Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái phó?



Tử Hiếu sao?



Khương Bồng Cơ lén lút nhìn xuống dưới, thật sự nhìn thấy Vệ Từ già dặn hơn không ít.



Lúc này, trông Vệ Từ cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, toàn thân mang theo sức quyến rũ của người đàn ông trưởng thành. Anh mặc một chiếc nho sam màu xanh ngọc, dáng người thẳng tắp, đôi mắt đen như điểm nước sơn vẫn mang hơi hướm mà cô quen thuộc. Chỉ là... Lúc này Vệ Từ đã để râu, chòm râu được cắt tỉa gọn gàng. Mặc dù không rậm rạp, nhìn tổng thể cũng không lôi thôi lếch thếch, nhưng lại giấu đi ba phần sắc đẹp, thêm mấy phần chững chạc, nghiêm túc và cẩn thận, thiếu đi mấy phần sức sống của tuổi trẻ.



Đối với người cuồng sắc đẹp như Khương Bồng Cơ mà nói, cô vẫn thích Vệ Từ mặt trắng không râu.



Để râu có gì tốt chứ?



Lúc dùng bữa, rất dễ làm bẩn khóe miệng, vệ sinh phiền phức, lúc thân mật còn hay đâm vào người.



Khương Bồng Cơ ngồi xổm trên xà nhà mà làu bàu, dường như ba người phía dưới đều không phát hiện ra một người đang sống sờ sờ là cô, vẫn tự do nói chuyện với nhau.



Phúc Thọ đang lo lắng bất an, vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc thì bất ngờ ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa nhìn cô bé kia.



Cậu hành lễ với cô bé, giọng nói vẫn mang theo tiếng khóc nức nở.



“Phúc Thọ thỉnh an điện hạ tỷ tỷ…”



Cô bé mỉm cười ấm áp: “Không cần đa lễ như vậy đâu. Phúc Thọ vừa rồi đang cúng tế ‘mẹ đẻ’ à?”



Cho dù cô bé ăn mặc giàu có, địa vị cao quý, lúc này lại như một người chị nhà bên đáng yêu dịu dàng, Phúc Thọ lập tức như được chữa khỏi.



Phúc Thọ tủi thân gật đầu, khuôn mặt nhỏ thảm thương vô cùng, ngón tay trắng mập xoắn lại với nhau.



Không được cha cho phép đã tự tiện đi ra ngoài mua sắm đồ cúng tế cho mẹ đẻ vốn có xuất thân thấp hèn, còn đốt đồ cúng tế trong sân nữa, vốn đã là điều tối kỵ rồi, lúc này còn bị thái nữ điện hạ đến nhà làm khách đụng phải, không biết cha sẽ tức giận đến mức nào. Phúc Thọ còn nhỏ nhưng rất mẫn cảm, chỉ qua chuyện người hầu trong phủ tránh mẹ đẻ như rắn rết là cậu đã biết rõ cha không thích mẹ đẻ, ngay cả ngày giỗ của bà cũng không để trong lòng.



Cậu không muốn mẹ đẻ ở dưới lòng đất phải cô đơn một mình, nhưng cũng không muốn bị cha ghét bỏ, nhất thời khó có thể quyết định.



“Phúc Thọ thật hiếu thảo.” Thái nữ điện hạ mỉm cười bước đến xoa xoa nếp nhăn nhỏ trên trán cậu, dịu dàng nói: “Thật ra âm thầm cúng tế cũng không sao, nhưng mà có rất nhiều cách để thể hiện lòng hiếu thảo, nếu như bị người ngoài nhìn thấy chuyện này, khó tránh khỏi sẽ gây tổn hại đến danh tiếng của thái phó đấy.”



Phúc Thọ rưng rưng nước mắt nói: “Thật thế sao?”



“Mấy ngày gần đây, dân chúng đang bận rộn mừng ngày sinh nhật của bệ hạ, đây chính là ngày quốc khánh của đất nước đấy.” Thái nữ điện hạ thở dài, nói: “Đệ ở trong phủ lén lút đốt đồ cúng tế, người biết chuyện sẽ nói đệ hiếu thảo đáng khen. Nhưng những người không biết chuyện sẽ cảm thấy lòng dạ đệ đáng hận… có hiểu hay không?”



Phúc Thọ nào biết chuyện này chứ?



Ngay cả ngày giỗ của mẹ đẻ mà cậu cũng chỉ tình cờ biết được.



Tuy ngày sinh nhật là ngày lễ quan trọng nhưng tuổi cậu còn nhỏ, chỉ biết là ngày này quý phủ tràn đầy không khí vui mừng. Ngay cả người vẫn luôn lạnh lùng như cha cũng sẽ lộ ra chút niềm vui, năm ngoái còn ôm cậu đi chợ đêm ngắm hoa đăng… Giờ nghe điện hạ nói như vậy, cậu mới biết ngày giỗ của mẹ đẻ trùng với sinh nhật của bệ hạ. Phúc Thọ gãi gãi khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc nói lời xin lỗi điện hạ tỷ tỷ, nghiêm túc bày tỏ bản thân đã sẵn sàng nghe dạy dỗ.



“Như vậy là được rồi! Không phải cứ đốt giấy tiền vàng bạc cho người đã mất mới là người hiếu thảo đâu. Phúc Thọ hãy nghe lời dạy dỗ của thái phó thật tốt, đi theo thái phó nghiêm túc học tập, sau này lớn lên trở thành người tài làm trụ cột cho đất nước, ‘mẹ đẻ’ của đệ ở dưới suối vàng biết được, trong lòng cũng sẽ vui vẻ yên tâm. Phúc Thọ cảm thấy có đúng không?”



Phúc Thọ không biết vì sao, gật đầu nghiêm túc.



“Điện hạ!”



Vệ Từ ở bên cạnh hơi lộ ra vẻ không đồng ý lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai đứa trẻ.



“Thái phó cẩn thận như vậy làm gì ạ? Nếu như sau này, Phúc Thọ thành tài, ý chí ngẩng cao thì chẳng lẽ thái phó lại trói buộc đệ ấy cả đời à?” Thái nữ Trường Sinh hơi thu lại nụ cười trên mặt, nói một cách nghiêm túc: “Cô xem đệ ấy như đệ đệ ruột của mình, sau này, cô sẽ chăm sóc đệ ấy nhiều hơn.”



Vẻ mặt Vệ Từ phức tạp, Phúc Thọ nào hiểu được ánh mắt trao đổi giữa thái nữ và cha là có ý gì?



Cậu nắm chặt tay lại, nói: “Vậy thì Phúc Thọ cũng muốn giống như cha, đọc nhiều sách để học tập các kiến thức phong phú, trở thành danh sĩ, sau đó đi làm thái phó!”



Nụ cười trên mặt Trường Sinh thoáng cứng lại, cô bé hơi tiếc nuối véo véo khuôn mặt mũm mĩm của Phúc Thọ.



“Chuyện này khó khăn lắm đấy. Học thức của Phong Du uyên bác hơn đệ nhiều, cho dù làm thái phó, đệ cũng phải vượt qua huynh ấy mới được.”



Phúc Thọ chán nản chu môi.



Cậu biết Phong Du là ai, là con ma ốm lúc nào cũng ở sau lưng nhéo mặt cậu, nói cậu béo mập!



Cậu không thích Phong Du, nhưng cha thường xuyên ở trước mặt cậu khen Phong Du giỏi đến thế nào, chuyện này đối với tâm hồn mỏng manh của cậu mà nói đúng là một đả kích to lớn.



“Tại sao lại cần phải vượt qua huynh ấy mới được?” Phúc Thọ nói: “Huynh ấy lớn hơn Phúc Thọ nhiều như vậy, thật không công bằng gì cả.”



Trường Sinh điện hạ khoanh hai tay trước ngực, cười nói: “Bởi vì huynh đã bị cô đặt trước.”



Phúc Thọ nói: “Bởi vì huynh ấy là thư đồng của điện hạ tỷ tỷ sao?”



Trường Sinh nói: “Ít nhiều cũng có liên quan đến chuyện này, nhưng điểm quan trọng nhất là… cô yêu thích huynh ấy.”



Phúc Thọ ủ rũ nói: “Điện hạ tỷ tỷ không yêu thích Phúc Thọ à?”



Trường Sinh xoa nắn khuôn mặt mũm mĩm của Phúc Thọ: “Đứa ngốc này, sự yêu thích của cô đối với Phúc Thọ không giống với sự yêu thích của cô đối với Phong Du đâu.”



Yêu thích không phải yêu thích là sao?

Vietwriter.vn

Dĩ nhiên là Phúc Thọ không thể hiểu được.



Chỉ có hai người duy nhất hiểu được nhưng lại không thể nói được gì, chỉ có thể giữ nguyên nét mặt nhếch môi cười lạnh.



Vệ Từ âm thầm xoa tay lên kế hoạch tìm Phong Chân tính sổ một trận.



Anh ta đã dạy dỗ con trai mình thế nào vậy, năm nay điện hạ mới bao nhiêu tuổi?



Khương Bồng Cơ lại có ý định khi nào trở về sẽ châm ngòi Vạn Tú Nhi, thắt chặt tiền tiêu vặt của Phong Chân, để anh ta hoàn toàn trở thành tăng sĩ khổ hạnh!



Trường Sinh mỉm cười dỗ dành Phúc Thọ, để Vệ Từ dẫn Phúc Thọ đi thay một bộ quần áo sạch sẽ, chuẩn bị ra ngoài dạo chơi. Bệ hạ được sinh vào lễ hội hoa, cho nên ngày sinh nhật của cô trùng với lễ hội hoa. Có rất nhiều hoạt động dân gian sôi nổi thú vị, ngày này còn được xem như một trong những ngày lễ náo nhiệt nhất trong năm.



“Các hạ có thể xuống đây được rồi chứ?”



Lừa được Vệ Từ và Phúc Thọ rời đi, nụ cười tươi trên mặt Trường Sinh chợt vụt tắt, ánh mắt nhìn thẳng về phía xà nhà.



Khương Bồng Cơ nhẹ nhàng nhảy xuống, Trường Sinh theo bản năng lui lại nửa bước, khi nhìn thấy khuôn mặt của Khương Bồng Cơ, vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt cô bé.



“Người ngoại tộc sao? Ngươi núp trên xà nhà có mục đích gì?”



Không giống với đường nét mặt mũi của người Trung Nguyên, trên đầu còn có một mái tóc đỏ rực khoa trương, giống như đội lên một ngọn lửa vậy.



Không cần nhìn cũng biết đây chắc chắn không phải là nhan sắc mà người Trung Nguyên nên có.



Trường Sinh còn muốn hỏi rõ thì bỗng nhìn thấy đao Trảm Thần được đeo bên hông cô, không khỏi tức giận.



“Tiểu tặc dám tự tiện xông vào cung điện!”



Trộm đồ đã đành, lại còn dám trộm trên đầu vua của một nước, kẻ ngoại tộc này có lá gan lớn thật!



Không nói hai lời, Trường Sinh đã định ra tay, hộ vệ canh giữ ngoài phòng cũng xông vào. Đương nhiên là Khương Bồng Cơ bôi dầu vào lòng bàn chân, trực tiếp chạy luôn.



Trường Sinh không lớn tuổi nhưng sức mạnh lại không tầm thường, chỉ là chút bản lĩnh này của cô bé vẫn chưa đáng kể.



Khương Bồng Cơ bỏ trốn mất dạng, ánh mắt Trường Sinh phức tạp nhìn chằm chằm phương hướng cô chạy trốn.



“Phái người chặn hết tất cả các cửa thành, một khi phát hiện người ngoại tộc tóc đỏ này thì lập tức bắt lại! Nếu dám phản kháng thì giết chết không cần luận tội!”



Khuôn mặt nổi bật như thế, đi tới chỗ nào cũng dễ nhận ra được!



Dám lẻn vào trong cung lấy trộm bội đao của mẹ... Kẻ trộm to gan lớn mật này!



“Phúc Thọ tham kiến bệ hạ.”



Lúc Trường Sinh chạy tới hội họp với đám người Vệ Từ thì đúng lúc nhìn thấy Phúc Thọ đang vất vả khom lưng chắp tay hành lễ, suýt nữa là cả người đã ngã nhào về phía trước rồi.



“Bệ hạ” trong miệng Phúc Thọ là một người phụ nữ có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, trông dáng vẻ cũng chỉ mới ngoài ba mươi.



Cô mỉm cười bước đến đỡ lấy Phúc Thọ, thuận tay bế cậu lên thử xem sức nặng, Phúc Thọ xấu hổ lấy bàn tay mũm mĩm che mặt mình lại.



“Phúc Thọ có thể tự đi được ạ.”



Người phụ nữ cười nói: “Nếu Phúc Thọ tự đi thì trẫm sẽ không được ngửi mùi sữa thơm dễ chịu trên người Phúc Thọ nữa rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK