Vì lần ám sát này mà bọn họ đã bỏ ra không ít công sức, sắp xếp tất cả các vị trí cực kỳ ổn thỏa, cố gắng hết sức để không xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Chỉ được phép thành không, không được phép thất bại!
“Nói thì nói như vậy, nhưng Liễu Hi võ công cao cường, nghe nói còn có thần thánh bảo vệ, không biết đám tử sĩ đó có thể thành công hay không nữa.”
Gia chủ Nam thị vô cùng có lòng tin, nhưng em trai ruột của gia chủ Nam thị lại không nghĩ như vậy, ngược lại còn lo sợ đứng ngồi không yên suốt nhiều ngày.
Từ lúc đặt ra kế hoạch cho đến ngày ra tay, tim của hắn lúc nào cũng treo lơ lửng trên không trung, dự cảm không thể nói rõ càng lúc càng trở nên mãnh liệt.
“Nâng chí khí của người khác lên, hạ thấp uy phong của mình xuống, cho dù Liễu Hi có ba đầu sáu tay, cô ta có thể sống sót khi bị hơn trăm tử sĩ phục kích sao? Thần thánh phù hộ gì chứ, chẳng qua chỉ là Liễu Hi tung tà thuyết mê hoặc dân chúng mà thôi. Đệ cũng tin tưởng mấy lời nói vô căn cứ như vậy à? Chẳng biết gì cả!”
Gia chủ Nam thị không thích nhìn em trai ruột nhu nhược như thế, càng không thích suy đoán đen đủi của người kia.
Hắn lên kế hoạch phục kích Khương Bồng Cơ, bản thân đã phải mạo hiểm rất nhiều, chỉ cần không cẩn thận một chút thì có thể liên lụy đến mọi người trong gia tộc thịt nát xương tan.
Cho dù hắn không thể hiện ra mặt, nhưng trong lòng không tránh khỏi cảm giác áp lực không thể nói thành lời, khiến hắn cảm thấy khó mà thở nổi.
Em trai ruột của hắn lại không biết san sẻ áp lực cho hắn, ngược lại còn ở bên cạnh hò hét cổ vũ kẻ địch.
“Huynh trưởng, ta không có ý như vậy...”
Huynh trưởng gần năm mươi tuổi hung dữ trừng mắt, lớn tiếng quát: “Không có ý như vậy, vậy đệ có ý gì?”
Em trai bị hỏi ngược lại thì nghẹn họng không trả lời được, hắn biết hắn có nói gì thì huynh trưởng cũng không nghe lọt tai, chỉ đành tiếp tục chờ đợi tin tức cùng huynh trưởng.
Bọn họ đã phái hơn một trăm tử sĩ đi, tên đã lên cung không thể không bắn, bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi.
Vì dòng họ Nam thị ở Phần Châu tồn tại vài trăm năm, hắn chỉ có thể yên lặng cầu nguyện tử sĩ phục kích thành công, chỉ cần Khương Bồng Cơ chết rồi, theo đó thế lực mà cô đứng đầu cũng sẽ sụp đổ, giải quyết ngoại xâm dễ dàng. Như vậy, Nam thị không chỉ có thể báo thù rửa hận mà còn có thể nhân lúc hỗn loạn để vùng dậy.
Thù hận giữa Khương Bồng Cơ và sĩ tộc Nam Thịnh không phải lớn vừa đâu.
Trước kia có thù đào mồ mả quấy rầy tổ tiên, sau này lại có mối hận ăn cắp gia sản, cướp đoạt ruộng đất tá điền.
Tổn thất tiền tài thì chẳng nói làm gì, sau này vẫn có thể kiếm lại được, nhưng thể diện và địa vị bị mất thì không thể dễ dàng quên như thế được.
Nam thị ở Phần Châu cũng là danh gia vọng tộc tồn tại suốt mấy trăm năm nay, sao có thể chịu nổi một gánh hát rong đi vệ sinh bậy bạ trên đầu mình được?
Gì mà Liễu thị Hà Gian?
Chẳng qua chỉ là một đám không ra gì, không hơn đám hàn môn là mấy, vậy mà còn tự dát vàng lên mặt mình, còn dám tự xưng là sĩ tộc.
Khương Bồng Cơ tiến vào Nam Thịnh, mỗi một việc mà cô làm đều khiến cho sĩ tộc Nam Thịnh ghét tận xương tận tủy!
Khương Bồng Cơ có gì giống sĩ tộc chứ, rõ ràng chỉ là một thổ phỉ không biết xấu hổ! Lấy tổn thất của Nam thị Phần Châu làm ví dụ, Khương Bồng Cơ không chỉ phái người đào mồ mả tổ tiên của bọn họ rồi ăn trộm phần lớn vàng bạc, đồ đạc trong đó, cướp của cải mà bọn họ tích cóp từng chút đi, còn dùng vũ lực cướp đoạt hàng nghìn mẫu ruộng tốt của bọn họ.
Cho dù những mẫu ruộng tốt này đều là Nam thị dùng đủ mọi loại thủ đoạn để lừa đảo của người dân mà có được.
Có điều thứ vào túi tiền của bọn họ rồi thì tức là của bọn họ, Khương Bồng Cơ cướp từ tay bọn họ đi thì tức là thổ phỉ!
Kiếm ăn dưới đất của đám chư hầu như thế này, chỉ cần nghĩ là biết tiền đồ sau này như thế nào rồi.
Cuộc sống cạnh tranh, ai nhanh mạnh nhất, Nam thị liên tục bị Khương Bồng Cơ đụng chạm đến lợi ích cơ bản, cuối cùng bọn họ đành bí quá hóa liều.
“Báo... Đại lão gia, nhị lão gia, có tin tức!”
Hai anh em Nam thị lo lắng chờ đợi tin tức, đợi từ lúc hoàng hôn cho đến lúc trăng treo đỉnh đầu, cuối cùng cũng nhận được tin báo quản gia bí mật gửi đến.
“Liễu Hi chết rồi à?”
Quản gia bình ổn lại hơi thở dồn dập, sau đó kích động nói: “Liều Hi trúng gió rồi, bệnh nặng không tiếp người ngoài.”
“Trúng gió?” Gia chủ Nam thị nhếch môi cười khẩy: “Đúng lúc này thì lại trúng gió, không biết đến cùng chuyện này có phải giấu đầu hở đuôi không nữa?”
Trúng gió không sớm cũng không muộn, cố tình đợi đến lúc sau khi bị tử sĩ mai phục mới đổ bệnh, có kẻ ngốc mới tin.
“Đúng rồi, tử sĩ đã trở về chưa?”
Hắn không để niềm vui chèn ép đầu óc mình, ngược lại hỏi quản gia tung tích của tử sĩ, nếu tử sĩ cũng nói Khương Bồng Cơ đã chết thì tức là cô chết thật rồi.
“Vẫn chưa trở về.” Quản gia bỗng hạ giọng xuống, nói: “Có điều chuyện này khả năng đã thành công rồi.”
Chủ Nam thị hỏi: “Ngươi biết tin gì à?”
Quản gia ghé vào tai hắn nói nhỏ, phân tích cho hắn nghe: “Theo tin tức, Dương Đào và các hộ vệ ở bên ngoài rất lâu mới trở về, vẻ mặt gấp gáp nặng nề. Nô nghĩ khả năng lớn là Liễu Hi sai bảo, không dẫn theo bất cứ hộ vệ nào đã ra ngoài săn bắn, sau đó gặp tử sĩ phục kích... Tử sĩ trong phủ chúng ta rất tinh nhuệ, nhưng cũng không thể khinh thường bọn Dương Đào được. Vì an toàn của bản thân mình, tử sĩ không lập tức hồi bẩm cũng là chuyện bình thường thôi.”
Chư hầu mạnh nhất trong thiên hạ bị ám sát, tin tức này nhất định sẽ chấn động chín châu bốn bể.
Dương Đào suy nghĩ cho tính mạng mình, không thể nào buông tha cho tử sĩ phục kích được, tất nhiên sẽ phái người đi lục soát khắp núi.
Vì an toàn của Nam thị, tử sĩ phải cắt đuôi truy binh mới được, chạy qua chạy lại cũng phải tốn không ít thời gian.
“Chuyện này không nên tuyên dương vội, phái người đi tìm hiểu kỹ càng đi.”
Ngày hôm sau vẫn không thấy bóng dáng của Khương Bồng Cơ đâu, giống như vị chư hầu một ngày trốn việc vài ba canh giờ kia bốc hơi khỏi thế giới rồi.
Không chỉ Khương Bồng Cơ bốc hơi khỏi thế giới, phản ứng của các trọng thần như Dương Tư cũng rất không bình thường, trông giống như kiểu bão sắp tới rồi.
Hàng loạt chi tiết xuất hiện trước mắt, tộc trưởng Nam thị hoàn toàn tin rằng Khương Bồng Cơ đã chết rồi.
“Liễu Hi mà chết rồi, đám Dương Tư kia phong tỏa tin tức cũng có ích gì đâu?” Tộc trưởng Nam thị không có ý tốt, trào phúng nói: “Liễu Hi vẫn chưa có con, một người đàn bà tuổi tác đã lớn mà chưa có con, đám Dương Tư muốn nâng đỡ chủ công mới cũng không có ai để nâng. Nội bộ có mối họa, bên ngoài lại có An Thôi...”
Tộc trưởng Nam thị hừ lạnh, hắn tưởng tượng đến cảnh tin tức Khương Bồng Cơ chết bị lộ ra, thế lực dưới trướng cô sụp đổ.
Nam thị không hy vọng gì ở An Thôi... Lần hợp tác trước cũng đủ chứng minh An Thôi chỉ là một hố đen, tin người khác không bằng tự tin mình... So với việc đặt niềm tin vào một kẻ không đáng tin thì chẳng bằng tự mình làm việc. Nam thị âm thầm liên hệ với các gia tộc có quan hệ tốt khác, lén lút âm mưu, đồng thời phái người lặng lẽ tung tin đồn Khương Bồng Cơ sắp chết tới nơi ra, dựa vào lời đồn này để dao động lòng quân của đám Dương Tư...
Sau đó, các quán trà, quán rượu âm thầm lan truyền lời đồn đại này.
“Seeder” không nói thẳng từ đầu là Khương Bồng Cơ đã chết rồi, mà ngược lại ngụy trang thành người qua đường, cười hỏi dạo gần đây Khương Bồng Cơ bay nhảy ở đâu.
Lâu lắm rồi mà không thấy cô đâu, có khi nào là gặp chuyên không may không?
Số “seeder” khác thì nhân cơ hội tiếp tục đề tài này, tiết tấu nhịp nhàng, chỉ tản ra chưa đầy vài ba ngày, lời đồn đã được dựng khá đầy đủ rồi.
Dương Tư thấy tình hình như vậy thì cười nhạo Vệ Từ.
“Tử Hiếu gặp phải đối thủ rồi.”
Vệ Từ nói: “Nói không có chứng cứ, thủ đoạn vụng về.”
Dương Tư không nói nên lời.
Không hổ là tổng giáo đầu “seeder” - Vệ Tử Hiếu, nói chuyện vô cùng khí phách!
“Cứ để vậy không quan tâm hả?”
Vệ Từ: “Kiểu lời đồn như vậy, chỉ cần chủ công xuất hiện trước mặt người khác thì tự khắc sụp đổ, không cần để ý.”
Dương Tư vuốt vuốt cằm, nói: “Nam thị không có bằng chứng mà đã ra tay rồi, bọn họ không sợ đây là bẫy à?”
“Chó cùng rứt giậu.” Vệ Từ nói: “Cho dù đây có phải là bẫy hay không, Nam thị quyết tâm phái người phục kích, thì mọi chuyện đã không có đường sống để quay đầu rồi.”
Nếu là Vệ Từ, sau khi anh làm ra chuyện to gan lớn mật như vậy, anh cũng sẽ sợ đêm dài lắm mộng.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lựa chọn của Nam thị rất dễ hiểu.
Mấy chuyện lời đồn này đẩy sang cho Vệ Từ là lựa chọn đúng đắn, Dương Tư cũng không lo nghĩ nhiều nữa, gã càng tò mò những thay đổi hai ngày gần đây của chủ công hơn.
Gã bất thình lình hỏi: “Chủ công có gì không ổn à?”
“Có gì không ổn?” Vệ Từ hỏi.
Dương Tư chỉ chỉ đầu óc, vẻ mặt nặng nề nói: “Chỗ nào cũng không ổn! Giống như thay đổi thành một người khác vậy! Ta có nằm mơ cũng không dám mơ thấy dáng vẻ chăm chỉ của chủ công trong mấy ngày gần đây. Tử Hiếu... Cậu nói xem, không phải chủ công bị yêu ma trong núi đoạt xác rồi chứ?”
Vệ Từ: “...”