Tư chất binh mã dưới trướng Nguyên Tín thua xa tinh binh dũng tướng mà Khương Bồng Cơ huấn luyện nhiều năm.
Sự chênh lệch giữa hai bên không nằm ở chỗ thể chất cá nhân, mà ở chỗ tốc độ chấp hành quân lệnh và trình độ của bọn họ.
Dương Tư hạ lệnh cho bọn họ bày ra thế trận ngoài lỏng trong chặt, bọn họ có thể nghe lời làm theo, âm thầm dụ dỗ kẻ địch thả lỏng cảnh giác, điều động đại quân ồ ạt tấn công. Hai quân đồng thời tấn công, binh lính ở phe Khương Bồng Cơ còn chú ý đến đồng đội và trận địa, nhưng phe Nguyên Tín thì lại “thua chị kém em”.
Khi binh lính hai bên cầm vũ khí lạnh đánh nhau, sự chênh lệch giữa hai bên sẽ được phóng to và rõ ràng.
Đúng như ví dụ mà Khương Bồng Cơ đã nói, một bên là cháo đặc đến nỗi dựng đũa lên cũng không ngã, sền sệt đông đặc, một bên là cháo loãng cẩu thả, hàm lượng nước nhiều.
Cháo đậm đặc và cháo loãng va chạm vào nhau, thứ tiêu tan trước tiên dĩ nhiên chính là cháo loãng.
Khương Bồng Cơ lệnh cho binh lính tiền tuyến thả quân địch nhảy vào trận địa của mình, bọn họ lập tức trung thành chấp hành quân lệnh.
Khi thời cơ chín muồi, Khương Bồng Cơ lại hạ lệnh mở to miệng tiền tuyến, siết chặt phòng tuyến lại, bọn họ cũng tuân lệnh chấp hành.
Năng lực chấp hành mạnh mẽ sẽ mang lại hiệu suất cực cao. Chiến trường là nơi hay biến đổi chỉ trong nháy mắt, nếu nhanh hơn kẻ địch một bước thì có nghĩa là chiếm được thế chủ động. Từ đầu đến cuối, phe Khương Bồng Cơ luôn dắt mũi đám người Nguyên Tín, khiến ông ta không thể không đi theo tiết tấu của cô, cho đến khi tan tác như núi đổ.
Nhờ mưu kế này, Khương Bồng Cơ đã bao vây được ít nhất năm nghìn binh mã dưới trướng Nguyên Tín trong địa bàn của mình.
“Tấn công!”
Năm nghìn binh mã đối với năm mươi nghìn binh mã của Khương Bồng Cơ mà nói chỉ là một nhóm nhỏ.
Lúc bị tách ra, bị cuốn vào trận địa của phe mình, kẻ địch chỉ như một hạt cát rơi vào trong sa mạc, nhỏ bé, bất lực.
Đúng lúc này, Khương Bồng Cơ hạ lệnh vây quét giết sạch, tướng sĩ đánh trống đồng loạt phát ra một tiếng “Hoắc”.
Lưỡi đao và đầu thương sáng chói từ bốn phương tám hướng lao tới, trực tiếp đâm quân địch vốn đang tan vỡ như cát bụi thành vô số con nhím, máu chảy đầm đìa.
Tướng sĩ đánh trống chậm lại, nhưng sức lực đánh trống chỉ có tăng lên chứ không giảm xuống.
Hàng trăm tiếng trống đồng thời vang lên, âm thanh vang vọng khắp chiến trường, chỉ nhìn khí thế thôi đã đè ép đối phương xuống rồi.
Chỉ cần thời gian bằng mấy chục hơi thở, chiến trường đã nhanh chóng biến đổi.
Nguyên Tín phát hiện ra ý đồ xâm chiếm từng bước của Khương Bồng Cơ, lập tức hạ lệnh cho tướng sĩ vừa đánh vừa lui, đồng thời ngăn cản địch.
Thế nhưng năng lực chấp hành không đủ, khi mệnh lệnh của Nguyên Tín vừa mới được ban xuống, đám binh lính còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị quân địch bao thành sủi cảo.
Một lần bao vây tiêu diệt địch, mặt đất liền lưu lại mấy nghìn thi thể, những người này gần như không còn khả năng sống sót nữa.
Đừng nói sống sót trở về, dưới trận hỗn chiến này, có thể giữ được toàn thây đã là may mắn rồi.
Cát sỏi hòn đá trên mặt đất bị máu tươi nhuộm đỏ thẫm, dòng máu đỏ như con rắn nhỏ uốn lượn tụ lại dưới mặt đất, rồi biến thành từng vũng máu nhỏ.
Thấy vậy, Nguyên Tín căm hận đấm mạnh xuống lưng ngựa một cái, khiến chiến mã dưới háng ông ta đau đến nỗi hí lên đầy thảm thiết.
Đôi mắt ông ta đỏ bừng, một tay siết chặt dây cương, khiến chiến mã bình tĩnh lại.
“Nguyên Tín tướng quân, rõ ràng là quân địch đã có chuẩn bị trước, không ngại rút lui để bảo toàn quân lực trước đã.”
Hai quân giao chiến chỉ mới được mười lăm phút đồng hồ mà bọn chúng đã tổn thất mấy nghìn binh mã, tinh thần của binh sĩ giảm mạnh, phe địch tổn thất ít ỏi. Trong tình hình này, tiếp tục đánh tiếp cũng chỉ tăng thêm thương vong. Nếu như Nguyên Tín có thể cẩn thận ngay từ đầu thì chưa chắc đã phải đối mặt với cục diện khó khăn như vậy.
Nguyên Tín nghe thấy lời này của Nhiếp Tuân, đôi mắt hổ tràn ngập tơ máu đỏ tươi và sát ý, khiến trong lòng Nhiếp Tuân run lên.
“Đại quân chưa bại, sức lực chiến đấu của tướng sĩ vẫn còn, lời ấy của quân sư làm dao động lòng quân, chẳng lẽ có mưu đồ gì sao!”
Nguyên Tín cúi đầu liếc mắt nhìn chiến đao trong tay mình, gần như không thể kìm nén nổi sát ý đang cuồn cuộn trong lòng.
Nhiếp Tuân nói: “Mặc dù người ngựa quân địch đông, nhưng lương thực rất ít. Năm mươi nghìn đại quân, đừng nói là một hay hai tháng, ba đến năm ngày thôi cũng đã có thể tiêu hao vô số lương thực. Quân ta không cần phải đối đầu trực diện với bọn chúng, chỉ cần vây quét quấy rối là có thể chặt đứt gian kế lấy chiến nuôi chiến của bọn chúng…”
Tất nhiên là biện pháp của Nhiếp Tuân đủ độc, nếu như hắn lấy cách này đối phó với Khương Bồng Cơ thì cô thật sự sẽ bị ngã.
Để không làm chậm trễ tốc độ và tính cơ động, lương thực mà đại quân mang theo chỉ có thể duy trì được từ ba đến năm ngày.
Nếu như Nhiếp Tuân dùng chiến thuật lưu manh quấy rối cướp đoạt lương thực của cô thì phe Khương Bồng Cơ căn bản không thể sống nổi.
Đúng như Nhiếp Tuân dự liệu, điều mà Khương Bồng Cơ sợ không phải là đối đầu trực diện, mà cô chỉ sợ kẻ địch không ngừng vây chặt quấy rối.
Nhưng Nguyên Tín lại không chịu nghe, ông ta là người cực kỳ kiêu ngạo lại ngoan cố, luôn khăng khăng làm theo ý mình.
Ông ta đã có thành kiến với Nhiếp Tuân từ lâu, phần thành kiến này sẽ luôn luôn tồn tại, sẽ không bao giờ biến mất theo thời gian.
Nhiếp Tuân lại nhảy ra ngăn cản ông ta đúng lúc này, Nguyên Tín tức giận đến nỗi không kiềm chế được mình.
Chỉ thấy một luồng sáng trắng xẹt qua không trung, Nhiếp Tuân bị ánh sáng này chiếu thẳng vào mắt, vô thức giơ tay lên, nghiêng người qua một bên để tránh né lưỡi đao đang bổ về phía cổ mình, nhưng lưỡi đao sắc bén vẫn chém xuống bả vai và ngực hắn. Cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể, đau đến nỗi bắp thịt hắn co giật, run rẩy. Chỉ trong chớp mắt, thế giới của Nhiếp Tuân bị máu tươi nhấn chìm, máu tươi phun ra từ miệng vết thương, vẩy ra một vệt thật dài dưới đất.
Mấy vị phó tướng đã chứng kiến tất cả, ai nấy đều hoảng sợ đến mức tay chân lạnh như băng, trơ mắt nhìn Nhiếp Tuân vô lực ngã xuống đất.
Máu tươi trên người hắn tụ thành một vũng máu dưới đất.
Thấy thế, mọi người như rơi vào hầm băng.
Nguyên Tín phách lối đến mức này sao?
Nhiếp Tuân là mưu sĩ của Hoàng Tung, cho dù hắn phạm sai lầm gì thì vẫn phải giao cho Hoàng Tung xử lý. Nguyên Tín dựa vào cái gì mà vung đao với Nhiếp Tuân?
Ỷ vào mình là trưởng bối trong tông tộc của chủ công, có chỗ dựa này rồi nên không phải sợ gì nữa sao?
“Kéo xuống! Tên này làm dao động lòng quân trước trận chiến, lòng dạ kia đáng chém... Phải giết chết để răn đe!”
Sau khi cơn nóng nảy qua đi, trong lòng Nguyên Tín cũng có chút ân hận, nhưng rất nhanh lại bị cơn giận lấn át.
Lời nói của Nguyên Tín không đủ tự tin, nhưng mũi tên đã bắn đi rồi thì không thể quay đầu lại được. Chém thì cũng đã chém rồi, chẳng lẽ lại nói xin lỗi sao?
Phó tướng tiến lên phía trước nói: “Tướng quân, suy cho cùng thì Nhiếp quân sư vẫn là tâm phúc mà chủ công tin tưởng, giết hắn trước trận thế này, tin tức mà truyền về thì sợ là sẽ gây bất lợi cho ngài đấy!”
Nhìn thì có vẻ như đang nói giúp cho Nguyên Tín, nhưng thật ra là đang nói giúp cho Nhiếp Tuân.
Mặc dù vết thương khá sâu, nhưng không tổn thương đến chỗ trí mạng. Nếu kịp thời cầm máu thì vẫn có thể giữ được mạng nhỏ.
Nguyên Tín coi trọng bản thân ông ta hơn. Nếu như Nhiếp Tuân chết thật thì sẽ rất phiền phức.
Giọng nói của ông ta dịu đi đôi phần.
“Kéo xuống dưới, trông coi cẩn thận!”
Phó tướng rất sợ ông ta đổi ý liền vội vàng nói: “Tuân lệnh!”
Vết thương của Nhiếp Tuân rất dài và rất sâu, máu đổ cũng rất nhiều. Chỉ mới được chốc lát thôi mà quần áo của hắn đã bị thấm ướt.
Binh lính đưa tay đỡ hắn dậy, mới quyệt một cái thôi mà cánh tay đã dính đầy máu nóng.
Khuôn mặt Nhiếp Tuân trắng bệch, cho dù hắn đã để râu ngắn vì muốn mình trông trưởng thành hơn, nhưng vẫn không thể che giấu hết vẻ văn nhã kia.
Bởi vì mất máu quá nhiều nên làn da trắng nõn ban đầu đã trở nên tái nhợt, đôi môi cũng sẫm màu lại.
Đối mặt với vết thương lớn và mất máu nhiều như vậy, quân y cũng gặp phải khó khăn.
Cuối cùng chỉ có thể bí quá hóa liều…
“Nghe nói quân y dưới trướng Liễu Hi cực kỳ am hiểu việc khâu miệng vết thương, nhờ đó mà cầm máu lại được, chi bằng thử một lần xem sao?”
Lúc Hoàng Tung và Hứa Bùi liên minh, đánh lén quận Hứa mà Kỳ Quan Nhượng đang canh giữ, bọn chúng đã cướp đi một xe quân nhu quân dụng dùng trong chữa bệnh.
Dựa vào xe quân nhu và quân y giải ngũ mà bọn họ đã bí mật mua chuộc, phe Hoàng Tung đã tìm hiểu được phương pháp chữa bệnh của hậu cần phe Khương Bồng Cơ.
Chẳng qua là phe Hoàng Tung không đủ kinh nghiệm, dù học được cũng chẳng đâu vào đâu. Cuối cùng, số lượng quân y biết khâu vết thương không nhiều. Vietwriter.vn
Vết thương của Nhiếp Tuân to như vậy, không khâu lại thì sẽ chết, tuy biết vô vọng nhưng vẫn phải thử một phen xem sao.
Nếu kết hợp với bột cầm máu, nói không chừng có thể nhặt được mạng về.
Phó tướng vội vàng thúc giục: “Thử một lần, hãy thử một lần đi! Có thể sống được hay không, đành mặc cho số phận vậy!”