nói một đế cơ, một hoàng tử, có khi mang người đến chiếm đoạt toàn bộ hoàng thất, chưa chắc bọn họ đã có thể lên tiếng phản kháng. Cần gì phải làm một cuộc liên hôn giả tạo như thế, thật sự là quá đề cao bản thân rồi.”



Vệ Từ: “...”



Mặc dù chủ công ác mồm ác miệng nhưng sự thật chính là như vậy.



Không có binh mã, quả đấm sẽ yếu ớt, làm gì có ai lại đi để hoàng thất Tây Xương vào trong mắt chứ?



Muốn dựa vào nhan sắc để kiếm lợi thì cũng phải xem xem người đứng sau mình có đủ mạnh hay không, hai vị ở Tây Xương kia cũng quá đề cao địa vị và sắc đẹp của bản thân rồi.



Đâu ngờ được trong mắt chư hầu thời loạn thế, hai người họ chẳng qua chỉ là trò vui và hai món hàng hóa, ngoại trừ gương mặt ra thì chẳng có gì giá trị.



Khương Bồng Cơ khẳng định nói: “An Thôi không phải là ta, nếu bọn họ đổi đường đi Nam Thịnh, hơn nửa sẽ bị gặm đến xương cũng chẳng còn.”



“Kể cả bọn họ trở về Tây Xương thì kết quả cũng chẳng khá hơn chút nào, trái lại nếu được An Thôi nhìn trúng thì trước khi lâm chung còn được hưởng thụ vinh hoa phú quý một khoảng thời gian.” Vệ Từ thở dài nói: “Dĩ nhiên, mỗi người có một số phận khác nhau, Từ sẽ không đồng tình với bọn họ.”



Còn nhớ Tây Xương ở kiếp trước là quốc gia có nhiều chư hầu nhất, đánh giặc hy sinh cũng cực kỳ oanh liệt, thường thường một chư hầu xuất hiện chưa được mấy tháng đã bị người khác cướp địa bàn. Mới đầu, hoàng thất chính là mục tiêu công kích, thường xuyên bị các chư hầu coi là tiểu quái để giết kiếm kinh nghiệm và thanh danh.



Theo thống kê chưa đầy đủ thì khi loạn thế sắp sửa kết thúc, số chư hầu khởi nghĩa ở Tây Xương không dưới ba trăm.



Đất cai trị của chư hầu mạnh nhất chỉ có nửa châu, còn chư hầu yếu nhất chỉ có một thôn, trong tay có mấy trăm người là có thể tự xưng chư hầu.



Hoàng thất Tây Xương lại bị chèn ép một lần nữa, không gian sinh sống chỉ còn một chút, cuối cùng co đầu rụt cổ ở một thôn núi cằn cỗi, những chư hầu khác cũng xem thường bọn họ, không thèm đánh luôn. Để kiếm miếng cơm ăn, hoàng đế ra đồng trồng trọt, hoàng hậu dệt vải may quần áo kiếm chút tiền lẻ, những phi tần chưa từng sinh con hoặc đã từng sinh con đều bị bán vào chốn ăn chơi, kiếm tiền bằng vốn tự có. Bởi vì quá rảnh rỗi nên hoàng đế ưa chuộng “chế tạo người”, chỉ trong vài năm mà con cái thành đàn.



Càng sinh con nhiều thì lại càng nghèo, mà càng nghèo lại càng sinh nhiều con, quan trọng là mấy đứa con đó, đứa nào cũng đều là mỹ nhân cả.



Cuối cùng rơi vào cảnh bán con gái kiếm thức ăn.



Hoàng thất Tây Xương hiện giờ còn một ít lão thần trung thành hỗ trợ, nên không đến mức thảm hại, nhưng mà qua hai năm nữa sẽ ra sao thì chưa biết.



Mặc dù những đứa trẻ xuất thân hoàng thất ở Tây Xương rất tội nghiệp nhưng Vệ Từ vẫn không có chút đồng tình nào.



Anh vẫn còn nhớ chuyện kiếp trước hoàng đế Tây Xương đã dùng ba đứa con trai làm cống phẩm, dâng cho bệ hạ làm nam sủng.



Đùa anh à!

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

Long thể của bệ hạ rất quý giá, ba gã con trai nhìn như con thỏ yêu mị kia cũng dám mơ mộng hão huyền à?



Vốn tưởng rằng kiếp này không có trò cười như vậy, nhưng hoàn toàn không ngờ tới hoàng đế Tây Xương vẫn bảo hai đứa con nghìn dặm xa xôi đến “liên hôn”.



Trước khi liên hôn cũng không tự nghĩ xem có tư cách này hay không à?



Vệ Từ đã đoán trúng kết cục của hai anh em Tây Xương, nhưng lại không đoán được kết cục của bọn họ còn thảm hơn trong tưởng tượng của anh.



Cuối cùng, bọn họ vẫn là tự làm tự chịu.



An Thôi không phải Khương Bồng Cơ, cho dù mấy năm trước sống lang bạt, nay đây mai đó nên thân thể bị tổn hại, không có cách nào có đời sau, trừ chuyện đó ra thì chức năng vẫn bình thường. Dĩ nhiên hắn cũng có nhu cầu bình thường của đàn ông. Dung nhan của đế cơ Tây Xương quả là thế gian hiếm có, ở thịnh thế sẽ là đối tượng được sĩ tử thiên hạ tranh nhau theo đuổi, còn ở thời loạn thế dĩ nhiên sẽ là chiến lợi phẩm bị đàn ông đấu đá quyền lợi để tranh đoạt.



Đế cơ Tây xương còn ngây thơ cho rằng đem bản thân dâng hiến ra ngoài là có thể đổi lấy binh mã, nào ngờ đây chẳng qua là cô ta tự cho là đúng, chứ người ta vốn dĩ chẳng cần bỏ ra tí gì đã có thể đoạt được thân thể bọn họ. Đoàn người Tây Xương chỉ có hai mươi hai người, nếu gặp phải ổ thổ phỉ quy mô lớn một chút thì trốn không thoát chứ đừng nói gì đến chư hầu An Thôi mạnh nhất ở Nam Thịnh. Về sau, đế cơ mới biết được chuyện này.



“An Đa Hỷ, ngươi lật lọng!”



Ngày thứ hai, đế cơ bị ăn xong chùi mép, phát hiện thái độ của An Thôi khác thường thì sắc mặt trắng bệch.



Trong mắt An Thôi, cái gọi là đế cơ Tây Xương chỉ là nữ nô không quyền không thế, không có liêm sỉ, làm sao có thể nhẫn nhịn để đối phương gọi thẳng tên húy của mình như thế. An Thôi lạnh mặt, giơ tay lên bóp cổ người đàn bà mà nửa giờ trước vốn còn quấn quýt với nhau, sức lực rất lớn, tựa như muốn đẩy đối phương vào chỗ chết vậy. Một lát sau, An Thôi lạnh mặt buông tay ra, đế cơ vừa ho khan kịch liệt vừa há miệng hít thở.



“Tự biết vị trí của mình ở đâu đi.” An Thôi lạnh nhạt nói: “Ở chỗ Liễu Hi bên kia đụng phải vách tường rồi mà vẫn chưa rút ra được bài học nào nhỉ?”



Sai lầm lớn nhất của đoàn người Tây Xương chính là quá đề cao thân phận hoàng thất của mình.



Bọn họ quên rằng “sức nặng” của bọn họ không phải nhờ vào hai chữ “hoàng thất” mà nằm ở chỗ lợi ích trong tay “hoàng thất”.



Hoàng thất Tây Xương còn không tự lo xong thân mình, nếu con trai con gái ở Nam Thịnh cách xa nghìn dặm gặp uất ức gì, ai làm chỗ dựa cho bọn họ đây?



Không biết điều.



An Thôi không có hứng thú với nam sắc, vị hoàng tử kia bị hắn tùy ý ban thưởng cho Hoa Uyên.



“Không ngờ ngươi lại thích thể loại này.”



Thích người cùng giới cũng không phải chuyện không thể cho người ngoài biết, nhưng mà lúc trước An Thôi không thấy Hoa Uyên lộ ra chuyện gã thích đàn ông.



Hoa Uyên cười nói: “Người kia dung mạo không tệ.”



Mọi người cười mập mờ với Hoa Uyên, chỉ có Lữ Trưng nghe được tin tức này là suýt chút nữa hộc máu.



Nhân cách “Liễu Hi” yêu nghiệt của Hoa Uyên rốt cuộc là người như thế nào vậy?



Thậm chí ngay cả tật mê khuôn mặt đẹp cũng có thể “sao y bản chính” được.



Chuyện Khương Bồng Cơ là người có tật ấy cũng không phải chuyện gì bí mật, đi điều tra một chút là biết.



Năm đó, khi còn đi học ở Lang Gia, chuyện hoang đường mà cô làm đâu ít.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK