Nhiếp Thanh bây giờ gầy ốm hơn lúc trước rất nhiều, quần áo trước kia mặc lên người đã cảm thấy rộng rãi.
Lúc cậu bước tới nâng Phiền Thần đứng dậy, Phiền Thần có thể cảm nhận được hai tay cậu gầy yếu đến cỡ nào.
Phiền Thần đỏ ửng vành mắt, nói: “Tội thần hổ thẹn, không dám đứng dậy. Gần đây chủ công gầy đi nhiều quá, thần cả gan kính xin chủ công chú ý đến thân mình.”
Nhiếp Thanh sao có thể thật sự để cho Phiền Thần tạ tội?
Căn cứ vào thông tin tình báo có hạn, Nhiếp Thanh cẩn thận xem xét nội dung chiến dịch ải Trạm Giang, biết rõ lý do chiến bại không liên quan đến Phiền Thần.
Dưới sự kiên trì của Nhiếp Thanh, Phiền Thần vẫn run lẩy bẩy đứng dậy, bước chân lảo đảo ngồi xuống tấm thảm.
Nhiếp Thanh cẩn thận hỏi thăm chi tiết chiến dịch ải Trạm Giang, dĩ nhiên nội dung Phiền Thần biết được nhiều hơn người đưa tin.
Nghe thấy Phiền Thần khách quan tường thuật lại, sắc mặt vốn đã tái nhợt của Nhiếp Thanh lại càng khó coi thêm hai phần.
“Lần chiến bại này không thể đổ lỗi cho bất kỳ ai, chỉ có thể nói chúng ta đi sai một nước cờ, tính kế không thành ngược lại bị lợi dụng.”
Nhiếp Thanh cũng biết, nếu như có thể thắng được chiến dịch ải Trạm Giang thì tương đương với chuyện cưỡng ép mở ra cửa lớn tiến về Đông Khánh, một phần binh lực khác của Khương Bồng Cơ bị Dương Đào ngăn chặn, căn bản không kịp quay trở về. Lợi dụng được thời cơ tốt, chưa chắc không thể tiếp nhận được toàn bộ thế lực của Khương Bồng Cơ, đáng tiếc.
Phiền Thần xấu hổ nói: “Chuyện này là do tội thần vô năng, nếu như lúc đó có thể giết được Liễu Hi trước trận, có lẽ sẽ không...”
Hắn kể rõ chi tiết chuyện Khương Bồng Cơ mang binh đánh lén nhưng lại đạp trúng bẫy rập.
Bởi vì Khương Bồng Cơ xuất hiện ở tiền tuyến, Phiền Thần mới chắc chắn bên phía Khương Bồng Cơ không phát hiện ra mưu kế của bọn họ, lại càng chưa hề cảnh báo cho Vệ Ưng.
Đây cũng là nguyên nhân chính vì sao Phiền Thần áy náy tự trách như vậy.
Nếu như hắn phát hiện có gì đó không đúng sớm hơn một chút, nếu như binh mã hắn thống lĩnh có thể giết được thủ lĩnh quân giặc, kết quả sẽ không giống như vậy.
Nhiếp Thanh nghe xong yên lặng không nói lời gì, mãi sau mới nói: “Lấy bản thân làm mồi dụ địch, vị Lan Đình Công này cũng là một người không muốn sống nữa rồi.”
Sự quyết đoán và can đảm này, đừng nói là Nhiếp Thanh, e rằng anh hùng hào kiệt trong thiên hạ cũng không có người nào dám làm liều như vậy.
Tuy nhiên, lúc Nhiếp Thanh biết được quân mai phục mà Phiền Thần thống lĩnh gấp đôi nhân số quân địch, cuối cùng lại bị đánh giết tan tác, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Lúc Phiền Thần nói một mình Khương Bồng Cơ đã chống đỡ được hơn nửa nhánh quân đội, Nhiếp Thanh đột nhiên sinh ra cảm giác bất lực sâu nặng.
Thuyết pháp Khương Bồng Cơ là con của trời ngày càng mạnh mẽ hơn. Cho dù lúc trước Nhiếp Thanh không tin nhưng vào lúc này cũng không nhịn được dao động rồi.
Cậu nở nụ cười mỉa mai, lạnh lùng trào phúng: “Người phàm làm sao tranh mệnh được với ông trời.”
Nói đến số mệnh, thật khiến cho người ta mệt mỏi, giống như Bắc Trần mấy trăm năm trước.
Tổ tiên hoàng thất Bắc Trần chẳng qua là chư hầu nho nhỏ nắm giữ ba mươi hai nghìn binh mã. Nhưng đối thủ lại là một phương khổng lồ sắp dòm ngó ngôi báu thiên hạ, vốn không nên có chút hồi hộp lo lắng nào, kết quả thiên thạch từ trên trời rơi xuống, lũ quét ngập lụt, cứ thế khiến cho một phương to lớn tổn thương nguyên khí nặng nề, để cho tổ tiên Bắc Trần chiếm được tiện nghi.
Đôi khi sức mạnh con người cạn kiệt, vận mệnh ý trời gây khó khăn.
Sao người phàm có thể tranh mệnh với ông trời được?
“Chủ công, người phàm sao không thể tranh mệnh với trời được? Lúc tiên chủ còn sống cũng chưa từng sợ hãi chuyện này đâu.” Sắc mặt Phiền Thần mang theo sự khổ sở và uất ức, nói thẳng: “Nếu như trời cao thật sự chỉ định Liễu Hi, cần gì phải dấy lên trận loạn thế này, dẫn đến vô số người vì thế mà bỏ mạng? Chẳng thà ném thẳng ghế rồng đến trước mặt Liễu Hi, để cho cô ta trực tiếp đăng cơ làm hoàng đế thì tốt rồi, như vậy không phải là thuận tiện nhanh chóng hơn sao? Mệnh trời là cái gì, ai chiến thắng cuối cùng, người đó chính là mệnh trời! Nói đến vận mệnh là không chuẩn xác! Liễu Hi tuyên dương cô ta được trời cao chiếu cố khắp nơi, không phải là muốn mượn chuyện này làm tan rã ý chí chiến đấu của chúng ta, để cho chúng ta trực tiếp cúi đầu xưng thần với cô ta ư? Tội thần kính xin chủ công lấy lại tinh thần, mưu đồ kế hoạch cho tương lai!”
Lời này rơi vào trong tai Nhiếp Thanh lại giống như tuyên truyền giác ngộ, lời vàng ý bạc, để cậu thoát khỏi trạng thái chán nản mất tinh thần.
“Ngươi nói rất đúng... Tuyệt đối không thể dễ dàng nhận thua.”
Nếu như cậu đầu hàng nhận thua kẻ địch gián tiếp hại chết người thân nhất của mình, sau này hồn về âm phủ, có mặt mũi nào đi gặp phụ thân và nhạc phụ đây?
Nhìn thấy như vậy, Phiền Thần âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù xốc lại tinh thần, nhưng tình hình sẽ không theo đó mà có chuyển biến tốt, thế lực phụ thuộc vào Nhiếp thị xao động bất an, nội bộ Nhiếp thị cũng có ý tách ra riêng. Uy tín của Nhiếp lão thái gia không có tác dụng, mấy người trưởng bối còn sống cũng bắt đầu sinh ra ý nghĩ không nên có.
Tính từ Nhiếp lão thái gia thì Nhiếp Thanh là cháu cố trai thuộc đời thứ tư của Nhiếp thị, về mặt vai vế không chiếm được ưu thế.
Điều làm cậu thất vọng nhất là trong đám người này còn có ông nội Nhiếp Thanh, phụ thân Nhiếp Lương, định lấy huyết thống hiếu đạo để ép buộc Nhiếp Thanh giao ra quyền lợi và binh mã trong tay. Lúc còn sống Nhiếp Lương đã dọn dẹp một đám trưởng bối và người cùng vai vế có dã tâm bừng bừng nhưng lại để lọt người cha đẻ này. Dù nhẫn tâm thế nào đi nữa Nhiếp Lương cũng không thể xuống tay với phụ thân của mình được, hắn chỉ phái người uy hiếp hù dọa, để cho phụ thân không dám sinh ra ý nghĩ không nên có nữa.
Ngược lại Nhiếp Lương tính toán khá chu toàn, hắn đoán được binh mã trong tay Nhiếp Thanh hùng mạnh, cho dù là ông nội ruột thịt cũng không dám giả vờ giả vịt gây rắc rối.
Nguồn : Vietwriter.vn
Ngàn tính vạn tính nhưng lại không tính đến chuyện quân Nhiếp thất bại thảm hại như vậy, dã tâm của người kia lại sống dậy.
May mà thái độ Nhiếp Thanh cứng rắn, ngược lại không để cho đối phương được như ý muốn.
Cho dù là thế, vất vả lắm tình hình bên trong Trung Chiếu mới yên bình lại một lần nữa trở nên hỗn loạn.
Chư hầu nhỏ kiêng kỵ Nhiếp thị thừa dịp trỗi dậy mạnh mẽ, chia cắt cục thịt mỡ Nhiếp thị chiếm giữ, nội bộ Nhiếp thị đều nghĩ nhân cơ hội lần này đoạt quyền từ trong tay Nhiếp Thanh, thế lực phụ thuộc vào Nhiếp thị cũng sinh ra những ý nghĩ riêng... Trong lúc nhất thời, tình hình gió nổi mây vần, Nhiếp Thanh cảm giác như mình đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, xung quanh là đại dương bao la rộng lớn, gió lớn gào thét, sấm chớp vang dội, sóng to gió lớn muốn xé toạc người cậu ra…
“Chúng ta thoải mái nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian, để cho Trung Chiếu chiến tranh nội bộ tự làm mình kiệt sức là được rồi.”
Bởi vì Trung Chiếu đại loạn, Khương Bồng Cơ nhân cơ hội đóng gói mấy trăm linh trinh sát qua đó nghe ngóng tin tức, cứ cách một khoảng thời gian là có thể nhận được tin tức tình báo bát quái vừa mới ra lò. Đúng như đám người Kỳ Quan Nhượng phân tích, Trung Chiếu giờ đây chính là mớ hỗn độn. Cho dù bọn họ đều biết Khương Bồng Cơ mới là mối đe dọa lớn nhất, cần phải kết thành đồng minh để chống lại cô, nhưng chỉ có số ít mấy người hô hào khẩu hiệu nên cũng không thay đổi được hiện thực.
“Tất cả đều là một đám người tầm thường tầm nhìn hạn hẹp.” Khương Bồng Cơ biết con người đều có tính hướng về lợi ích, hận không thể một mình độc chiếm hết chỗ tốt có trong thiên hạ. Chỉ có một ít người thật sự có đầu óc tỉnh táo, chống lại được sức hấp dẫn của lợi ích. “Trước khi chết cũng chỉ muốn bản thân mình...”
Cho dù là thời cổ đại hay là hiện đại, hình như loại người này đều chiếm đa số.
Khương Bồng Cơ nhớ lại nhiệm vụ lần nào đó ở kiếp trước, cô đi đến một hành tinh bên ngoài đang bùng phát chiến tranh lấy một phần tài liệu bí mật.
Quân phản loạn, dân quân và lực lượng quân đội chính thức của chính phủ ba bên đánh nhau loạn xạ, căm thù lẫn nhau.
Lúc Khương Bồng Cơ đi qua, dân quân tập kết hỏa lực bao vây tấn công một thành phố cấp một bị quân phản loạn chiếm đóng.
Lúc phá thành, không có nhiều quân phản loạn chống cự, quân phản loạn chạy đi dâm loạn, giết người, say rượu, ẩu đả, đánh bạc thì nhiều hơn…
Ngay cả khi mối nguy đang tới gần, phần lớn những loại người tầm thường vẫn chăm chăm vào lợi ích của mình mà không phải là học cách đoàn kết liều mạng chiến đấu với quân địch.
Không biết có phải do ảnh hưởng của sự thức tỉnh hay không mà Khương Bồng Cơ cảm thấy mấy ngày gần đây cô càng lúc càng khó tĩnh tâm.
“Bên Chương Châu có tiến triển gì không?”