Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chân của ta...”



Cơn đau đến đột ngột khiến An Thôi kêu lên thảm thiết.



Chiến mã dưới thân An Thôi cũng vì vậy mà rống lên, lúc thì giơ cao vó trước, lúc thì nhảy lên đá hậu.



Chiến mã càng cử động mạnh, mũi tên cắm trong thân ngựa lại càng cắm vào sâu hơn, xé rách thịt của nó, máu tươi ồ ồ chảy ra khỏi miệng vết thương.



Chiến mã hoảng loạn chạy nhảy lung tung, người trên ngựa lại càng đau đớn hơn, An Thôi còn thảm hơn, lần thứ hai hắn bị chiến mã hất xuống lưng ngựa.



Nếu không phải lúc hắn ngã ngựa, có người ở đằng sau giơ tay kéo áo của hắn, e là lần ngã này có thể khiến hắn chấn thương sọ não không chừng.



Đương nhiên, hiện tại điều hắn quan tâm nhất không phải là chiến mã, vết thương trên đùi của hắn càng lúc càng đau đớn, chiếm giữ toàn bộ suy nghĩ của hắn.



An Thôi đau đớn đến mức vẻ mặt vặn vẹo, trông vừa hung dữ vừa đáng sợ.



Để giảm bớt đau đớn, hắn giơ tay nắm chặt vải quần ở chỗ bị thương, hắn dùng nhiều lực đến nỗi tấm vải sắp rách ra, khớp xương trên năm ngón tay vì dùng sức quá nhiều mà trắng bệch. Đối lập với hình ảnh đấy là máu tươi, máu tươi dính ướt, ấm nóng dính đầy lòng bàn tay An Thôi.



Vừa đỏ vừa trắng, lẫn vào với nhau, màu trắng trông càng thêm trắng, màu đỏ trông càng thêm đỏ.



Tình huống này xảy ra trong chớp mắt, có rất nhiều người vẫn chưa phản ứng lại được, An Thôi đã đau đớn ngã xuống đất rồi.



Vì thế, có người lớn tiếng trách móc cô: “Liễu Hi, thiệt cho ngươi làm chư hầu một phương, không ngờ làm việc lại âm ngoan giả dối như vậy, ngươi lại dám đánh lén người ta!”



Khương Bồng Cơ không khỏi cười lạnh, cô càng ngày càng dễ tính, nhưng những cá muối xem livestream lại không thể chịu được.



Chủ công nhà bọn họ là người mà đám rác rưởi cũng có thể vu khống sao?



[Khang Hạ Mặc Thực]: Hóa ra vừa ăn cắp vừa la làng là như thế này, năm triệu cá muối xem livestream đều nhìn thấy rồi, đâu thể để ngươi đổi trắng thay đen được!



[Hoa Mùa Hạ Nở Vào Mùa Đông]: A, loại rác rưởi này không xứng để Streamer phải phí nước bọt giải thích, loại tiêu chuẩn kép này thật sự khó chịu ghê.



[Nhảy Disco Trên Mộ Của Bạn]: Trọng điểm không phải thứ rác rưởi tiêu chuẩn kép kia, mà là lúc nãy Streamer tay không chặn được mũi tên sau đó ném mũi tên ngược về phía An Thôi!!! Một câu: Đẹp trai siêu cấp vô địch! Hai câu: Ngầu đến mức ông đây không khép được chân!



[Bính Tịch Tịch]: Thao tác của Streamer đúng là giống như thần luôn, vừa nãy tui còn đổ mồ hôi hộ Streamer, không ngờ rằng cô ấy có thể hất một cái, ném mũi tên trở lại. Lần nào Streamer rác rưởi nhà chúng ta cũng ngầu hơn cả lần trước, cảnh tượng vừa nãy đúng là cao quý lạnh lùng đến mức không ai sánh kịp!



[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Người ngay thẳng không nói vòng vo, tui muốn bị Streamer chịch mềm chân.



[Dãy Số Khó Nhớ]: Phụt... Không ngờ bác lại là một phịch thủ như vậy.



[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Không ngờ bác lại là một đại lão như vậy, tiện thể thêm tui với.



Ở trong thời đại các anh trai càng lớn càng xinh đẹp tinh tế, các chị gái càng lớn càng mạnh mẽ uy vũ như thế này, Khương Bồng Cơ quả thật là người yêu lý tưởng trong mắt mọi người.



Vòng tay của Streamer là mục tiêu phấn đấu cả đời của bọn họ.



Cảnh tượng này không chỉ khiến đám người An Thôi hỗn loạn, nói năng không suy nghĩ, đội trưởng đội bảo vệ bên cạnh Khương Bồng Cơ cũng tức giận đến mức trợn sắp toác cả mắt.



Thật sự mũi tên bắn lén của kẻ địch ban nãy khiến người khác khó lòng phòng ngự được, cho dù không phải bắn thẳng phía trước Khương Bồng Cơ nhưng nhắm vào vị trí khác cũng rất nguy hiểm, nếu như cô bị bắn trúng, không chết cũng trọng thương. Bọn họ bất nhân bất nghĩa, ra tay đánh lén trước, bây giờ còn có mặt mũi mà trách ngược lại sao?



An Thôi cố ý nói chuyện với chủ công nhà mình, thu hút sự chú ý của người khác, cuối cùng cho người âm thầm bắn tên, chẳng lẽ như vậy là quân tử chắc?



“Đánh rắm vào mặt các ngươi ý!”



Đội trưởng đội bảo vệ là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi, gần bốn mươi tuổi, lúc mắng chửi người khác, giọng nói vang dội hơn cả sấm.



Hắn tu thân dưỡng tính nhiều năm như thế, bây giờ bị bọn họ phá vỡ, hắn hận không thể xắn tay áo chém chết kẻ địch rồi đem làm thức ăn chó.



“Đám người đê tiện vô liêm sỉ các ngươi, ông đây thực sự cảm thấy mất mặt thay đám khốn nạn các ngươi!”



Khương Bồng Cơ không nhịn được liếc mắt xem thường hắn, nhẹ giọng cười nói: “Mắng người khác thì mắng, mắc gì phải mắng cả mình vào chung như thế.”



Mắng người ta là “Đám khốn nạn”, xong hắn còn tự xưng “ông đây”, ông của đám khốn nạn không phải cũng khốn nạn à?



Đội trưởng đội bảo vệ: “...”



Lúc này rồi mà cô còn chọc hắn một gậy, chủ công, rốt cuộc ngài đứng về phía nào thế? w●ebtruy●enonlin●e●com



“Lãng phí nước bọt như thế làm gì, trói bọn họ lại rồi làm gì thì làm. Thật ra ta cũng rất tò mò, ngoại trừ cái miệng này ra, trên người bọn họ còn chỗ nào cứng nữa không.” Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Tên hèn nhát kia? Có lẽ còn không chịu đòn giỏi bằng thứ dưới bụng nữa.”



Đội trưởng đội bảo vệ ôm quyền nói: “Mạt tướng tuân lệnh.”



Đùi của An Thôi bị mũi tên xuyên thủng từ trước ra sau, lại còn bị chiến mã hất xuống khỏi lưng ngựa, hắn đau đến mức suýt mất ý thức.



Mọi người muốn dẫn theo một tên kéo chân người khác như vậy chạy đi cũng không thể thoát khỏi quân của Khương Bồng Cơ, bọn họ vừa chạy được hai bước đã bị quân Khương Bồng Cơ bắt gọn.



Trận chiến này hoàn toàn nghiêng về một bên, không có bất cứ thứ gì gây áp lực cho họ cả.



Khương Bồng Cơ ngồi trên cao nhìn An Thôi đang bị trói lại, trán chảy đầy mồ hồi lạnh, cô lạnh lùng nói: “Năm xưa ta có thể cứu ngươi khỏi nơi tuyết phủ kín đó, bây giờ cũng có thể lấy mạng của ngươi ngay tại đây. Vừa rồi ta đã cho ngươi một con đường sống, nhưng ngươi cố tình đi tìm đường chết, sao lại phải như vậy chứ?”



An Thôi đau đớn đến mức môi trắng bệch, đừng nói đến chuyện cử động bên đùi bị thương, dù hắn chỉ thở thôi cũng đã ảnh hưởng đến vết thương rồi.



An Thôi vất vả giở giọng mỉa mai, cười gượng nói: “Liễu Lan Đình, ta đâu cần ngươi phải giả nhân giả nghĩa.”



“Dù ta có giả nhân giả nghĩa như thế nào, không phải ta cũng đã để một tên tham sống sợ chết như ngươi sống nhiều năm như vậy rồi sao? Ngươi phải biết ơn ta mới đúng.” Khương Bồng Cơ nhấc chân, dùng mũi giày đè gần miệng vết thương của hắn, An Thôi đau đớn thảm thiết hét lớn, vẻ mặt cô không hề thay đổi, dạy dỗ hắn: “Ăn một quả khế trả một cục vàng. An Đa Hỉ, ngươi trả ơn ta bằng một mũi tên. Hừ, là phúc hay họa, đều do ngươi tự làm tự chịu cả!”



Cựu thần của An Thôi bị bắt cùng hắn nhìn thấy Khương Bồng Cơ sỉ nhục An Thôi như vậy, tức giận đến mức đầu suýt thì bốc khói, câu nào mắng chửi người khác được thì xả ra hết.



Khương Bồng Cơ cực kỳ tán thưởng những người có khí phách như thế này, cho nên cô để bọn họ chết một cách dứt khoát, một đao chặt đầu.



Nhìn thấy cảnh người kia giây trước còn hùng hùng hổ hổ, ngay giây sau đầu hắn ta đã lăn hai vòng dưới đất, không ít người sợ hãi ngậm miệng vào.



“Thắng làm vua, thua làm giặc, không bằng chấp nhận chịu thua đi, thắng quang minh chính đại, thua cũng có thể ngay thẳng phóng khoáng, chỉ có đám người vô dụng mới sủa gâu gâu mãi thôi.”



Khương Bồng Cơ còn không thèm liếc nhìn người kia lấy một lần, nhưng hiệu quả lại cực kỳ chính xác.



Chỉ có những người quan sát cẩn thận mới phát hiện người vừa bị Khương Bồng Cơ chém chết chính là người âm thầm phóng tên bắn lén cô lúc nãy.



Streamer có thù mà không báo thì tức là không có linh hồn.



An Thôi cố chịu đựng cơn đau, nói: “Liễu Hi, ngươi bảo ta chịu thua, còn chẳng bằng giết ta cho rồi!”



Khương Bòng Cơ nhận chiếc khăn đội trưởng đội bảo vệ đưa cho mình, từ từ lau sạch sẽ vết máu dính trên thân đao Trảm Thần.



“Ngươi mạnh miệng không chịu nhận thua, đương nhiên ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi, nhưng nói gì thì nói ngươi cũng là chư hầu một phương, chết ở một nơi như thế này không phải là rất lãng phí sao? Ít nhiều gì cũng phải chuẩn bị thật chu đáo, gõ trống khua chiêng tiễn ngươi quãng đường cuối cùng này chứ, đúng không?” Khương Bồng Cơ tra đao Trảm Thần vào vỏ, mọi người có thể xem như được tận mắt chứng kiến năng lực nói chuyện của Khương Bồng Cơ, câu nào câu nấy khiến người nghe muốn tự tử: “Trói tất cả bọn họ lại, quay về trao thưởng cho mọi người!”



Đội trưởng đội bảo vệ vui vẻ ra mặt, cực kỳ hào sảng nói: “Mạt tướng tuân lệnh!”



Bữa này ngon, có đồ ăn khuya từ trên trời rơi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK