Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiễn chủ cũ chầu trời?



Lữ Trưng nhất thời không kịp định thần lại, nhưng anh ta thông minh chừng nào, chỉ một lát là đã hiểu ra cô định làm gì.



“Liễu Lan Đình!”



Lữ Trưng chỉ về phía cô, tức giận đến mức run tay, Khương Bồng Cơ mặt mày tươi cười nhẹ nhàng hất tay anh ta sang một bên.



“Thiếu Âm muốn nói cái gì? Hèn hạ vô sỉ? Hay là âm hiểm xảo trá?” Cô cười nói: “Hai quân giao chiến, binh bất yếm trá. Trên chiến trường, dù có dùng bất kỳ thủ đoạn gì để đấu đá nhau cũng đều được cho phép, chỉ xem ai cao hơn một bậc mà thôi. Ta chẳng qua chỉ lợi dụng những điều kiện có thể lợi dụng để đạt được mục đích của mình. Còn nữa, ta còn tặng cho Thiếu Âm một công lớn, để huynh nhanh chóng đứng vững gót chân ở chỗ ta...”



Lữ Trưng nói: “Trong lòng Liễu Lan Đình, Lữ Thiếu Âm ta là loại tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa, thay đổi thất thường kia sao?”



Khương Bồng Cơ làm gì, trong lòng Lữ Trưng biết rất rõ, chắc chắn là một cái bẫy lớn có thể chôn sống An Thôi.



“Từ xưa đến nay, ta không hoài nghi phẩm hạnh của Thiếu Âm, có điều... Chim khôn biết chọn cây mà đậu, hiền thần chọn chủ mà theo. An Đa Hỉ là cái thứ gì, có đáng cho huynh một dải lụa trắng treo cổ trên cành cây của hắn hay không, chẳng lẽ Thiếu Âm còn không biết?” Khương Bồng Cơ đã có tính toán từ trước, cô nói: “Nếu như Lữ Thiếu Âm huynh là dạng người ngu trung, huynh có làm gì, ta cũng không nói, sau này đi hay ở, ta để mặc huynh tự lựa chọn...”



Dĩ nhiên Khương Bồng Cơ muốn chiêu mộ Lữ Trưng, nhân tài mà, ai lại chê ít chứ.



Một thời gian nữa lấy được Nam Thịnh, sau này chiếm cả năm nước, số người cô cần dĩ nhiên sẽ càng ngày càng nhiều.



Cô đã hiểu rõ về Lữ Trưng nên dùng sẽ yên tâm hơn.



Đối xử tử tế với những hàng thần của thư viện Lang Gia, cộng thêm cô cũng là học trò của thư viện Lang Gia, đây chính là tấm thẻ bảo hiểm hai tầng.



Uyên Kính tiên sinh đã giảng dạy ở thư viện Lang Gia nhiều năm như vậy, có thể nói là học trò khắp thiên hạ, kết giao rất nhiều danh sĩ, sau này muốn chiêu mộ những người trong giới này sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Các loại nguyên nhân tăng theo cấp số cộng nên đương nhiên Khương Bồng Cơ sẽ không trở mặt với Lữ Trưng.



“Cô đang bức ta phản An Thôi!”



Lữ Trưng chủ động từ bỏ An Thôi và Khương Bồng Cơ buộc anh ta từ bỏ An Thôi, còn ném cho anh ta nỗi oan phản bội An Thôi có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.



Dù An Thôi là kẻ cặn bã nhưng thứ cặn bã này vẫn do chính Lữ Trưng tự chọn mà?



Chủ công mình tự chọn, cho dù là hòn đá trong hầm cầu thì Lữ Trưng vẫn không muốn bị người ta ép phải ném nó trở lại hầm cầu.



Khương Bồng Cơ nói: “Việc này sao có thể nói là ép được? Đây là mưu kế của ta, là đấu mưu bình thường, nếu dưới trướng An Thôi không có ai nhận ra, bị lừa thì đó cũng là do bọn chúng tự rước lấy. Chỉ có thể trách bản thân quá yếu đuối, quá ngu ngốc, sao có thể trách kẻ địch quá mạnh, quá thông minh?”



Lữ Trưng hít sâu một hơi, hỏi: “Cô bắt chước bút tích của ta làm gì?”



Dù Lữ Trưng không thích khen Khương Bồng Cơ lắm bởi vì vừa khen ngợi cô một tiếng cô đã bay lên chín tầng mây rồi, nhưng Lữ Trưng không thể không thừa nhận, cô nàng này đúng là người đáng bị trời ghét, ở phương diện bắt chước, cô giỏi đến mức khiến người ta phải đỏ mắt ghen tị. Tổng hợp những lời Khương Bồng Cơ vừa nói không khó để đoán ra, tất nhiên Khương Bồng Cơ đi lấy sách vở mà anh ta viết trong thời gian gần đây, rồi dựa vào chữ viết trên đó mà bắt chước viết một phong thư dụ An Thôi cắn câu.



Về phần...



Nội dung phong thư là gì, Khương Bồng Cơ đã gài bẫy gì, Lữ Trưng không chắc chắn lắm.



Khương Bồng Cơ nói: “À, bày mưu tính kế giúp hắn, chia sẻ khổ cực với hắn chứ làm gì nữa. Gần đây không phải An Thôi đang rất thiếu thốn lương thực, đường cung cấp lương thực ở hậu cần xảy ra vấn đề, đại quân tiền tuyến đứng trước nguy cơ cạn kiệt lương thực sao? Lương thảo không đủ, làm sao có thể đánh trận! Ta liền bắt chước chữ viết và giọng điệu của huynh, đưa ra vài ý kiến đơn giản để hắn dẫn binh đánh lén kho lương của ta. Ta lo hắn không tìm được đường nên còn đặc biệt vẽ một sơ đồ giản lược.”



Lữ Trưng nghe xong liền nhắm hai mắt lại.



Đây mới là tuyệt sát!



“Làm sao An Thôi có thể cắn câu được?”



Khương Bồng Cơ hỏi ngược lại: “Vì sao lại không? Thiếu Âm, hình như huynh có gì đó hiểu sai về giá trị của mình rồi đúng không? Dù sao huynh cũng là học trò của Uyên Kính tiên sinh, là học sinh xuất sắc của thư viện Lang Gia, phụ tá chó nhà có tang An Thôi từ cảnh nghèo nàn tay trắng tích lũy được vốn liếng như bây giờ, dù hai năm nay, An Thôi lạnh nhạt huynh, thậm chí chán ghét, vứt bỏ huynh đi chăng nữa, nhưng đến lúc hắn đứng ở cửa ải sinh tử thì vẫn sẽ tín nhiệm huynh theo bản năng thôi. Không có Lữ Thiếu Âm huynh phụ tá, An Thôi hắn vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ lăn lộn trong gánh hát mà thôi, làm gì có phong quang như bây giờ?”



Lữ Trưng có thể trợ giúp An Thôi lội ngược dòng một lần, dĩ nhiên cũng có thể giúp đỡ hắn lội ngược dòng lần thứ hai.



Khương Bồng Cơ nói: “Thiếu Âm, ta bắt chước chữ viết của huynh để viết ra cẩm nang diệu kế chính là mồi câu, sao An Thôi có thể không mắc câu chứ?”

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Lữ Trưng ngoài miệng cứng mồm, nhưng trong lòng anh ta không thể không thừa nhận, Khương Bồng Cơ nói không sai.



An Thôi bị bức phải đi đến đường cùng, Hoa Uyên còn đâm một dao sau lưng, ngoài tin vào cẩm nang, không còn cách nào khác.



Đương nhiên, An Thôi là người cẩn thận đa nghi, chưa chắc sẽ tin hết.



“Cô không sợ ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc? Phục kích An Thôi không thành công còn mất cả kho lương của mình à?”



Mấy người Trình Tĩnh và Lữ Trưng vì sao lại có ý kiến với Khương Bồng Cơ?



Những học trò của thư viện Lang Gia không coi trọng người bạn học này sao?



Nếu chỉ nói về vấn đề nhân phẩm, Khương Bồng Cơ là một người khá được người khác yêu mến, dù mồm miệng của cô hơi thô tục một chút nhưng đây cũng chính là điểm nổi bật của riêng cô. Có điều, bạn bè và chư hầu phụ tá hoàn toàn không giống nhau, tiêu chuẩn đánh giá của cả hai cũng khác nhau.



Bạn bè có thể trêu đùa, cũng có thể ồn ào huyên náo nhưng chủ công thì không thể, Lữ Trưng cũng không biết vì sao mấy người Vệ Từ lại có thể nhịn được.



Chẳng hạn như lần này...



Đem kho lương của mình ra làm mồi dụ, dụ dỗ An Thôi mắc câu, nếu đối phương không mắc câu, An Thôi chân trần không sợ đi giày, cô thì sao?



Khương Bồng Cơ nở nụ cười vừa châm chọc vừa tang thương.



“Thiếu Âm đang coi thường ta rồi, ta dám gài cái bẫy này thì dĩ nhiên phải có cái để dựa vào.” Cô hỏi ngược lại: “Huynh đã từng thấy nhà cái nào bị thua chưa?”



Lữ Trưng cảm thấy rùng mình.



“Thế đạo này đã hỗn loạn quá lâu, nên đến lúc kết thúc rồi, trước tiên bắt đầu từ Nam Thịnh, sau đó là Trung Chiếu. Sau khi lấy được hai quốc gia này, hai nước còn lại không đáng sợ nữa. Những người từng khinh thường ta, căm hận ta, chỉ có thể nhìn ta đăng cơ, ngẫm lại thật thoải mái.”



Lữ Trưng hiểu rõ, Khương Bồng Cơ không hề nói đùa.



“Đối với cô mà nói, thiên hạ này có ý nghĩa như thế nào?”



“Mọi người đều là bạn học cũ, mấy câu hay ho kiểu ‘Để dân chúng an cư lạc nghiệp, thanh lọc càn khôn hỗn loạn’ ta không nói nữa, dù sao huynh vẫn có thể nhận ra đó chẳng qua chỉ là lời nói dối.” Khương Bồng Cơ nói: “Ta ấy à, ta muốn để những kẻ đã chết và cả còn sống phải mở to hai mắt lên nhìn xem rốt cuộc ai mới có tư cách trở thành chủ thiên hạ, không phục thì cũng phải tự kiềm chế! Tiện thể cho bọn họ được rửa mắt xem thịnh thế thực sự là như thế nào. Ngoại trừ ta, không ai trong số bọn họ có thể làm được. Không chỉ người xưa không thể sánh bằng mà ngay cả hậu thế cũng đừng mong đuổi kịp!”



Lữ Trưng nghe xong nhẹ giọng thốt lên hai chữ.



“Ngông cuồng.”



Quả thật viết hết dã tâm lên mặt.



Khương Bồng Cơ nhún vai, cười nói: “Thiếu Âm, cảnh cáo thật là thơm* lần một.”




* Thật là thơm: ngôn ngữ mạng, xuất phát từ show truyền hình thực tế “Biến Hình Kế” của đài Hồ Nam. Trong chương trình có nhân vật tên Vương Cảnh Trạch, ban đầu xuống nông thôn từng chê bai nông thôn, nhất quyết thà chết cũng không ăn đồ ở quê nhưng sau đói bụng nên đành phải ăn, còn vừa ăn vừa khen “Thật là thơm”. Vì độ khôi hài của biểu cảm và câu nói này nên về sau được C-net chế thành hàng loạt meme, từ đó trở thành ngôn ngữ mạng nổi tiếng, có ý chỉ kết cục của thái độ kiêu ngạo, làm việc gì thì nên cân nhắc cẩn thận, kẻo sau này kết quả ngược lại phải tự tát vào mặt mình.



Lữ Trưng: “...”



Mặc dù không biết “cảnh cáo thật là thơm” là thứ gì nhưng anh ta vẫn cảm thấy đây không phải lời tốt đẹp gì.



“Lo dưỡng bệnh đi, ta phải đi gặp bạn cũ đã.”



An Thôi ngã thì sẽ không ai có thể cản bước chân của cô nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK