Chẳng phải muốn làm ăn bất chính nên mới vận chuyển một trăm nghìn thạch lương thảo đến Chương Châu hay sao?
Những loại thương nhân tâm địa xấu xa như thế này kiếm tiền trên máu người, quả thật là táng tận lương tâm, chuyện gì cũng làm được.
Để bọn họ mang lương thực đến làm khổ dân chúng, không bằng cướp hết về nuôi trăm nghìn anh em và già trẻ trong trại còn hơn.
Nếu không phải bọn chúng nắm được tin tức nhanh, một mặt giấu kín tin tức, một mặt âm thầm hành động, chứ không chẳng biết “con dê béo” như vậy sẽ về tay ai.
Dương Tư đứng trên boong thuyền chờ đợi câu trả lời, thuyền bè của thủy phỉ đã bao vây đội thuyền không còn một kẽ hở rồi.
Cô ngư dân tò mò thò đầu ra nhìn xung quanh, nhờ thị lực cực tốt của thân thể này, anh ta có thể thấy bóng dáng đám thủy phỉ ở phía xa xa.
Bình thường đều nhìn qua màn hình livestream nên dù nhìn thấy những cảnh máu me anh ta vẫn thích ứng được, nhưng hiện tại là cảnh thật, anh ta cực kỳ sợ hãi.
Để xóa tan sự sợ hãi và lo lắng, cô ngư dân đành phải ép buộc bản thân đặt sự chú ý vào những dòng bình luận.
Bởi vì thời gian xuyên không của cô ngư dân không còn nhiều, mọi người cũng không biết Dương Tư đang điếu ngư chấp pháp*, ngược lại còn tưởng là đám người Dương Tư đang vận chuyển lương thảo bằng đường thủy, đưa lương thảo đến tiền tuyến. Hoàn toàn không ngờ rằng nửa đường lại rơi vào quẫn cảnh gặp cướp.
* Các cơ quan thực thi pháp luật hành chính cố tình che giấu danh tính, thực hiện các biện pháp, chờ đợi hoặc thậm chí dụ dỗ những người thực thi pháp luật thực hiện hành vi bất hợp pháp và sau đó bắt giữ họ.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Xong rồi, xong rồi! Người đến không phải người tốt, đội thuyền vận chuyển lương thực không mang nhiều binh mã theo, kiểu gì cũng gặp cướp mà.
[Phẫn Hải Cuồng Thư]: Ném bỏ lương thực cũng không sao, người không xảy ra chuyện gì mới quan trọng.
[Kỷ Nguyên Khói Lửa]: Kỳ lạ, tại sao các thím lại cho là bên trong khoang thuyền là lương thực chứ không phải là người?
Vô số bình luận lướt qua cực nhanh, cô ngư dân càng xem càng sốt ruột.
Thời điểm anh ta xuyên không đã đến bên trong khoang thuyền, chỉ có khoảng mười hộ vệ, ngoài ra đều là các bao lương thảo.
Như vậy có thể thấy trên những thuyền bè khác cũng đều như thế.
Toàn bộ người trong đội thuyền cộng lại đoán chừng cũng không nhiều bằng bọn thủy phỉ kia đâu, kiểu gì cũng thua cho xem.
Cô ngư dân âm thầm cắn môi, không ngờ tình hình bên ngoài đã thay đổi.
Đội thuyền cố ý yếu thế để tăng nhuệ khí cho bọn thủy phỉ kia, khiến bọn chúng ảo tưởng rằng đây là một đội thuyền nhiều lương thảo ít người không có sức uy hiếp.
“Đại đương gia, đừng phí lời với bọn nó, không nên trì hoãn thời gian.” Một tên tiểu tốt trong bọn thủy phỉ nói: “Mục tiêu của chúng ta quá lớn, nếu để mấy trại xung quanh đánh hơi được thì chúng ta sẽ khó mà nuốt trọn miếng ngon này. Hay là thử lên thuyền nhìn xem là thật hay giả trước đã.”
Đại đương gia của bọn thủy phỉ cũng nghĩ như vậy, càng kéo dài thời gian thì sự việc càng nảy sinh nhiều bất lợi.
Lúc này hắn hạ lệnh cho bọn lâu la di chuyển thuyền đến gần đội thuyền, cưỡng ép leo lên boong thuyền, liều chết xung phong đi vào trong khoang thuyền, bên trong khoang thuyền chứa đầy các bao lương thực. Tiểu lâu la kiêu căng phách lối, đá những hộ vệ có ý định phản kháng xuống nước, lớn tiếng quát tháo: “Đại đương gia, tất cả đều là lương thảo thật ạ.”
Mấy cái thuyền ở vòng ngoài đều có lương thực, đại đương gia của thủy phỉ lập tức hạ lệnh.
Dương Tư thấy vậy, một nụ cười nhạt hiện lên trên môi gã.
Cô ngư dân vô tình nhìn thấy, bỗng nhiên rùng mình một cái.
Từ đầu đến cuối Dương Tư đều không lộ ra vẻ mặt hoảng hốt nên anh ta biết chắc là trong lòng gã đã có tính toán rồi.
“Bọn... Bọn họ tới đây kìa.”
Cô ngư dân thấy bọn thủy phỉ mặt mày hung tợn ngang ngược leo lên boong thuyền thì tim đập như trống trận, hai tay hai chân trở nên lạnh như băng, mặt tái nhợt đi.
Lý Uân đứng bên cạnh trầm giọng nói: “Đừng hoảng sợ, cô nhìn đi.”
Cô ngư dân không kìm được trợn tròn hai mắt khi thấy được cảnh tượng mà cả đời này anh ta sẽ không quên.
Đám thủy phỉ kia phát hiện những thuyền ở vòng ngoài toàn là lương thảo nên rất hưng phấn, tính cảnh giác cũng giảm đi nhiều, không phát hiện được nguy cơ tử vong âm thầm ẩn giấu trong đó.
Khi thủy phỉ lần lượt leo lên boong thuyền, xông vào trong khoang thuyền thì thấy bên trong không phải là lương thảo mà là đao kiếm đang chờ bọn chúng. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, không lâu sau từng thi thể rơi xuống nước như sủi cảo, trong nháy mắt nhuộm đỏ một vùng nước. Thừa dịp thủy phỉ chưa kịp phản ứng lại, Dương Tư ra lệnh đổi vị trí thuyền bè, ngăn trở đường đi của địch, bọc bọn chúng như bọc sủi cảo luôn.
Thủy phỉ bị đánh cho không kịp trở tay, căn bản không có cách nào chống cự hiệu quả, ngược lại bị đánh cho tan đàn xẻ nghé.
Đã không đánh thắng được người ta, muốn quay thuyền chạy trốn lại không có đường lui, cực chẳng đã không ít người trong số bọn thủy phỉ lựa chọn nhảy xuống nước. Từ nhỏ bọn chúng đã tiếp xúc với sông nước nên bơi rất giỏi. Nhưng Dương Tư lại không có ý định bỏ qua cho bọn chúng, từng nhóm cung thủ bắn tên về phía mặt nước.
Cô ngư dân thấy tận mắt những cảnh này, thi thể dưới nước chìm xuống rồi lại nổi lên, máu tươi gần như nhuộm mặt nước xanh biếc thành màu đỏ thẫm.
Anh ta sợ đến sững sờ, không để ý có tên thủy phỉ leo lên chiếc thuyền này đánh lén, đến lúc Lý Uân chém người này thành hai khúc, máu tươi phun đầy vào mặt anh ta, đầu của tên thủy phỉ lăn lông lốc đến trước mắt anh ta thì cô ngư dân mới phản ứng kịp, bị dọa sợ đến mức hét chói tai.
Đối với cô ngư dân mà nói, gặp phải cảnh tượng như này tuyệt đối không phải loại “trải nghiệm” hay ho gì.
Anh ta sống trong một xã hội mà vũ khí là thứ không thể tùy tiện sử dụng, từ nhỏ đến lớn cảnh tượng máu tanh nhất mà anh ta gặp chính là cảnh ông chồng nhà hàng xóm ở quê bạo hành vợ mình, đánh cho bà ấy sưng mặt sưng mũi, kêu trời trách đất. Đó là bóng ma sâu đậm trong lòng anh ta, không ngờ tới xuyên không một chuyến lại có thể nhìn thấy một người sống sờ sờ trước mặt chết đi. Hai mắt cô ngư dân đẫm lệ khiến Lý Uân sợ hết hồn.
Bởi vì điếu ngư chấp pháp, thủy phỉ bị đánh cho không kịp trở tay, Dương Tư chẳng cần phí nhiều sức lực đã giành chiến thắng.
Gã nói: “Tra hỏi kỹ càng cho ta, nếu bọn chúng biết điều để chúng ta sử dụng thì tha cho một mạng, không thì xử lý luôn.”
Phần lớn bọn thủy phỉ ngoài mạnh trong yếu, không phải loại mạnh mẽ gì cho cam, chỉ cần dùng chút thủ đoạn là bắt được ngay, Dương Tư cũng không cần lo lắng.
Ngược lại thì cái người tự xưng là “quỷ núi” kia lại gào khóc hết sức thảm thiết, lá gan so với cô con gái chưa đầy tuổi của gã còn nhỏ hơn.
“Khóc cái gì?” Dương Tư hỏi anh ta.
Cô ngư dân mất một lúc lâu mới lấy lại bình tĩnh, hai tay hai chân đã mềm nhũn.
“Người... Người chết...”
Cô ngư dân không biết nên nói bản thân may mắn hay là đen đủi nữa, không những gặp được đám người Lý Uân mà còn xin được chữ ký và lời chúc phúc của bọn họ, vốn dĩ đó là chuyện tốt, ai ngờ đâu một giây kế tiếp lại xuất hiện nhiều thủy phỉ như vậy, diễn một màn giết người hàng loạt trước mặt anh ta.
Dương Tư lạnh lùng nói: “Thời loạn thế làm gì có chỗ nào không có người chết.”
Lúc xem livestream cô ngư dân cũng nghe những người khác nói ra lời tương tự rồi, lúc đó cảm thấy thật tàn khốc, còn bây giờ lại cảm thấy cực kỳ bi thương.
“Ta... Ta tưởng... giết người là phạm pháp?”
Dương Tư giễu cợt nói: “Đó là thời bình, giết người trong thời bình mới là phạm pháp, mạng người trong thời loạn còn không bằng cỏ rác.”
Bằng sự quan sát tỉ mỉ của Dương Tư, gã ít nhiều cũng nhìn ra manh mối.
Mặc dù không biết “quỷ núi” này lai lịch ra sao nhưng nhìn không giống người ác độc, chắc là hoàn cảnh sinh hoạt rất đơn thuần.
Cô ngư dân kìm được nước mắt, đồng thời thấy hơi vui mừng.
Vui mừng vì thời gian chuyển kiếp chỉ có mười hai tiếng, vui mừng vì thời đại mình đang sống không có chiến tranh.
Không biết bắt nguồn từ suy nghĩ nào, anh ta dùng thời gian còn lại của mình nói với đám người Tề Khuông những gì anh ta cảm thấy hữu dụng.
Tề Khuông nghiêm túc lắng nghe, bất tri bất giác bên ngoài đã trăng sao đầy trời.
“Ta chưa bao giờ thấy bầu trời sao đẹp như vậy.”
Cô ngư dân ngồi trên boong tàu, chống hai tay ra phía sau, cảm thán. Hệ thống nhắc nhở anh ta thời gian đã bắt đầu đếm ngược rồi.
Dương Tư bỗng nhiên hỏi: “Cô là quỷ núi, có thể thông hiểu nhiều thứ, vậy cô có biết chủ công của ta có hy vọng giành được ngôi báu hay không?”
Cô ngư dân đang than thở thời gian quá ngắn, nghe Dương Tư hỏi như vậy theo bản năng phản bác một câu.
“Trừ cô ấy ra còn có thể là ai?”
Anh ta theo dõi kênh livestream nhiều năm như thế còn không phải vì muốn cùng Khương Bồng Cơ nhìn thấy một thời đại thịnh thế thái bình hay sao?