Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Bồng Cơ nói: “Nó không giết được Tử Hiếu.”



Không giết được thì có thể hành hạ thế này sao?



Liễu Xa nói: “Coi chừng thông minh quá sẽ bị thông minh hại! Ngay cả một Vệ Từ mà cũng không giết được, ngươi để mặt mũi của một vị ‘thần’ như nó ở đâu hả?”



Yêu đương với Khương Bồng Cơ cũng giống như kết đồng minh với cô vậy, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị cô trở tay giết ngược lại.



Đột nhiên, Liễu Xa rất thương cảm cho Vệ Từ.



Vận số đã kém thì đã đành, sao ánh mắt cũng kém đến mức nhìn trúng một người phụ nữ như vậy chứ?



“Ông không hiểu đâu. Hệ thống chủ tùy tiện chọn lựa một người cũng tốt hơn chọn Tử Hiếu.” Liễu Xa còn muốn hỏi điều gì nhưng Khương Bồng Cơ lại nói tiếp: “Ta đi tìm vật kia tính sổ đây. Ông hãy trông chừng Tử Hiếu, nếu như huynh ấy gặp phải chuyện gì thì đừng trách ta không để ý đến ‘tình cha con’, ngay cả ông cũng chém đấy.”



Liễu Xa: “...”



(╯‵□′) ╯︵┻━┻



Dù sao cũng là cha hiền con hiếu nhiều năm rồi, nói trở mặt cái là trở mặt ngay, có còn chút tình nghĩa cha con hay không thế?



“Ngươi định làm gì?” Liễu Xa cố gắng bình tĩnh lại.



Khương Bồng Cơ nói: “Hệ thống chủ không có thực thể, trên lý thuyết, nó chỉ có thể phụ thuộc vào vật dẫn đặc thù, ví dụ như ngọc bội âm dương. Nhưng ta đã xác nhận rồi, ngọc bội âm dương mà ta đưa Tử Hiếu không phải là vật dẫn của hệ thống chủ. Không tìm được vật dẫn của nó, hành động lần này chắc sẽ không lấy được mạng của nó, nhưng đòi lại một ít lãi cũng tốt. Một lát nữa, ta sẽ xâm nhập vào tinh thần của Tử Hiếu, tìm kiếm chủ thể đang làm chuyện ác...”



Dứt lời, Khương Bồng Cơ nắm đao ngồi xuống, nghiêm trang nhắm mắt lại.



Không lâu sau, Liễu Xa bỗng dưng mở to hai mắt.



Ông đang nhìn thấy gì đây?



Ông nhìn thấy một người phụ nữ chín chắn, vóc dáng thon dài đầy đặn, mặc một bộ quân trang gọn gàng xuất hiện bên người Khương Bồng Cơ.



Hình như đối phương cũng nhìn thấy ông, khẽ gật đầu với ông rồi hóa thành một vệt sáng xanh chui vào ấn đường Vệ Từ.



Một lúc sau, Vệ Từ đang vô thức giãy giụa bỗng bình tĩnh trở lại, bấy giờ Liễu Xa mới thở phào nhẹ nhõm.



Cùng lúc đó, Khương Bồng Cơ ngưng tụ ra thân thể tinh thần xuyên qua màn sương mù dày đặc, mơ hồ nhìn thấy ánh sáng rực rỡ nhưng không chói mắt ở phía trước.



Vượt qua tầng ánh sáng này, khung cảnh vốn đang hỗn loạn hư vô ban đầu lập tức biến thành một khu chợ náo nhiệt đông đúc.



Khương Bồng Cơ chau mày: “Đây là khu vực tinh thần trong não Tử Hiếu sao?”



Cô xoay người nhảy lên tòa nhà gần đó, mũi chân nhấn nhẹ, nhảy mấy bước đã rời khỏi khu chợ náo nhiệt, men theo hơi thở quen thuộc mà chạy tới.



Khương Bồng Cơ nhìn quanh mấy lần liền đoán ra được đây là kiếp trước của Vệ Từ, nói cách khác, đây cũng là ký ức quý giá nhất trong trái tim anh.



Mỗi người đều có khu vực tinh thần trong não mình, mỗi khu vực đều là một thế giới giả tưởng phản ánh thế giới nội tâm.



Khu vực tinh thần trong não Khương Bồng Cơ rất đơn giản, tràn đầy nguồn năng lượng tinh thần tích cực, đơn điệu và nhàm chán.



Vệ Từ lại không giống vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một thế giới tinh thần giả tưởng có hình ảnh cụ thể rõ nét mà tinh xảo đến vậy.



Khương Bồng Cơ cũng có thể làm được điều này, nhưng không thể giống như Vệ Từ, ngay cả mùi hương của ánh mặt trời cũng bắt chước được y hệt.



Dù sao, cô chỉ là một quân nhân lấy bạo lực là trên hết, đánh nhau thì có thể nhưng lại không có một chút tế bào văn nghệ nào.



“Tại sao cô lại nằm sấp trên tường nhà ta thế?”



Đang thất thần suy nghĩ thì Khương Bồng Cơ nghe thấy giọng trẻ con êm dịu nhẹ nhàng từ bức tường bên dưới truyền đến.



Khương Bồng Cơ “ủa” một tiếng, dò theo tiếng nói để nhìn lại, phát hiện một cậu bé trắng trẻo mập mạp đang ngồi trong góc tường, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.



“Ngươi đang nói chuyện với ta?”



Khương Bồng Cơ chỉ vào mình, cậu bé này có thể nhìn thấy cô sao?



Chẳng lẽ, cậu bé trước mắt này là người vô cùng quan trọng với Vệ Từ, cho nên cũng “sống” trong thế giới tinh thần của anh?



Khương Bồng Cơ phát hiện không ít dân chúng trên chợ đều có gương mặt rất mơ hồ, điều này chứng tỏ trí nhớ của Vệ Từ về họ rất ít, dáng hình cậu bé trước mắt này lại rất tinh tế đáng yêu, dưới hàng lông mi dày đặc ướt đẫm nước mắt là đôi mắt đen nhánh sáng rực, Khương Bồng Cơ nhìn mà cũng thấy yêu thích không thôi.



“Dĩ nhiên là ta đang nói chuyện với cô rồi… cô là người ngoại tộc đến đây à?”



Cậu bé giơ tay lau đi nước mắt trên mặt, đôi mắt đỏ hồng trông giống như thỏ con vậy.



“Ngoại tộc?” Khương Bồng Cơ cúi đầu liếc mắt nhìn quần áo trên người mình.



Đã lâu không nhìn thấy quân phục Liên Bang rồi, cô rút đao Trảm Thần ra, mượn sự phản xạ của thân đao để nhìn rõ dáng vẻ bây giờ của mình.



Không phải khuôn mặt Liễu Hi quen thuộc mà là khuôn mặt cô đã sử dụng hơn bốn mươi năm kiếp trước.



Giá trị nhan sắc kiếp trước của Khương Bồng Cơ tất nhiên là không cần nói, mỗi lần quân đoàn tuyển người mới, sĩ quan phụ tá đều thích lấy bức ảnh hoàn mỹ đã được photoshop của cô đi lừa gạt mấy tên nhóc ngốc nghếch cuồng sắc đẹp vừa tốt nghiệp từ Học viện Quân sự. Cho dù cô đang lạnh lùng nghiêm mặt, người ngoài vẫn sẽ cảm thấy cô đang tỏa ra hoóc-môn nồng đậm. Lúc mặc quân trang ngay ngắn nghiêm túc, người ngoài cũng sẽ cảm thấy đây là bộ đồ đồng phục quyến rũ. Dựa theo lời nói của đám cá muối trong kênh livestream thì cô có thể dựa vào khuôn mặt này để kiếm cơm ăn, nhưng hết lần này đến lần khác lại muốn dựa vào quả đấm của mình.



Sự khác biệt duy nhất có lẽ là màu tóc nhỉ?



Khương Bồng Cơ giơ ngón tay cuốn lấy một lọn tóc, khẽ chau mày. Màu tóc ban đầu của cô là màu đen nhánh, nhưng bây giờ lại là màu đỏ rực rất nổi bật, kết hợp với khuôn mặt kia trông rất giống hồ ly tinh phong tình ngoại tộc, khó trách cậu bé này nghi ngờ cô là người ngoại tộc…



Mà…



Sao tóc của cô lại đổi màu như vậy?



“Ta là người ngoại tộc đến đây, ngươi có biết đây là nơi nào không?”



Cậu bé hơi chán nản nói: “Đương nhiên là nhà của ta rồi...”



Khương Bồng Cơ nhìn quanh một cái rồi hỏi cậu: “Nơi này là cửa hông rất vắng vẻ, sao ngươi lại chạy tới đây? Người hầu của ngươi đâu rồi?”



Quần áo mà cậu bé mặc trên người trông khá giản dị nhưng chất liệu vải đều là tơ lụa tinh xảo, không phải loại quần áo mà đứa trẻ nhà bình thường có thể mặc được.



Không biết chữ nào của cô đã đâm trúng chỗ đau của đứa trẻ, cậu lại òa một tiếng bật khóc, Khương Bồng Cơ chỉ có thể ôm cậu lên dỗ dành.



Cậu bé không sợ người lạ, ngược lại còn cảm thấy Khương Bồng Cơ đã cho cậu sự ấm áp vô cùng.



Khương Bồng Cơ là ai chứ?



Khi cô đã muốn lôi kéo ai thì nhất định có thể moi ra được tin tức mười tám đời tổ tông của đối phương đang ngủ trong chiếc quan tài nào, chớ nói chi là một cậu bé.



Chỉ vài ba lời là Khương Bồng Cơ đã lấy được sự tin tưởng của cậu bé.



Nhũ danh của cậu bé là Phúc Thọ, vừa mới qua sinh nhật lần thứ tư vài ngày trước, cha cậu đã đặt cho cậu tên chính, chỉ có một chữ Tông.



Hôm nay là ngày giỗ của mẹ cậu bé… một người thiếp nào đó ở hậu viện rất không được xem trọng.



Cậu bé thấy cha mình không hề để ý đến ngày giỗ của mẹ mình, mới sáng sớm mà cha đã vào cung dạy thái nữ học tập, trong lòng cậu rất buồn.



Cậu nắm chặt một miếng bạc vụn, vốn định lén lút trốn ra ngoài mua chút đồ cúng tế cho mẹ, để tránh bà ở dưới lòng đất cô đơn một mình, ai ngờ người thấp lực nhỏ, cho dù cậu lén lút cắt đuôi được người hầu, nhưng cậu vẫn không thể rời khỏi phủ. Cậu đã mất rất nhiều thời gian mới chồng được mấy tảng đá lên nhau, đứng lên nó nhưng vẫn không với tới được bức tường, ngược lại còn bị ngã xuống, cho nên mới đau đến nỗi bật khóc rất lâu, cho đến khi Khương Bồng Cơ xuất hiện trên tường.



“Không bằng ta dẫn ngươi đi mua có được không?”



Khương Bồng Cơ sờ đầu cậu bé, thì ra đây chính là Phúc Thọ.



Ngày giỗ cúng tế “mẹ đẻ”, đứa trẻ này không sợ mẹ đẻ thật sự đánh sưng mông nhỏ của cậu sao?



Khương Bồng Cơ đưa Phúc Thọ ra khỏi phủ, mua tiền giấy, đèn cầy và hoa quả dùng để cúng tế, nhìn cậu vui vẻ ôm lấy chiếc giỏ, cô cười thầm trong bụng. Đọc truyện tại Vietwriter.vn



“Mẹ đẻ” của Phúc Thọ chỉ là một người thiếp nên không có tư cách đặt bài vị trong từ đường, chỉ có thể đặt ở góc sân nhỏ trong phủ đệ.



Khương Bồng Cơ đang mỉm cười nhìn cậu bé đốt giấy tiền vàng bạc cho “mẹ đẻ” thì bên ngoài truyền đến rất nhiều tiếng bước chân lộn xộn.



Cô xoay người nhảy lên xà nhà, cánh cửa đột ngột bị mở ra.



“Phúc Thọ!”



Người đàn ông đi vào rõ ràng sốt ruột đến mức đỏ cả mắt, khi thấy cậu bé ngoan ngoãn ngồi xổm dưới đất, anh mới thở phào nhẹ nhõm.



“Cha, cha?”



Cậu bé sợ hãi đến mức đứng thẳng người lên, rồi lại tủi thân cúi đầu xuống.



Người đàn ông chưa kịp nói gì thì một bé gái khoảng mười tuổi đi theo người đàn ông khẽ nhếch chân mày, giọng nói mang theo ý cười.



“Thái phó, Phúc Thọ đệ đệ thế này là... cúng tế ‘mẹ đẻ’ sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK