Sau “minh hòa loan” là “trục thủy khúc”.
Lúc biểu diễn “trục thủy khúc”, người điều khiển ngựa phải cưỡi ngựa vững vàng trên con đường gập ghềnh, tiêu chuẩn đánh giá giống với “minh hòa loan”.
Võ đài rộng lớn vuông vức, không có chỗ nào thích hợp để thi “trục thủy khúc”, mọi người tưởng là phải đổi nơi, không ngờ Khương Bồng Cơ không có ý định này.
Cô vỗ tay ba lần, binh sĩ đóng giữ phía xa ăn ý tránh ra tạo thành một lối đi, quần chúng cách xa đó không kìm được duỗi cổ nhìn.
“Đó là thứ gì thế?”
Có tiếng hỏi vang lên trong đám đông.
Khương Bồng Cơ nói: “Phần ‘trục thủy khúc’ sẽ được thi ở đây.”
Chờ mọi người nhìn thấy rõ, có danh sĩ không kìm được cười khẩy nói: “Đang lòe người khác à, hay là thích đao to búa lớn?”
Khương Bồng Cơ đã cho người đem những khối đất ở nơi khác tới đây ghép lại thành một “trường thi”.
Trong mắt đám người ưa cà khịa này, hành động ấy giống như tụt quần đánh rắm vậy.
Địa hình võ đài không phù hợp thì chuyển đến chỗ khác, việc gì phải tốn nhân lực vật lực tài lực để chuyển đất tới đây, phá gia chi tử!
Thính lực của Khương Bồng Cơ rất tốt, cô có thể nghe rõ những lời bình luận khiến người ta hít thở không đều của đám người ưa cà khịa kia.
Các cá muối thấy Khương Bồng Cơ quá bao dung, trên thực tế thì chẳng qua Khương Bồng Cơ chẳng thèm để bọn họ vào mắt.
Anti fan chỉ là một tên hề đang nhảy nhót, dù có lèm bèm như thế nào cũng chẳng thể ảnh hưởng đến một cọng tóc gáy của Khương Bồng Cơ.
So với cãi lại thì không thèm để tâm sẽ khiến đám người ưa cà khịa khó chịu hơn.
Bọn họ là loại danh sĩ thứ ba mà Phong Giác nói, cho dù thế nào đi nữa, mục đích cuối cùng vẫn là để tích lũy danh tiếng và mối quan hệ, tạo nền móng tốt để sau này nhập sĩ tấn thân. Từ xưa đến nay, không ít danh sĩ đi theo con đường này để thượng vị, càng mắng người đương quyền sẽ càng được coi trọng.
Thứ nhất, bọn họ không hề cảm thấy mình là những người ưa cà khịa, bọn họ tự coi mình là những người “dám nói những điều người khác không dám nói”.
Thứ hai, sau này nhập sĩ được Khương Bồng Cơ trọng dụng, khi những lịch sử cũ này được lật lại thì rất có thể sẽ trở thành giai thoại quân thần mỉm cười xóa bỏ ân cừu, không những có thể giẫm lên người đương quyền để quét cho mình thêm một lớp sơn danh tiếng mà còn quét thêm một vầng hào quang, người đương quyền cũng có thể nhờ vào đó để thể hiện lòng dạ rộng rãi của mình...
Thế là Khương Bồng Cơ lựa chọn không để tâm đến bọn họ, để bọn họ tiếp tục nhảy nhót.
Điều này rất khó chịu.
“Ta nhớ thính lực của chủ công rất tốt, chắc chắn ngài ấy nghe thấy những lời của đám tiểu nhân kia.”
Phong Chân cười xấu xa, những danh sĩ này ra sức diễn xuất mà sao chủ công lại làm như không thấy nhỉ.
Trương Bình nói: “Chủ công không giận à?”
Phong Cẩn xen vào: “Miệng lưỡi kẻ sĩ, có thể bỏ lơ nhưng không thể bịt.”
Vệ Từ cũng nói: “Chủ công nhân thiện tâm từ, sẽ không so đo với bọn họ đâu.”
Để ý đến đám người cà khịa không hề có chút lực sát thương này đúng là không chỉ quá nể mặt bọn họ mà cũng khiến mình buồn nôn.
Nếu Khương Bồng Cơ thực sự xử lý những tên này sẽ bị các kẻ sĩ cắn ngược, khiến những tên này càng được thể lấn tới hơn.
Ừm, thời đại này hoàng quyền không tập trung, không thể nói một là một hai là hai, càng không khoa trương đến mức có thể cấm người ta phát ngôn như đám cá muối trong kênh livestream nói, kẻ sĩ có quyền tự do ngôn luận, cho dù là quân vương cũng không có quyền giết ai đó vì người ta nói sai, đây là hành động của bạo quân.
Đương nhiên, không có quyền giết không có nghĩa là không thể giết, có điều, sau khi giết sẽ để lại thanh danh không tốt.
Đế vương coi trọng thanh danh, thông thường sẽ không đắc tội những kẻ sĩ này.
Khương Bồng Cơ không phải đế vương nhưng cũng gần như vậy.
Trong lúc trò chuyện, “trục thủy khúc” bắt đầu, Vệ Từ phát hiện trường thi được chắp vá tạm thời này nhìn khá kỳ lạ.
Thứ này nhìn hơi giả, không giống như chỉ đem đất từ nơi khác chuyển tới như mọi người suy đoán mà hình như là đồ nhân tạo.
Trương Bình nói: “Tử Hiếu quan sát quá tinh vi, thứ này đúng là do thợ làm ra.”
Công cụ và trình độ khoa học kỹ thuật của thời đại này có hạn, Khương Bồng Cơ có lợi hại mấy cũng không thể cho người dời đất đến nguyên vẹn được.
Sân bãi dùng cho “trục thủy khúc” trước mặt là vôi được Trương Bình cho người xử lý bằng phương pháp đặc biệt, vì để giống thật nên dưới đế dùng vôi làm móng, bên trên đắp thêm đất cho giống thật, còn mô phỏng địa hình gập ghềnh, tốn cả tháng mới làm xong.
Loại vôi này có số lượng rất ít, Trương Bình cảm thấy hơi tiếc.
Nếu có nhiều thêm chút nữa là có thể dùng làm móng để xây nhà.
Vì cái này sau khi đông cứng có thể kết dính các thứ lại với nhau, vô cùng rắn chắc, có thể dùng làm phụ liệu trong xây nhà làm đường.
Trương Bình thở dài: “Nếu như ai cũng có nhãn lực như Tử Hiếu thì sẽ không đến mức nói những câu buồn cười như mấy tên kia.”
Vệ Từ cười nhạt không nói.
Thi “trục thủy khúc” cũng chia năm mươi người thành một tổ, mỗi tổ lại chia thành nhóm mười người, thứ tự ra sân dựa theo thứ tự bốc thăm ở vòng một. Lần này Tôn Lan có biểu hiện khá tốt, lấy được điểm tối đa, biểu hiện của Phong Nghi cũng tiến bộ, được năm điểm.
Nữ lang của thư viện Kim Lân vẫn dùng tỷ lệ điểm tuyệt đối cực cao chèn ép các học sinh nam, các danh sĩ vây xem thấy vậy thì mặt mày tái xanh.
Giờ bọn họ không còn bám lấy Khương Bồng Cơ để chỉ trích nữa mà bắt đầu châm chọc những học sinh nam của thư viện Kim Lân thiếu năng lực.
“Trục thủy khúc” của Tôn Lan đã thi xong từ lâu, đợi tới khi Phong Nghi cũng thi xong nghỉ ngơi thì cậu không kìm được phàn nàn với bạn.
“Những danh sĩ này thú vị thật, thật sự tưởng ‘trục thủy khúc’ có thể giành được điểm tuyệt đối một cách nhẹ nhàng, đơn giản à, bọn họ có giỏi thì thử một lần đi.”
Chỉ biết đứng bên chỉ chỉ trỏ trỏ, những tên này làm Tôn Lan cảm thấy tức giận trong lòng.
You can you up, no can no BB.
Phong Nghi cười trấn an: “Bọn họ muốn đắc tội thì cứ để bọn họ đắc tội, sớm muộn gì cũng phải nếm quả đắng thôi. Rõ ràng Lan Đình Công muốn trọng dụng chúng ta, tiền đồ của các bạn học chắc chắn không kém. Chỉ vì sung sướng nhất thời mà tạo cho mình nhiều kẻ thù tiềm ẩn, đó là chuyện của họ.”
Tôn Lan không phản bác được, anh bạn nhỏ nói rất có lý.
Phong Nghi lại nói: “Vượt qua kỳ thi tốt nghiệp chỉ có nghĩa là mọi người đã hoàn thành việc học ở thư viện, không có nghĩa là ra xuất sĩ. Tháng năm còn có một cuộc thi thủ sĩ quan trọng hơn, không chỉ chúng ta có thể tham gia, những danh sĩ có lòng với quan lộ đều có thể tham gia. Đến khi ấy, chúng ta sẽ cho họ biết được điểm tròn ‘trục thủy khúc’ có khó không... Trước đó, từng cử chỉ câu từ hành vi đều phải cẩn thận, đừng để người khác nắm được điểm yếu.”
Người ngoài cho rằng những học sinh nhỏ tuổi này của thư viện Kim Lân sẽ có con đường xuất sĩ khác với mọi người.
Họ không hề biết, Khương Bồng Cơ định để những vãn bối này PK với những danh sĩ thành danh đã lâu.
Nếu những danh sĩ này thua bọn Phong Nghi về mọi mặt thì thanh danh sẽ mất sạch sẽ.
Tôn Lan nói: “Vậy bây giờ...”
Phong Nghi cười nói: “Tranh thủ giành được thứ hạng thật tốt, nếu không... huynh định ăn nói với Kỳ Quan quân sư như thế nào?”
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Người nhạc phụ Kỳ Quan Nhượng này rất khó nhằn, cho dù Tôn Lan đã khiến Kỳ Quan Tĩnh Tuệ nhượng bộ nhưng Kỳ Quan Nhượng mà thấy không hài lòng với Tôn Lan thì cũng không được.
Tôn Lan: “...”
Suýt nữa cậu quên mất cha vợ rồi.
Vừa nhớ tới gương mặt đen sì kia của cha vợ, cậu đã cảm thấy hơi sợ.
“Dung Lễ à... huynh nói ta có thể giành được vị trí trong mười thứ hạng đầu không?”
Cậu không mong đứng trong top 3, top 10 là được rồi.
Ánh mắt Phong Nghi nhìn bạn thân mang theo tia thương hại.
Tuy là kỳ thi tốt nghiệp khóa đầu nhưng khóa này cường giả như mây, không dễ giành được vị trí top 10 đâu.