Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nói rằng đã làm xong chuẩn bị rút quân nhưng cũng không phải rút quân tùy tiện, Kỳ Quan Nhượng hiểu được đạo lý trong đó.



Đi đâu mà vội mà vàng mà vấp phải đá mà quàng phải dây. Cứ chậm mà chắc.



Vừa phải làm quân địch không phát hiện ra lại vừa phải cho quân phe mình biết rằng rút lui không phải là thua trận mà đó là sự sắp đặt chiến lược.



Bởi vì tiến hành rất cẩn thận nên quân Nhiếp bên kia không hề nghi ngờ gì.



“Tình hình trên tiền tuyến như thế nào rồi?”



Vệ Ưng vẫn luôn chú ý đến tình hình trận chiến, nhìn tình thế thê thảm như vậy, hắn nhịn không được nhíu chặt hai đầu mày khiến mi tâm lưu lại nếp nhăn.



Vốn tưởng rằng tối nay tập kích ải Trạm Giang sẽ chiếm được ưu thế, nhưng không ngờ rằng quân địch lại ương ngạnh và cứng đầu như vậy.



Hai quân tiếp tục giằng co, tổn thất của song phương cũng tăng lên gấp bội.



“Quân địch đã hiển hiện thế bại rõ ràng, chắc sẽ không phòng thủ được nữa.” Vị tướng lĩnh có khuôn mặt nghiêm túc giờ lộ ra sắc mặt vui mừng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn chút: “Hiện tại, sự chống cự không mãnh liệt như lúc ban đầu nữa, tinh thần của bọn họ cũng trở nên mệt mỏi rồi, sớm muộn gì cũng sẽ thua trận thôi.”



Vệ Ưng xoa mi tâm một cái, môi mím chặt sắp thành đường thẳng rồi, người không biết rõ hắn cũng biết hiện tại tâm trạng của hắn thật sự không tốt.



Tướng lĩnh nơm nớp lo sợ hỏi hắn: “Quân sư... Có chỗ nào không ổn ư?”



Vệ Ưng lạnh lùng nói: “Quân ta có lợi thế đánh lén nhưng giằng co lâu như thế mới khiến địch lộ ra thế thua trận, có gì đáng để vui mừng hả?”



Tướng lĩnh nghe xong mà ngượng chín người, nhưng mà do da hắn đen, bóng đêm lại u ám nên người ngoài không nhìn ra.



“Mạt tướng biết sai rồi.”



Vệ Ưng chuyển đề tài câu chuyện: “Liễu Hi là kẻ địch mạnh đối với chúng ta nên thực lực như thế này cũng nằm trong dự đoán.”



Làm sao để thể hiện mình mạnh mẽ?



Dĩ nhiên là phải mạnh hơn kẻ địch hùng mạnh.



Nếu ải Trạm Giang cũng yếu ớt như giấy thì tiên chủ Nhiếp Lương chết không nhắm mắt.



Quân Nhiếp dưới thành kiên nhẫn bắc thang mây lên tường thành, dùng máy bắn đá không ngừng công kích kẻ địch sau tường thành bằng những quả cầu lửa, đồng thời yểm trợ cho những binh lính đang leo lên thang mây. Cùng lúc đó, binh lính ở cửa thành cũng dùng cây gỗ lớn để tấn công cửa thành.



Chỉ thấy gò má bọn họ đỏ bừng, hai hàm răng nghiến chặt, gân xanh trên trán nổi lên, mồ hôi đầy người thấm ướt áo vải.



Miệng hô khẩu hiệu, đồng thời dùng lực tấn công, tuy cửa thành Trạm Giang vững chắc nhưng lúc này cũng bị đụng ra một vết nứt.



Nhìn thấy vết nứt, mọi người được khích lệ rất lớn, giống như thắng lợi đang gần ngay trước mắt vậy, bọn họ càng gắng sức hơn.



Khi cửa thành xuất hiện vết nứt, âm thanh truyền vào tai không khác nào âm thanh thiên nhiên.



Một tiếng nổ lớn vang lên, cửa thành bị đánh vỡ hoàn toàn, thông qua kẽ hở, mọi người cũng nhìn thấy hòn đá chặn cửa thành, ai nấy đều trợn mắt ngạc nhiên.



Để dọn dẹp được hòn đá này cũng cần thời gian, số lượng binh lính dùng thang mây leo lên tường thành cũng có hạn, không có cách nào tạo thành uy hiếp lớn được.



Kỳ Quan Nhượng hạ lệnh rút quân theo hai hướng, mượn tường thành và cửa thành ngăn trở, số lượng truy binh không nhiều, đương nhiên thương vong cũng không lớn.



Tướng lĩnh quân Nhiếp báo tin tức cho Vệ Ưng, sắc mặt Vệ Ưng không thay đổi, dường như đã sớm đoán được chuyện này.



“Không sao, dọn dẹp hòn đá kia đi, nghỉ ngơi dưỡng sức rồi hãy tiếp tục truy kích.”



Đại tướng dẫn binh bất mãn trong lòng: “Khí thế quân ta đang mạnh, lúc này phải nhất cổ tác khí*, triệt để đánh tan quân địch mới đúng.”




* Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.



Vệ Ưng lạnh lùng nói: “Cửa thành bị quân địch lấp kín hoàn toàn, dám hỏi tướng quân làm sao phái số lượng lớn quân tinh nhuệ mang theo quân nhu quân dụng đuổi theo giết địch trong thời gian ngắn? Sợ là mới vừa đuổi kịp đã bị địch giết ngược rồi. Mài đao không sợ tốn công đốn củi, chẳng lẽ ngay cả đạo lý tầm thường này mà tướng quân cũng không biết?”



Bọn họ có thể mở được cổng ải Trạm Giang, không phải là dựa vào tiếp viện quân nhu quân dụng và ưu thế về số lượng người hay sao?



Về phương diện tư chất binh lính thì bọn họ không hề chiếm ưu thế.



Chỉ có đầu óc bị úng nước mới lấy ngắn đấu dài thôi.



Nhưng đại tướng lại không đồng ý ý kiến của Vệ Ưng.



Khi Nhiếp Lương còn sống, hắn đã thấy chướng mắt Vệ Ưng rồi.



Hắn thừa nhận Vệ Ưng có chỗ hơn người, nếu không có bản lĩnh gì sẽ không được Nhiếp Lương coi trọng như vậy.



Nhưng mà có một câu nói rất hay, đó là “người tính không bằng trời tính”.



Đám mưu sĩ này có bản lĩnh bày mưu tính kế thì sao nào, trên thực tế thì thực hành và lý thuyết hoàn toàn khác xa nhau.



Hành quân đánh giặc không phải chỉ dựa vào bàn việc binh trên giấy là được, còn phải xem xét đến những biến hóa trên chiến trường, hành động đúng lúc đúng chỗ.



Tên Vệ Ưng này đánh giặc mà sợ đầu sợ đuôi, hắn nhìn mà cảm thấy tức giận, hôm nay đúng lúc gặp được thời cơ tốt vậy mà Vệ Ưng lại bỏ qua, gã này muốn làm gì vậy! Nghĩ đến đó là trong lòng đại tướng lại càng ức chế hơn. Vệ Ưng là quân sư, chỉ cần phụ trách bày mưu tính kế là được, thế mà lại còn nhúng tay vào việc của võ tướng, hành động độc đoán chuyên quyền như vậy khiến không ít cựu thần của Nhiếp Lương đều cảm thấy Vệ Ưng muốn một mình nắm lấy quyền lực, khiến chủ công Nhiếp Thanh bị mất thực quyền.



Ban đầu, đại tướng còn không nghĩ như vậy, nhưng lúc này thấy Vệ Ưng vẫn bất động nên không kiềm chế được sinh ra dao động.



Hắn nói: “Quân địch bại rồi, lòng quân đã loạn, bản tướng nghĩ rằng lúc này phải thừa thắng xông lên, không để bọn họ có bất kỳ cơ hội nào lấy hơi mới đúng. Quân sư cân nhắc quá nhiều, trái lại được cái này mất cái kia, dây dưa lỡ mất cơ hội chiến đấu. Luận chuyện hành quân đánh giặc, bản tướng tự thấy mình không hề kém hơn quân sư chỗ nào.”



Vệ Ưng không nhịn được cười nhạt, hắn nói: “Tướng quân tưởng rằng tinh nhuệ dưới trướng Liễu Hi thua trận dễ dàng vậy ư?”



Nhiếp Lương dẫn binh giả vờ tấn công ải Trạm Giang, tuy không phải dùng hết tinh nhuệ nhưng cũng đã gặp khó khăn rồi.



Tiên chủ vốn coi trọng kẻ địch nên đã dồn toàn lực vào trận đánh đó.



Đó là đội quân tinh nhuệ hùng mạnh thực sự chứ không phải gánh hát rong, sẽ không thể vì thất bại một trận mà đã sụp đổ hoàn toàn được.



Đại tướng trước mắt này kiến thức cũng quá ít ỏi, thật sự coi Khương Bồng Cơ là những kẻ địch trước kia mà gã từng chiến đấu ư?



Đại tướng tức giận nói: “Quân sư đừng có tự diệt uy phong của mình, nâng cao sĩ khí của người ta như thế mà ảnh hưởng đến ý chí chiến đấu của quân ta.”



Hai mắt Vệ Ưng lạnh lẽo, hắn lạnh giọng nói: “Tướng quân đang muốn chống lại quân lệnh ư?”



Đại tướng là người trung thành với Nhiếp thị nhưng hắn có suy nghĩ của riêng mình, cách làm của Vệ Ưng khiến hắn coi thường, hắn nói: “Quân sư đừng có nói vậy, bàn về chức trách, ngươi chủ văn ta chủ võ. Tuy rằng quân sư có thể nhúng tay vào chuyện điều binh khiển tướng trên tiền tuyến nhưng ta cũng không phải là người mà quân sư có thể tùy ý sai bảo.”



Vệ Ưng là quân sư nắm binh quyền nhất định, nhưng nếu thật sự so sánh thì hắn vẫn chỉ là quan văn, không chèn ép được đối phương.



Nếu lúc này có thiếu chủ Nhiếp Thanh hoặc Phiền Thần ở đây, tất nhiên hắn sẽ không sợ, nhưng chỉ có một mình hắn thì ngược lại hơi phiền toái.



“Tướng quân cố ý như vậy, tại hạ không còn gì để nói nữa. Chỉ có một câu thôi, nếu bây giờ dẫn binh truy kích mà khiến tình hình chiến sự gặp bất lợi, liệu tướng quân có bằng lòng gánh mọi trách nhiệm hay không?”



Vị đại tướng kia hừ một tiếng, khí phách cao ngất nói: “Xử theo quân pháp, tuyệt không oán hận!”



Dứt lời, hắn phóng người lên ngựa, thấy vậy, Vệ Ưng rất bất đắc dĩ.



Hắn không thể phủ nhận lòng trung thành của vị võ tướng này đối với Nhiếp thị, nhưng lập trường của hai người bất đồng, không thể tránh được mâu thuẫn gia tăng.



Những tướng lĩnh bên phe Vệ Ưng thấy vậy thì trong lòng không ngừng lo lắng.



“Quân sư, bây giờ nên làm gì đây? Cũng không thể thật sự để tướng quân lao vào bẫy rập của kẻ địch chứ ạ?”

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

Cách làm của quân sư mới là những gì tiên chủ Nhiếp Lương tán thành, quân địch lại giảo hoạt như vậy, cẩn thận một chút đâu có gì sai.



Vệ Ưng lạnh lùng nói: “Không sao, dù sao cũng không tổn thất bao nhiêu người, cứ để hắn chịu tội đi.”



Thực tế đã chứng minh phán đoán của Vệ Ưng là chính xác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK