Sao cậu ta lại có thể cho phép một yêu vật kỳ lạ ký sinh trong đầu óc của mình mà không chút phòng bị được?
Sau khi hệ thống xuất hiện không bao lâu, Nhiếp Dương đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ.
Phải biết rằng trụ trì chùa Bảo An ở Trung Chiếu lúc trước là Lục Như chân nhân được hoàng gia cung phụng, là cao nhân có học thức thật sự.
Nhiếp Dương từng giả danh làm tùy tùng đi theo nữ quyến trong nhà để đến chùa Bảo An bái phỏng Lục Như chân nhân, yêu vật này không dám xuất hiện, nó không biết Nhiếp Dương khi đó mới có vài tuổi mà đã biết tính mưu kế và đề phòng đến mức này rồi, càng không biết lá bài chưa lật trong tay Nhiếp Dương là gì.
Hệ thống cảm thấy nổi da gà, nhưng nó an ủi mình rằng Nhiếp Dương chỉ là một người bình thường thôi, không lý gì mà nó phải sợ cả.
Trong lúc nói chuyện, Nhiếp Thanh đã xuống xe ngựa, gọi bộ khúc đang canh gác đêm đến dặn dò một lượt, yêu cầu bọn họ giữ vững cảnh giác trước khi bình minh lên, phòng ngừa đánh lén. Mọi người thầm nghi ngờ, nhưng đây là mệnh lệnh của thiếu chủ Nhiếp Thanh, bọn họ không tiện chất vấn, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
“Bây giờ đã yên tâm ngủ chưa?” Nhiếp Thanh lại đi vào xe ngựa lần nữa, điềm đạm cười nói: “A Dương ngủ trước đi, vi huynh sẽ canh cho đệ.”
Nhiếp Dương âm thầm quấn chặt chăn mỏng, không để lộ ra một khe hở nào, cậu ta không thể không nghe theo lời khuyên của Nhiếp Thanh.
Nhiếp Thanh thấy đường đệ đã ngủ, thắp một ngọn đèn dầu nhỏ lên, cầm một quyển sách dày, đọc thật kỹ càng.
Cậu còn chưa đọc xong trang thứ nhất, bỗng nghe thấy tiếng quát từ bên ngoài vọng vào.
“Là kẻ nào!”
Bộ khúc vừa dứt lời, Nhiếp Thanh đã nghe thấy tiếng đao kiếm chém vào da thịt, tiếng máu tươi phun xuống mặt đất, ngay sau đó là tiếng vật nặng đập mạnh xuống đất. Sắc mặt của cậu trắng bệch, ngón tay phải không kiềm chế được mà siết chặt quyển sách, Nhiếp Dương vừa mới ngả lưng cũng lập tức ngồi dậy.
“Huynh trưởng...”
Sườn mặt của Nhiếp Dương hiện lên lúc rõ lúc mờ dưới ánh đèn màu da cam, chỉ có vẻ hoảng sợ trong đôi mắt là chẳng thể nào che giấu được.
Nhiếp Thanh nói: “A Dương, bình tĩnh! Bây giờ không nên xuống xe, chờ tình hình bên ngoài lắng lại đã, đừng ra ngoài gây thêm phiền.”
Hai người đều từng học kiếm thuật, nhưng lực chiến đâu thể so với hộ vệ bộ khúc được?
Bọn họ đều nôn nóng, muốn xuống xe xem xét tình hình, nhưng làm vậy chỉ gây thêm gánh nặng cho hộ vệ bộ khúc bên ngoài. Nhiếp Thanh cầm bội kiếm, cực kỳ đề phòng, tiếng hét chém giết khi hai bên địch ta đánh nhau vẫn vang lên. Lúc này, không khí căng thẳng nặng nề, ngay cả bàn tay cậu cũng đã đổ mồ hôi dinh dính.
“Huynh trưởng, không lẽ chúng ta, chúng ta...”
Nhiếp Dương sợ tới mức hai mắt đỏ lên, nước mắt tràn ra.
Nhiếp Thanh trấn an cậu ta: “Nếu trời cao đã báo mộng cho A Dương như vậy, có thể thấy được ông trời đang đứng về phía chúng ta.”
Trận đấu này diễn ra liên tục suốt mười lăm phút, bởi vì nhân số bên phía Nhiếp Thanh chiếm ưu thế, hơn nữa lại có đề phòng từ trước, ưu thế của phe đánh lén ít hơn nhiều. Đám người đánh lén thấy tình hình không ổn liền hạ lệnh cho những người còn lại nhanh chóng rút lui, bộ khúc sợ bọn họ dùng kế điệu hổ ly sơn nên không dám đuổi đến cùng.
“Thiếu chủ, kẻ địch đã rút lui!”
Nhiếp Thanh nghe vậy, bàn tay đang cầm bội kiếm mới dần dần thả lỏng, bội kiếm rơi xuống nền, phát ra âm thanh leng keng.
“Số lượng thương vong bên ta thế nào?” Nhiếp Thanh hỏi.
Bộ khúc cũng không rõ, trời lúc này đã quá tối, trải qua cuộc chiến hỗn loạn lúc nãy, nhiều khi không thể phân biệt được đâu là địch đâu là ta, bây giờ, trận chiến vừa mới kết thúc, vẫn chưa kiểm tra xong tình hình thương vong. Có điều, dựa vào những gì mà hắn nhìn thấy tối nay, tổn thất của bọn họ rất lớn, bên ta tổn hại một nửa lực lượng, phần lớn những người còn sống đều có vẻ bị thương. Tình trạng như vậy thật sự không thích hợp ở lại bên ngoài lâu, bộ khúc đề nghị di chuyển suốt đêm, nhanh chóng đi tới đại doanh.
Bọn họ không biết rõ tình trạng phe địch thế nào, không biết bọn chúng chỉ tổ chức đánh lén một lần hay là hết lần này đến lần khác.
Nghe hắn nói vậy, Nhiếp Thanh nặng nề nói: “Lập tức phân phát thuốc cho các tướng sĩ bị thương, chỉnh đốn lại một lúc, lát sau lại lên đường.”
Nếu ngay cả vết thương cũng không xử lý, không may gặp phải kẻ địch thì chẳng khác nào tặng không luôn.
“Rõ!”
Nhiếp Thanh thở phào, nói với Nhiếp Dương: “Lần này may mà có A Dương báo trước, nếu không thì tính mạng của vi huynh đã phải chôn vùi ở đây rồi.”
Nhiếp Dương nói: “Tiểu đệ không dám nhận. Nếu không có huynh trưởng bảo vệ tiểu đệ mọi nơi, tính mạng của tiểu đệ đã mất từ lâu rồi.”
Cậu ta báo cho Nhiếp Thanh không phải để cứu đối phương, mà chỉ là vì tính mạng của mình thôi.
Nguy hiểm qua đi, Nhiếp Dương cười lạnh, thầm nghĩ: [Nào, chúng ta từ từ nói chuyện.]
Hệ thống: [... Hả?]
Tên người phàm này nói như vậy là muốn uy hiếp nó à?
Ai sợ ai chứ!
Nếu nó không cho cậu ta biết mặt, cậu ta còn tưởng rằng hệ thống là lao động giá rẻ, làm trâu làm ngựa chắc?
Đánh lén ban đêm thất bại, kết quả như vậy vượt ngoài dự liệu của Khương Bồng Cơ, dựa vào lời của binh sĩ trốn về được, có vẻ như bên phía kẻ địch đã đoán được trước rồi.
Nhưng hình như bọn họ không phải đoán được từ đầu, mà giống như vừa mới đoán ra hơn.
Khương Bồng Cơ vân vê cằm: “Các ngươi đã điều tra rõ hai người trong xe là ai chưa?”
Binh lính nói: “Hai người đó rất cẩn thận, không hề bước ra ngoài nửa bước.”
Khương Bồng Cơ chế nhạo: “Bọn họ cũng khá thông minh đấy, biết mình không nên tạo thêm gánh nặng cho người khác.”
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tối nay, các ngươi cũng vất vả rồi, quan trọng bây giờ là phải chữa trị vết thương, sau đó, ta sẽ phong thưởng.”
Nguồn : Vietwriter.vn
Binh lính đầy vẻ xấu hổ.
Bọn họ không thể hoàn thành việc chủ công sai bảo, đâu dám nói đến chuyện nhận thưởng.
Khương Bồng Cơ cho người lui xuống, đúng lúc cô muốn giơ tay xoa bóp mi tâm, Vệ Từ đi ra từ bình phong sau trướng.
“Chủ công, Từ nghi ngờ hai người kia có thể là...”
Khương Bồng Cơ nói: “Người thừa kế của Nhiếp Lương.... Một con cá lớn. Ta tính sai rồi, nếu biết trước, ta nên phái nhiều người đi hơn mới phải.”
Nếu để võ tướng có võ nghệ siêu phàm như Tần Cung hay ai khác, chưa chắc đã không giết được Nhiếp Thanh và Nhiếp Dương.
Vệ Từ nói: “Vì sao chủ công lại nói những lời ủ rũ như vậy? Ngài cũng biết rõ nếu tăng số người lên thì sẽ dễ dàng để lộ tung tích, khiến kẻ địch càng cảnh giác hơn mà.”
Khương Bồng Cơ nâng má nói: “Cho dù là vậy, nhưng đúng là đáng tiếc.”
Vệ Từ nói: “Từ càng để ý đến một việc, dựa theo lời của binh sĩ phe ta, kẻ địch đến sát giờ mới bắt đầu cảnh giác...”
Khương Bồng Cơ suy nghĩ một lát, trong đầu bỗng nhớ tới Nhiếp Dương...
Nghe nói cậu ta là ký chủ của một trong nhiều mảnh vỡ hệ thống.
Nếu cậu ta cũng ở trong đội ngũ đó, bọn họ biết trước hành tung của kẻ địch cũng không phải việc gì lạ lùng.
Cô nói: “Thôi được rồi, chuyện này cũng đã đủ để đối phó Nhiếp Lương rồi, không biết sau khi hắn biết được chuyện này, sẽ vừa sợ vừa tức như thế nào?”
Mục đích của Khương Bồng Cơ là tiễn Nhiếp Lương về trời sớm.
Nếu tiện tay tóm được Nhiếp Thanh thì cũng có thể coi là thu hoạch thêm, nếu không tóm được cũng chẳng sao cả, cô không cần cảm thấy quá đáng tiếc.
Vệ Từ thở dài: “Sợ là hắn sẽ tức giận lắm.”
Vệ Từ không để ý đến việc Nhiếp Lương có chết hay không, anh chỉ để ý đến anh trai mình là Vệ Ưng kiếp trước đã buồn bực mà chết.
Thế nhưng lập trường giữa hai người không giống nhau, có vài việc không thể vẹn cả đôi đường được.
Ngày hôm sau, mặt trời treo lên đỉnh đầu, đám người Nhiếp Thanh thuận lợi hội hợp với quân Nhiếp.
“Thiếu chủ bị tập kích sao?”
Vệ Ưng được Nhiếp Lương phái ra đón Nhiếp Thanh, từ xa, hắn đã trông thấy binh sĩ trong đoàn Nhiếp Thanh đều bị thương thì hoảng sợ.
Bởi vì xe ngựa xóc nảy nên Nhiếp Thanh không thể nào ngủ được, đuôi mắt xanh xao đầy vẻ mệt mỏi.
Cậu nói với Vệ Ưng: “Đúng là đêm qua có một đám địch thừa dịp đánh lén, nhưng A Dương được ác mộng báo trước, cho nên mới không tổn thất toàn bộ đội ngũ.”
Vệ Ưng hỏi: “Thiếu chủ có thể nói rõ ràng hơn được không?”
Nhiếp Thanh kể lại chuyện xảy ra đêm qua, còn nhắc đến công lao của Nhiếp Dương, tạo ra ấn tượng tốt trong mắt Vệ Ưng giúp Nhiếp Dương.
Vệ Ưng vừa nghe là biết tình hình nguy hiểm cỡ nào, hắn cũng coi trọng Nhiếp Dương hơn vài phần.