Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Canh ếch xanh nấu mười năm rốt cuộc cũng ra nồi rồi, dĩ nhiên Khương Bồng Cơ sẽ không dễ dàng buông tha Vệ Từ như vậy.



Vệ Từ cũng là thanh niên, trông nho nhã mảnh khảnh nhưng dù sao cũng là đàn ông, dĩ nhiên tình hình diễn ra không tệ.



Hai người càn quấy dây dưa cả đêm, cho đến khi chân trời phía xa hiện lên vệt sáng bạc, động tĩnh trong phòng ngủ mới dần dần dịu xuống.



“Ban ngày vẫn còn đang trong kỳ nghỉ Tết, ta muốn ngủ thẳng một giấc đến lúc tự tỉnh lại, huynh đừng có gọi ta dậy.”



Hai tay Khương Bồng Cơ ôm lấy cổ Vệ Từ, lộ ra chút mệt mỏi ngáp dài một hơi, khóe mắt ứa ra hai giọt nước mắt sinh lý.



“Nếu không... Từ gọi người chuẩn bị nước nóng tẩy rửa một chút?”



Khương Bồng Cơ lẩm bẩm: “Tỉnh dậy rồi hãy nói, bây giờ đi ngủ trước đi.”



Cô giống như bạch tuộc có tám xúc tu giam cầm anh trong ngực, nhắm mắt gối lên bả vai anh, tìm tư thế nằm thoải mái.



Vệ Từ hơi nghiêng đầu qua, mượn tia sáng ban mai xuyên qua cửa sổ giấy, miễn cưỡng thấy rõ dáng vẻ của cô.



Lúc anh nhìn thấy đôi môi hơi sưng đỏ của cô, bờ vai lộ ra ngoài chăn gấm điểm xuyết từng dấu hôn dấu tay đan xen vào nhau, bỗng dưng đỏ mặt.



Vệ Từ đưa tay qua kéo chăn gấm lên, che đậy vết tích chọc người ta mơ mộng kia đi, nằm đối mặt với cô đi vào giấc ngủ, chỉ lát sau đã rơi vào mộng đẹp.



Lúc Khương Bồng Cơ tỉnh lại đã khoảng giờ Mùi canh ba, một giờ bốn mươi lăm phút chiều.



Vệ Từ vẫn đang ngủ say bên cạnh, Khương Bồng Cơ không kinh động đến anh, đưa tay cầm lấy quần áo nằm rải rác bên cạnh giường, tùy ý khoác lên bả vai.



Có lẽ là làm ra tiếng động lớn, không bao lâu sau Vệ Từ cũng tỉnh lại, nhìn thấy bóng lưng Khương Bồng Cơ đang ngồi bên giường mặc quần áo.



“Huynh không ngủ thêm chút nữa sao?” Khương Bồng Cơ hỏi.



Vệ Từ ho khan một tiếng, nói: “Dù sao cũng nên gọi người đi chuẩn bị đồ vật. Nếu chủ công đi ra ngoài với bộ dáng này, sợ là tôi tớ trong phủ đều biết chuyện.”



Anh không phải là người thích hà khắc với người của mình. Trong phủ không chỉ có thùng tắm mà còn có phòng dùng để tắm rửa, nói trắng ra thì chính là bể nước nóng tương đối lớn. Vào mùa đông có thể vừa ngâm nước nóng vừa uống chút rượu, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, vừa thoải mái lại hưởng thụ.



Khương Bồng Cơ lười biếng nằm sấp lên thành bể tắm, hơi khép mắt lại, hơi nước bốc lên xông hơi làn da cô trắng nõn ửng hồng, vô cùng quyến rũ.



Vệ Từ định đi đến thùng tắm phía sau tấm bình phong rửa mặt nhưng vừa mới di chuyển được nửa bước, cô đã mở mắt ra, trong ánh mắt mang theo mấy phần uy hiếp.



Thấy Vệ Từ thu chân lại, lúc này Khương Bồng Cơ mới lười biếng nhắm hai mắt lại lẩm bẩm: “Tóc ướt bết dính, không thoải mái…”



Một lúc sau, cô phát hiện Vệ Từ lấy một chậu gỗ đến, trong chậu gỗ đựng nước ấm sạch sẽ, anh vớt mái tóc dài rải rác trong nước của cô lên.



Khương Bồng Cơ thường xuyên cắt tóc định kỳ, nhưng tóc cô vẫn rất dài, lúc tẩy gội cũng mất nhiều thời gian công sức. Lúc cô mơ màng tỉnh lại, phát hiện mình đang dựa vào đầu gối Vệ Từ, tóc dài đã được gội sạch sẽ, đôi tay tinh tế thon dài đang dùng vải khô tỉ mỉ lau mái tóc ẩm ướt của cô.



Vệ Từ thấy cô tỉnh lại, đưa tay quấn mái tóc dài của cô lại, rồi lấy trâm cài tóc cố định lại.



Khương Bồng Cơ mỉm cười đưa tay, trượt dọc từ bả vai anh đến cổ của anh, đầu ngón tay phác họa yết hầu.



“Huynh đã gội đầu giúp ta rồi, nếu không thì cũng phụ trách tắm cho ta luôn đi? Đây cũng không tính là mạo phạm vượt quá bổn phận đúng không?”



Vệ Từ: “...”



Lúc hai người càn quấy xong xuôi thì cũng đã qua nửa canh giờ rồi.



Khương Bồng Cơ lấy quần áo treo trên mắc áo xuống, hơi căn chỉnh lại một phen, cô phát hiện ra bộ quần áo này được may đo dựa theo dáng người của cô.



“Tử Hiếu thật đúng là nhân vật tiêu biểu của nói một đằng nghĩ một nẻo.”



Khương Bồng Cơ dựa lên tấm bình phong nhìn “trộm” Vệ Từ đang mặc lên từng lớp áo một, ánh mắt mang theo thưởng thức không che giấu chút nào.



“Từ làm sao?”



“Sao chỗ ở của huynh lại có áo yếm đồ lót vừa vặn với ta? Chỗ ở của huynh không có nữ quyến nào cả, không phải chuẩn bị cho ta thì chẳng lẽ là chuẩn bị cho mình sao?” Khương Bồng Cơ cười híp mắt lại: “Nếu như điều này còn không phải là nói một đằng nghĩ một nẻo, vậy thì cái gì mới gọi nói một đằng nghĩ một nẻo đây?”



“Từ cũng là đàn ông, đối mặt người con gái mình hâm mộ, sao không động tâm cho được?” Vệ Từ im lặng một lúc rồi mới mở miệng nói tiếp: “Hơn nữa, chủ công thường xuyên ngủ lại quý phủ, cũng nên sắm mấy bộ quần áo, để phòng ngừa khi cần đến. Nếu như vậy có thể làm cho chủ công vui vẻ thì sự chuẩn bị này cũng không tính là vô ích.”



Khương Bồng Cơ mắng yêu: “Luôn cảm thấy Tử Hiếu mở ra phong ấn đặc biệt nào đó.”



Cả người mạnh dạn hơn trước kia rất nhiều, nhìn cũng không gò bó như trước nữa, đây là chuẩn bị giải phóng bản thân mình sao?



Sự thật chứng minh, người tự giải phóng bản thân mình chỉ có Khương Bồng Cơ cô, Vệ Từ vẫn là Vệ Từ.



Cây thông lùn trong sân phủ kín một lớp tuyết dày, Khương Bồng Cơ làm tổ bên cửa sổ, bên cạnh là lò lửa nên cô không cảm thấy lạnh. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn



Vệ Từ để cho phòng bếp chuẩn bị thức ăn rượu nóng phong phú.



Sau khi ăn uống no say, hai mắt Khương Bồng Cơ nửa khép nửa mở, hai tay giao nhau để ra sau đầu, mái tóc dài đen nhánh trải ra như thác nước.



“Rất lâu rồi không có thời gian thanh nhàn như vậy. Không có công văn và những chuyện thế tục quấn thân, trong chốc lát lại không thích ứng được. Trước đây, lúc Tử Hiếu chưa xuất sĩ thì giết thời gian bằng cách nào?” Khương Bồng Cơ hỏi: “Nếu như không có chuyện gì để làm, ngồi không nhiều cũng cảm thấy nhàm chán, huynh nói có phải thế không?”



Vệ Từ trả lời: “Thưởng trà nấu rượu, cầm kỳ thư họa đều có thể giết thời gian, cũng có thể ra ngoài đi thăm bạn bè, đi dự tiệc.”



Khương Bồng Cơ nói: “Nghe có vẻ rất phong phú, dường như ta vẫn chưa nghe thấy Tử Hiếu đánh đàn.”



Vệ Từ lấy một cây đàn tới, dâng hương rửa tay, ngồi thẳng người nói với cô: “Chủ công muốn nghe cái gì?”



“Còn có thể chỉ định khúc nhạc sao?” Khương Bồng Cơ nói thích thú: “Phượng Cầu Hoàng thế nào?”



Gò má Vệ Từ ửng đỏ nhưng lại không phản đối.



Khúc nhạc du dương ủy mị lại không thiếu trong sáng thanh thoát, cho dù Khương Bồng Cơ không hiểu về cầm luật, cô cũng có thể cảm nhận được tình cảm nồng nàn trong tiếng đàn truyền đi.



“Có một mỹ nhân này, vừa nhìn thấy đã không quên được. Một ngày không gặp, tương tư đến phát điên... Nếu như thế gian thật sự có mỹ nhân như thế, vậy thì tất nhiên là dáng vẻ của Tử Hiếu.” Khương Bồng Cơ không biết đánh đàn tấu khúc nhạc, nhưng cô đã thấy qua cái gì thì không quên được, sẽ thuộc lòng nha, không chỉ thuộc lòng cô còn có thể trêu ghẹo Vệ Từ.



Vệ Từ không nhịn được bật cười, chọn mấy khúc nhạc cổ nhịp điệu tươi mới sinh động.



Khương Bồng Cơ chợp mắt một lúc, chợt nhớ ra cô bỏ quên gì đó…



Hôm nay cô quên mở kênh livestream rồi nha!



“Hy vọng bên kia chưa vỡ tổ…”



Cô mỉm cười lẩm bẩm, thuận tiện mở kênh livestream ra.



Không vỡ tổ sao?



Chuyện này không có khả năng! Khương Bồng Cơ trốn việc, từng trang mạng xã hội hàng đầu lại một lần nữa tê liệt, lập trình viên liên tục dùng ông chủ và đồng nghiệp để cầu trời nhưng vẫn không thể phục hồi server sụp đổ như cũ. Nghe nói không ít lập trình viên âm thầm bắt đầu bái lạy Khương Bồng Cơ, không cầu những chuyện khác, chỉ cầu cô có thể cần cù chăm chỉ livestream mỗi ngày, cho dù muốn nghỉ vài ngày cũng phải thông báo trước. Cứ dăm ba bữa lại đến một lần, bọn họ thật sự không gánh vác được.



Năm triệu khán giả nhanh chóng tràn vào, sau một giây đã không còn chỗ trống, đủ loại bình luận ùn ùn kéo đến vọt tới trước mặt Khương Bồng Cơ.



Xuyên qua những bình luận này, Khương Bồng Cơ cũng có thể cảm thấy cảm xúc lo lắng, sợ hãi, đáng thương của đám cá muối.



Cho đến khi một cá muối nào đó phát hiện ra chuyện mờ ám.



[U Tử Đồng]: Bác Streamer, cổ của bác... Bị côn trùng cắn sao? Cắn khăn trào nước mắt, nói với cục cưng, đây không phải là dấu hôn đúng không?



Khương Bồng Cơ móc ra một chiếc gương đồng soi soi, chân mày khẽ nhếch lên, cũng không giấu giếm.



Mọi người đều là người trưởng thành, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám.



Lúc này, đám cá muối mới phát hiện Khương Bồng Cơ ăn mặc tương đối thoải mái, giữa hai chân mày mang theo mùi vị lười biếng nồng nặc, phong thái của “sau khi xảy ra chuyện đó”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK