Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 847GIẾT NGƯƠI THÌ SAO? (14)

Biến cố bất ngờ khiến ả đàn bà kia trở tay không kịp, sự đắc ý trên mặt còn chưa tan mà lúc này đã bị người ta chế ngự.



“Ngươi, ngươi… Liễu Hi, ngươi không bị khống chế sao? Tại sao ngươi lại không bị khống chế… Ả ti tiện, ngươi cố ý lừa gạt ta?”



Trong lòng ả đàn bà kia vô cùng tức giận, trái tim nơi ngực trái đập mãnh liệt. Trong vô thức, đầu ả lại hiện lên tình cảnh đầy sợ hãi khi bị Khương Bồng Cơ điều khiển.



“Không thể nào! Nhất định ngươi đã bị khống chế!” Ả đàn bà cố gắng giãy giụa nhưng không biết tại sao sức mạnh trên tay Khương Bồng Cơ lại kinh khủng đến vậy, bất kể ả dùng cách nào đối phương cũng không bị ảnh hưởng, ả như muốn nổi điên: “Tính lừa ta sao? Ngươi không có khả năng thoát khỏi sự khống chế của ta đâu, thả ta ra!”



Khương Bồng Cơ vừa áp chế ả vừa trách móc: “Ngươi đúng là không phân biệt trái phải, chẳng lẽ chỉ cho phép ngươi tính kế ta, mưu hại ta, khống chế ta mà không cho phép ta tự vệ phản công sao? Đây là quy tắc gì vậy? Nói cho cùng, rõ ràng là năng lực của ngươi không bằng người ta, làm sao có thể đối đầu với đối thủ mạnh được? Đột nhiên ta nhớ đến một câu, khá là thích hợp với ngươi đấy: Không có mệnh công chúa nhưng lại mắc bệnh công chúa.”



Bị cô thẳng thừng đâm trúng điểm yếu, ả đàn bà kia thẹn quá hóa giận, càng giãy giụa mãnh liệt hơn.



Khương Bồng Cơ mắng chửi người ta quá độc miệng khiến Trình Tĩnh đứng bên cạnh không nhịn được cười, hành động của anh ta khiến ả đàn bà chú ý.



Ả đàn bà giống như người sắp chết đuối, khẩn cấp muốn níu lấy cọng rơm cuối cùng, hổn hển nói: “Trình Tĩnh, giết cô ta!”



Khương Bồng Cơ buồn cười nói: “Võ công của Hữu Mặc không bằng ta, ngươi nói xem, anh ta giết ta bằng cách nào đây?”



Ả đàn bà căm tức nói: “Liễu Hi, nếu ngươi giết Trình Tĩnh thì ngươi cho rằng Hoàng Tung sẽ còn duy trì tình nghĩa huynh muội với ngươi sao?”



Khương Bồng Cơ kinh ngạc nghiêng đầu, dò xét liếc nhìn Trình Tĩnh vẫn không nhúc nhích nãy giờ, bật cười lớn.



“Ta còn cho rằng đầu óc của ngươi đã bị heo ăn hết, không ngờ vẫn còn sót lại một chút đấy. Chỉ là như thế cũng không có tác dụng gì đâu. Chân thành khuyên ngươi cũng là cảnh báo ngươi, kiếp sau nhớ kĩ - tuyệt đối đừng cho rằng trên thế giới này chỉ có một mình ngươi thông minh. Người tự cho là thông minh thường chết rất thảm! Ta nhất định sẽ không làm hại Hữu Mặc, nhưng trước khi ngươi ra lệnh, ngươi cũng nên xác nhận lại xem anh ta có bị ngươi khống chế hay không đã chứ!”



Mỗi lần Khương Bồng Cơ mở miệng đều là những lời đâm vào tim gan người ta. Ả đàn bà kia tức đến đỏ mắt, lóe lên thù hận mãnh liệt.



Ả đàn bà thở hồng hộc, lại tiếp tục giãy giụa, tóc mai lộn xộn, gương mặt đỏ bừng, khóe mắt ươn ướt ẩn chứa lửa giận.



Trình Tĩnh đứng bên cạnh vẫn im lặng.



Nếu không phải đã biết rõ đầu đuôi câu chuyện thì nhìn tình cảnh trước mắt, anh ta còn cho rằng Liễu Châu mục không biết thương hoa tiếc ngọc.



“Trình Tĩnh! Giết cô ta! Giết cô ta mau, đồ phế vật!”



Ả đàn bà không chịu tin, ả không khống chế được Liễu Hi nhưng chẳng lẽ ngay cả một người đàn ông cổ đại ngu xuẩn cũng không khống chế được?



Lại lần nữa bị gọi tên, Trình Tĩnh thở dài một hơi.



Anh ta nhìn Khương Bồng Cơ nói: “Liễu Châu mục, có muốn Tĩnh tránh mặt một chút hay không?”



Anh ta nói lời này cho Khương Bồng Cơ nghe, cũng là lời từ chối mệnh lệnh của ả đàn bà kia.



Báo ứng đến nhanh như một cơn lốc xoáy vậy.



Cô dùng giọng điệu quan tâm “tiểu công túa” nói với Trình Tĩnh: “Đi nhanh đi, đi nhanh đi, tiếp theo sẽ có vài cảnh máu tanh đấy, ta sợ sẽ dọa huynh.”



Trình Tĩnh vờ như tai điếc, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn yêu quái bị Khương Bồng Cơ áp chế, bước thẳng đi không chút lưu luyến nào.



Chút máu còn sót lại trên khuôn mặt ả đàn bà cũng rút hết.



Một lát sau, ả hung ác nói: “Liễu Hi, ngươi không giết chết ta được đâu! Ta sẽ còn quay về báo thù, trả thù tất cả mọi người bên cạnh ngươi!”



Khương Bồng Cơ cười, tăng sức lực trên tay, trêu tức mà nhìn ả đàn bà.



Bởi vì thiếu không khí mà khuôn mặt ả đàn bà tím xanh, hai mắt đều hiện vẻ không cam lòng, hai tròng mắt dường như muốn lồi ra.



Khi ả đàn bà kia gần như toi mạng, Khương Bồng Cơ lại buông lỏng tay.



Một lượng không khí lớn đi vào khoang miệng và mũi của ả đàn bà, ả vừa ho khan vừa tham lam hít thở.



Thứ cảm giác như sắp chết nhưng lại không chết này thật sự là quá đáng sợ, ả không có can đảm thử nghiệm thêm lần nữa dâu.



“Có ân oán gì thì cứ đến tìm ta, ta còn có thể kính trọng ngươi hai phần. Ngươi tuyệt đối không nên có ý định xấu với người bên cạnh ta!” Khương Bồng Cơ cười khẽ nói, âm thanh trầm tĩnh pha chút dịu dàng, nhưng ả đàn bà lại không thấy ấm áp chút nào, ngược lại còn lạnh lẽo thấu xương.



Ả đàn bà sợ sệt, run run rẩy rẩy nói: “Ta sẽ không chết! Ta sẽ còn quay trở lại! Liễu Hi, ngươi nhất định đừng để ta có cơ hội, nếu không, chắc chắn ta sẽ khiến ngươi giống người mẹ không biết xấu hổ của ngươi, không có kết cục tốt! Ngươi đợi đấy…”



Khương Bồng Cơ cười nói: “Ngươi đã nói ra lời tàn nhẫn như vậy, ngươi cho rằng ta có thể để ngươi có cơ hội chết đi sống lại một lần nữa sao?”



Có lẽ tự biết là chắc chắn phải chết nên ả đàn bà kia đã tỉnh táo lại đôi chút.



Ả có hệ thống kề bên, sẽ có vô số cơ hội trở lại.



Lần này ả thua, cùng lắm là lại tiếp tục nợ hệ thống một khoản kếch xù thôi.



Ả đàn bà điên dại nói: “Ngươi không giết chết ta được đâu!”



Ngay thời điểm đó, Khương Bồng Cơ lại gần bên tai ả, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai ả, nóng đến muốn phỏng.



“Ngươi chắc chứ?”



Trái tim ả đàn bà nhảy dựng nhưng vẫn cố ra vẻ cứng rắn, nói: “Không tin thì ngươi cứ thử giết ta một lần đi?”



Đối với ả thì chết lúc này lại là một cách trốn thoát.



Nếu chết đi rồi, hồn phách của ả sẽ xuất hiện ở không gian hệ thống và có thể ngóc đầu trở lại.



Khương Bồng Cơ lại gần bên tai ả đàn bà, dùng âm thanh rõ ràng mà truyền đạt một câu.



Ả đàn bà nghe xong, ngay lập tức mặt không còn chút máu, càng ngày càng run rẩy.



Cô không nói chuyện gì khác, chỉ nói một câu…



“Từ nãy đến giờ, ngươi không phát hiện ra chỗ dựa lớn nhất của ngươi giờ vẫn chưa có chút âm thanh nào sao?” Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Hệ thống?



Đúng!



Vì sao suốt từ nãy đến giờ, hệ thống vẫn không nói chuyện?



Nội tâm ả đàn bà kêu gào hệ thống nhưng cho dù ả có kêu gào thế nào đi nữa thì cũng như đá chìm đáy biển, không được đáp lại nửa câu.



Ả càng ngày càng hốt hoảng, vì sao hệ thống lại không trả lời ả?



Dường như Khương Bồng Cơ biết rõ ả đang nghĩ gì.



Cô cười nói dịu dàng: “Hệ thống cũng không phải là món đồ vạn năng, hiện tại, ngay bản thân nó còn khó giữ, lòng dạ đâu mà lo cho thứ bỏ đi như ngươi?”



Ả đàn bà không tin nổi lắc đầu, sắc mặt hoảng loạn. Ả không để ý đến chỗ hiểm bị Khương Bồng Cơ khống chế, duỗi đôi tay được chăm sóc cẩn thận chống xuống mặt đất, dù móng tay gãy rời cũng không quan tâm, một lòng chỉ muốn bò đi… Ả không muốn ở gần Khương Bồng Cơ như vậy!



Người có thể khiến hệ thống bó tay toàn tập, rốt cuộc cô là ai?



“Liễu Hi! Ngươi bỏ qua cho ta đi, tha cho ta một mạng đi!” Trên khuôn mặt hoảng loạn của ả đàn bà tràn đầy nước mắt, vẻ tím xanh do ban nãy hít thở không thông vẫn chưa tan biến hết, cộng thêm tiếng kêu gào thảm thiết, có chút phong cách của lệ quỷ. Ả cầu xin tha thứ: “Cầu xin ngươi, tha cho ta một mạng đi!”



“Cầu xin? Ngươi có thấy bây giờ đã quá muộn rồi hay không?” Khương Bồng Cơ cười hỏi ả.



Được thời thì điên dại như chó, hết thời thì ngược gió cầu xin.



Nói xem, có phải không có chút khí phách nào không?



“Tha cho ta đi, ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật… Ngươi không muốn biết mẹ của ngươi - Cổ Mẫn đã chết như thế nào sao?” Ả đàn bà khóc đến chảy nước mắt nước mũi, không còn dáng vẻ gì của tuyệt thế giai nhân, chật vật như một mụ điên, ả nói: “Ngươi tha cho ta một lần, bây giờ ngươi tha cho ta thì sau này ta sẽ không bao giờ chống đối ngươi nữa… Ta sẽ nói cho ngươi biết là ai đã giết Cổ Mẫn…”



Người đang xem livestream cười hì hì ăn dưa, cảm thán buổi livestream hôm nay đúng là không nhàm chán.



Bọn họ ngồi đợi Streamer giết yêu quái một lần nữa, dù sao cũng không nghĩ đến việc này còn dính dáng đến chuyện cũ.



Không phải là mẹ của Streamer tự chết sao?



Khương Bồng Cơ rũ mắt, cười khẽ nói: “Chẳng lẽ không phải ngươi giết cả hai anh trai của ta, làm hại mẹ ta bệnh nặng mà chết sao?”



Ả đàn bà căm hận mà đấm xuống đất, hai con ngươi tràn đầy lửa hận.



Ả cắn chặt răng nói: “Liễu Xa nói dối, rõ ràng là ông ta đã giết chết Cổ Mẫn! Thật ra là Liễu Xa đã giết Cổ Mẫn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK