Thương nhân có năng lực làm ăn lớn đương nhiên tầm mắt sẽ cao hơn người thường.
Khi đám người này đang nhọc lòng vì kiếm đường, một người nào đó đã gặp được Khương Bồng Cơ.
Người này không phải ai khác mà chính là gia chủ Thôi thị ở Sùng Châu, Thôi Dục.
Người khác nhắc đến Thôi thị ở Sùng Châu không thể không nói gia chủ bọn họ, Thôi Dục, hai mắt sáng như đuốc.
Vì sao?
Vì khi thế lực của Khương Bồng Cơ còn chưa phát triển an toàn, Thôi Dục đã bám lấy cô rồi.
Chính vì lựa chọn này mà một gia tộc nhỏ lâu nay vẫn lăn lộn ở giữa nhị lưu và tam lưu đã nhảy vọt lên thành con dê đầu đàn ở thế lực Sùng Châu.
Trước khi đầu nhập vào Khương Bồng Cơ, với người khác, Thôi thị Sùng Châu vẫn ở phái trung gian, dựa vào chuyện làm ăn với Bắc Cương mà phát tài, vẫn luôn bị xem thường. Sau khi Khương Bồng Cơ làm chủ Sùng Châu, Thôi thị vẫn bị Bắc Cương uy hiếp và sĩ tộc bản thổ ở Sùng Châu chèn ép.
Thôi thị không sợ thế cục, dứt khoát chọn ủng hộ Khương Bồng Cơ. Sự thật đã chứng minh Thôi thị đánh thắng ván cược này rồi.
Khi ban thưởng, Thôi thị còn được Khương Bồng Cơ ban cho quyền bán giấy trúc và giấy Tuyên, hai phe hợp tác khoảng năm năm, Thôi thị còn có được phương pháp sản xuất bí mật của hai loại giấy này. Dựa vào mối làm ăn này, mấy năm nay Thôi thị kiếm được đầy bồn đầy bát, địa vị càng lên cao.
Nghe nói Khương Bồng cơ muốn kêu gọi đầu tư xây phân viện thư viện Kim Lân gì đó, Thôi Dục bèn ngựa không dừng vó chạy tới.
May sao, khi ấy Thôi Dục đang kiểm tra chuyện làm ăn của cửa hàng cách Hoàn Châu không xa, nếu không cũng chậm trễ.
Khương Bồng Cơ nghe nói Thôi Dục muốn bái phỏng thì hơi kinh ngạc: “Hắn không ở Sùng Châu lại tới Hoàn Châu làm gì?”
Đám cá muối xem livestream cũng ngơ ngác. Thời gian quá lâu rồi, khán giả cũng đổi hết lứa này đến lứa khác, quên mất Thôi Dục là ai.
May sao vẫn có một đám đại boss thường trú, bọn họ đều là học sinh tốt chịu khó ghi chép.
[Thiên Tài Quách Phụng Hiểu]: Thôi Dục ở Sùng Châu sao? Hơi có ấn tượng. Hình như là gia chủ Thôi thị ở Sùng Châu. Tui nhớ hắn tên tự là Trọng Hoán, khiến tôi nhớ tới Viên Trọng Hoán. Lại nói, rất nhiều năm rồi vị nhân huynh này không xuất hiện trong kênh livestream.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Thôi Dục không nhảy ra, tui cũng quên mất hắn.
Thái độ “xa quê gặp người xưa” của đám cá muối cũ khiến cho đám cá muối mới tò mò.
[Cánh Gà Salami]: Thôi Dục là ai? Giá trị nhan sắc thế nào? Bao nhiêu tuổi?
[Bần Đạo Thấy Cúc Hoa Của Ngươi Có Độc]: Năm đó Đông Khánh động đất, bác Streamer cứu một đứa bé được người mẹ trước khi chết ôm dưới thân bảo vệ, đứa bé đó chính là con của Thôi Dục. Về sau, bác Streamer lợi dụng đứa bé này, đứng cùng tuyến với Thôi Dục, lôi kéo Thôi thị, chèn ép các sĩ tộc khác ở Sùng Châu, đảo khách thành chủ, khống chế Sùng Châu. Thôi Dục à, chắc tuổi tác không kém Phong Chân bao nhiêu, đã kết hôn, có con, dáng dấp tạm được.
Trong lòng đám cá muối đều nghi hoặc, không biết lần này Thôi Dục đến đây có mục đích gì?
Chẳng lẽ lại vì tranh đoạt một ghế ở phân viện sao?
Dù đám cá muối tò mò cỡ nào, vẫn phải xem tiếp mới có đáp án.
Mấy năm không gặp, năm tháng cũng chẳng để nhiều lại dấu vết trên mặt Thôi Dục, hắn chỉ thêm vài phần sâu lắng chững chạc.
Khương Bồng Cơ hỏi thẳng: “Sao Trọng Hoán lại tới Hoàn Châu?”
Cô là người bận rộn, thời gian rất quý giá, không rảnh lan man.
Thôi Dục cũng đã quen với tác phong của Khương Bồng Cơ, đáp: “Vì thu nhập năm ngoái có nhiều chỗ không hợp lý, nên mấy hôm trước ta vẫn đi kiểm tra các cửa hàng, tình cờ nghe nói chủ công chuẩn bị xây phân viện thư viện Kim Lân... Không biết chuyện này có thật không?”
Khương Bồng Cơ nhìn Thôi Dục, như cười như không hỏi: “Đương nhiên là thật, chẳng lẽ Trọng Hoán cũng có tâm tư này?”
Đám cá muối nín thở. Họ vẫn cảm thấy có gì không hợp lý lắm.
Thôi Dục chạy tới đầu tư không phải chuyện tốt sao? Sao bác Streamer có vẻ không vui?
“Thôi thị kinh doanh nhiều năm, cũng có chút sản nghiệp nhỏ, nếu chủ công không chê, đương nhiên sẽ sẵn sàng dâng lên giải cơn khát này.”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Tin tức của Trọng Hoán chậm rồi, đợt vừa qua ta mới làm thịt con dê béo Đào thị kia, sao lại thiếu ngân lượng được chứ?”
Thôi Dục lộ ra nụ cười yếu ớt khoan khoái, ôn hòa nói: “Thì ra là vậy, là Dục quá lo lắng.”
Hai người nói xong, bầu không khí căng thẳng lúc trước không hiểu sao đã biến mất, đám cá muối đều huyên náo không hiểu ra sao.
[Âm Nhạc Gia - Gia Cát Cầm Ma]: Các bạn quên thân phận của Thôi thị rồi sao? Hiện giờ Thôi thị đã là thế lực số một ở Sùng Châu rồi, trước kia có tiền, bây giờ còn có quyền có thế, lại được bác Streamer tín nhiệm, ôm đồm không ít món làm ăn ra tiền. Nếu lại để Thôi thị dính vào phân viện thư viện Kim Lân, sau này học sinh ra trường đương nhiên sẽ giao thiệp với Thôi thị nhiều nhất. Những học sinh này đều là nhân tài do bác Streamer tốn cả đống tiền tài và thời gian đào tạo ra, không thể là người bình thường, chí ít cũng là quan lại một phương, người có năng lực, không chừng còn là đại tướng biên cương.
Nếu Thôi thị có dã tâm, kết bè kết cánh, sẽ dễ dàng hơn người ngoài đấy.
Thôi Dục tới thăm dò Khương Bồng Cơ, thấy cô không muốn Thôi thị dính vào chuyện này nên mới đổi giọng.
Đám cá muối nghe đại boss phân tích xong đều hô lớn kêu trời.
Mấy năm nay, xem livestream cũng cần trí thông minh sao?
Dù sao Thôi Dục cũng là người một nhà, Khương Bồng Cơ cũng chưa từng khắt khe với hắn.
Cô khéo léo từ chối Thôi Dục gia nhập hỗn chiến, lại cho hắn quyền cung cấp giấy cho thư viện và quan phủ.
Kỹ thuật chế tạo giấy dần hoàn thiện, lượng giấy tiêu hao hàng năm cũng tăng lên rất nhanh.
Xưởng nhỏ không thể thỏa mãn nhu cầu sản lượng lớn như vậy, vừa lúc thời hạn hợp tác năm năm của Khương Bồng Cơ và Thôi Dục cũng đến, khi đó sẽ giao phương pháp sản xuất giấy bí mật cho Thôi thị. Chờ Thôi thị kiếm được đủ nhiều sẽ hoàn toàn công khai phương pháp này, để cho các thương nhân khác trong dân gian cũng có thể kiếm một chén canh. Thương gia sản xuất giấy nhiều, sản lượng sẽ đi lên, giá cả thị trường sẽ hạ xuống dần.
Cuối cùng, vẫn là người đọc sách phổ thông được lợi.
Nghe được quyết định của Khương Bồng Cơ, sắc mặt Thôi Dục tốt hơn nhiều, cũng không còn lo lắng nữa.
“Hài tử của Trọng Hoán cũng đi học ở thư viện sao? Ta nhớ đứa nhỏ đó tên Phúc Thọ nhỉ?”
Với cái tên Phúc Thọ, ngụ ý tốt nhưng thô tục không chịu nổi này, Thôi Dục chỉ có thể cười mỉm xấu hổ mà không mất lễ phép.
Cũng chịu thôi, cái tên này là hắn cầu Khương Bồng Cơ đặt, có tục cũng phải dùng!
Vietwriter.vn
“Khuyển tử đã cầu học trong thư viện hai năm, phu tử dạy bảo cẩn thận, lần trước có gửi thư về nhà nói rằng xếp hạng ba trong kỳ thi.”
Khương Bồng Cơ khen một câu từ đáy lòng: “Hạng ba sao? Thực không tệ, Trọng Hoán có người kế tục rồi.”
Thôi Dục nghĩ tới Khương Bồng Cơ vẫn là chó độc thân, ngay cả cái bóng con cái cũng không có, chỉ có thể yên lặng lắng nghe, không dám nói tiếp.
Bên ngoài đang chờ xem Khương Bồng Cơ làm trò cười, ai ngờ Thôi thị lại đến.
Biết Thôi thị cũng không chiếm được vị trí, đám người tiếp tục cười lạnh chờ xem, mà một đám thương nhân gia lớn nghiệp lớn đều đứng ngồi không yên.
Thôi Dục là tâm phúc của Khương Bồng Cơ, người ta mà muốn tranh vị trí, bọn họ thực sự không có hy vọng gì!
Kết quả, bọn họ càng chịu khó nhờ đi cửa sau. Đang lúc bọn họ lòng như lửa đốt, thì bên Khương Bồng Cơ đã công bố thời gian cụ thể.