Âu hoàng nói: “Ta nói càn đấy nhưng cảm thấy hình như nói trúng cái gì rồi...”
Nhiếp Thanh: “...”
Vệ Ưng bước lên mấy bước, tay phải đặt lên chuôi kiếm, rút thanh kiếm sắc bén ra, cho dù là Âu hoàng hay là Nhiếp Thanh đều thầm nói một câu “Mạng ta kết thúc rồi”.
“Nhạc phụ đại nhân đợi đã!”
Âu hoàng giơ tay lên ngăn cản đối phương đến gần, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
Cô ta nuốt ngụm nước bọt nói một cách cẩn thận: “Nhạc phụ đại nhân đừng động thủ, tự bản thân tiểu tế ra tay tự vẫn, tuyệt đối đừng làm ngài mệt mỏi.”
Mới vừa rồi Nhiếp Thanh cũng nói, cho dù là chết cũng tuyệt đối không thể chết trong tay Vệ Ưng, Âu hoàng cảm thấy rất có lý.
Phiền Thần hoài nghi liếc mắt nhìn Vệ Ưng, không hiểu mà hỏi hắn: “Từ khi nào Nhiếp Dương đã trở thành con rể của Tử Thuận vậy?”
Vệ Ưng cũng nói: “Ta cũng thấy lạ, một tiếng nhạc phụ này là từ đâu tới?”
Ban đầu Vệ Ưng nghi ngờ người để lại những chữ viết kỳ lạ này có liên quan đến Nhiếp Thanh, nhưng sau khi nhìn thấy người thật rồi lại cảm thấy bản thân mình rất hoang tưởng.
Phiền Thần lại hỏi tiếp: “Hàng thứ ba giá sách nhà huynh đang giấu cái gì vậy?”
Vệ Ưng lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nhìn đến nỗi Phiền Thần không khỏi sợ run người: “Cậu ta nói bậy nói bạ mà huynh cũng tin à?”
Phiền Thần: “...”
Cũng không phải hắn muốn tin tưởng, thật sự là vì phản ứng của Vệ Ưng làm cho hắn không thể không tin mà, vào lúc này, lòng hiếu kỳ thành công cào xé tim phổi hắn.
Ánh mắt của Vệ Ưng chuyển sang Âu hoàng, đôi mắt lạnh lùng lại đầy ắp sát ý khiến Âu hoàng và Nhiếp Thanh đều thầm run lên.
“Dẫn người về thẩm vấn.”
Phiền Thần hỏi hắn: “Không trực tiếp giết chết để chấm dứt tai họa về sau à?”
Vệ Ưng cũng không quay đầu lại nói: “Tạm thời vẫn không thể giết.”
Âu hoàng bị người ta trói hai tay ra sau lưng đứng đậy, bởi vì sợi dây trói rất chặt, cho nên cô liên tục kêu đau, Phiền Thần nghe thấy cũng không có kiên nhẫn nữa.
Áp giải người đến doanh trướng, Âu hoàng bị binh lính thô bạo đẩy một cái ngã lăn trên đất, đau đến nỗi cô ta trào nước mắt ra, trong lòng rất tủi thân!
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Vệ Ưng cho tùy tùng lui xuống, trong lều chỉ còn có hắn, Âu hoàng và Phiền Thần.
“Ta cũng đã gọi ngài là nhạc phụ rồi, ngài nói xem ta là ai? Con rể của ngài mà...” Cô ta đang muốn than phiền thì Khương Bồng Cơ bỗng gửi đến cho cô ta một đoạn tin nhắn, cô ta dừng lời một lát rồi nói tiếp: “Không, nói đúng ra thì thân xác này là con rể của ngài. Ta nói các ngươi có thể có chút tôn kính tối thiểu dành cho quỷ núi hay không? Ta cứu con rể của ngươi, cứu trưởng tử của chủ cũ nhà ngươi, ngươi lại đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy à?”
Vệ Ưng cười lạnh một tiếng, hắn không có kiên nhẫn nhất với những lời thần tiên ma quỷ gì đó.
Âu hoàng kiên cường bình tĩnh nói: “Ta vốn là quỷ núi tu luyện thành tinh ở trong núi, hôm qua ra ngoài dạo chơi, phát hiện doanh trại yêu khí ngút trời, tò mò đến nhìn xem một chút. Không ngờ rằng lại thấy được trò hay, cái tên Nhiếp Dương kia cho con rể của ngươi ăn một viên đan dược dịch dung, nhờ vào pháp thuật để hoán đổi tướng mạo hai người. Bây giờ, Nhiếp Dương công khai chiếm lấy thân phận con rể ngươi, ngược lại con rể ngươi lại gánh tội thay cho cậu ta!”
“Ngươi có bằng chứng gì không?”
Âu hoàng cứng cổ nói: “Không có bằng chứng nhưng nếu ngươi giết ta thì sẽ có. Chỉ hy vọng ngươi còn có thể bình tĩnh khi nhìn thấy con rể chết dưới kiếm của mình. Ta là yêu quái thành tinh trong núi, không hình không dạng, nếu như thân thể này chết đi, ta cùng lắm là ly hồn rời khỏi nhưng con rể ngươi lại không may mắn như vậy đâu.”
Phiền Thần nghe một hồi lâu, đầu tiên là vẻ mặt mù mờ, tiếp theo là hoảng sợ.
“Ngươi thật sự là yêu quái thành tinh à?”
Âu hoàng dựa vào lời hướng dẫn mà Khương Bồng Cơ chỉ điểm, nói: “Bệnh hay quên của các ngươi thật là nặng, yêu hậu diệt quốc Trung Chiếu trước kia còn không phải là từ mảnh gỗ hóa thành hình người à? Yêu tinh có lý tưởng đều có thể chạy đi làm hoàng hậu, dựa vào cái gì quỷ núi an phận không thể ra ngoài làm việc tốt?”
Chuyện yêu hậu Trung Chiếu chính là con rối gỗ, dân gian truyền đi xôn xao. Không ít người cảm thấy đó là câu chuyện lan truyền mù quáng của dân chúng, nhưng đám người Vệ Ưng, Phiền Thần lại có các nguồn tin tức, vị yêu hậu kia thật sự từ một người sống biến thành con rối gỗ ngay trước mắt mọi người.
Âu hoàng cố gắng bình tĩnh, tiếp tục thuật lại lời của Khương Bồng Cơ.
“Ta thật là xui xẻo, yên phận ngồi xổm trong núi tu luyện tốt bao nhiêu, hiếm khi ra ngoài một chuyến lại gặp phải chuyện làm mình phiền lòng, còn bị cuốn vào cuộc tranh chấp của chư hầu thiên hạ, một chút sơ sẩy còn có thể dính vào nhân quả vô tận.” Cô ta bày ra vẻ mặt thất bại, không sợ hãi mà nói với Vệ Ưng: “Nhiếp Dương mà các ngươi nói hình như có cấu kết với yêu vật tà đạo, không biết đi đâu lấy được viên đan dược dịch dung. Tất cả mọi thứ đều là nói miệng không bằng chứng, chỉ cần người vừa chết đi, hiệu lực và tác dụng của viên đan dược dịch dung sẽ được giải trừ, muốn thử một lần thật giả không? Dù sao ta cũng không sợ chết nhưng con rể của ngươi chỉ có mỗi cái mạng này.”
Bàn tay cầm kiếm của Vệ Ưng đang run lẩy bẩy, trong lòng dao động không chắc chắn.
“Những chữ viết vừa rồi là ngươi để lại sao?”
“Ta đã hỏi tên nhóc Nhiếp Thanh, cậu ta kể lại còn ta viết ra. Nếu như ngươi không biết có nên tin tưởng hay không, sao không cho cậu ta một cơ hội biện minh cho mình?”
Vệ Ưng lại hỏi: “Lời ta nói, cậu ta có thể nghe được không?”
Trong lòng Âu hoàng thở phào nhẹ nhõm, Streamer ra tay là một mũi tên trúng hai đích, xem chừng Vệ Ưng đã bị dọa sợ rồi.
“Cậu ta có thể nghe thấy được, nếu như ngươi muốn hỏi cái gì, ta có thể thuật lại giúp ngươi.”
“Nếu như lời ngươi nói là thật, ta sẽ thờ cúng ngươi là ân nhân. Nếu có điều gì giả dối, kết cục thế nào, trong lòng ngươi biết rõ.”
Âu hoàng liếc mắt nhìn thấy một dòng bình luận Khương Bồng Cơ vừa gửi tới cho cô ta, trong lòng kích động: “Được nha, đúng lúc quỷ núi bọn ta không thích liên luỵ nhân quả với người phàm, đặc biệt là người liên quan đến thiên hạ đại thế. Ta cứu Nhiếp Thanh một mạng, ngươi nhớ dâng lễ đấy, tiền hàng hai bên thoả thuận xong.”
Sắc mặt Vệ Ưng trầm xuống, tra hỏi mấy vấn đề.
Ví dụ như năm đó bái sư ở nơi nào, hai người đã nói những lời gì, lúc Nhiếp Lương dẫn con trai đến bái sư đã nói lời bông đùa gì, lúc Nhiếp Thanh cưới trưởng nữ của Vệ Ưng đã âm thầm hứa hẹn những lời gì... Những chuyện này đều mang tính chất cá nhân, có rất ít người biết được. Cho dù Nhiếp Dương và Nhiếp Thanh thân thiết hợp ý nhau đến đâu nhưng những chuyện nhỏ nhặt này cũng không thể nào biết hết được.
Để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, Vệ Ưng còn cố tình bố trí bẫy rập.
Ví dụ như hắn hỏi Nhiếp Thanh rằng hắn đã để những quyển sách gì trên giá sách ở góc Tây Nam thư phòng, trên thực tế góc Tây Nam chỉ có khung để đàn, chứ không có giá sách nào.
Nhiếp Thanh trả lời từng câu một, Âu hoàng lại kể lại từng câu một. Vietwriter.vn
Vệ Ưng càng hỏi càng kinh hãi, Phiền Thần ở bên cạnh thì xám trắng cả mặt.
“Bây giờ ngươi đã tin rồi chứ?” Âu hoàng đâm thêm một dao vào ngực Vệ Ưng: “Suýt chút nữa ngươi đã giết chết con rể của ngươi rồi đấy.”
Vệ Ưng lấy mũi kiếm cắt dây thừng thô ráp buộc chặt ra, cuối cùng Âu hoàng lại có được tự do.
“Ta nhập vào cơ thể người phàm chỉ có thể duy trì được sáu canh giờ, sau sáu canh giờ, Nhiếp Thanh sẽ lấy lại quyền kiểm soát cơ thể.”
Phiền Thần truy hỏi: “Có cách nào giải trừ tác dụng của đan dược dịch dung, để cho thiếu chủ khôi phục lại hình dáng như trước không?”
Âu hoàng nhún vai: “Không có cách nào, mà ta cũng không biết.”
“Nếu như tiên tử có thể giúp thiếu chủ trở lại như cũ, đại ân đại đức này bọn ta suốt đời không quên.”
Âu hoàng làm sao biết được nha, lúc đang thầm lo lắng thì Khương Bồng Cơ chỉ điểm đường sáng cho cô ta: “Ngươi đã cầu xin như vậy, ngược lại cũng có một cách.”
“Cách gì?”
“Các ngươi bắt Nhiếp Dương lại rồi đưa cho Liễu Hi, đao trong tay Liễu Hi có thể chém chết yêu quái tà ma thiên hạ. Tên yêu quái tà ma kia đang nhập vào thân thể Nhiếp Dương đấy.” Âu hoàng nói: “Chỉ cần diệt trừ được yêu quái tà ma đang giúp đỡ Nhiếp Dương, tự nhiên hiệu lực của đan dược dịch dung cũng sẽ được giải trừ. Đương nhiên rồi, mặc dù ta là quỷ núi, ta cũng có nghe qua người phàm đánh trận rất dữ dội, Liễu Hi là kẻ thù một mất một còn của các ngươi. Có điều, bất cứ chuyện gì cũng có sự chọn lựa của nó. Rốt cuộc là để cho Nhiếp Dương tu hú chiếm tổ chim khách, để cho cả đời Nhiếp Thanh không thấy được ánh sáng, hay là nhịn nhục một lúc để cho Liễu Hi giúp đỡ trừ yêu, các ngươi tự mình lựa chọn đi.”
Vệ Ưng nghe xong thì run người lên, suýt chút nữa không đứng vững được.
Hắn mỉa mai nói: “Liễu Hi, đúng thật là ‘thiên mệnh sở quy’ sao? Yêu quái thành tinh trong thiên hạ cũng làm việc giúp cô ta?”
Âu hoàng đang muốn trả lời “tất nhiên là vậy”, không nghĩ tới Khương Bồng Cơ lại gửi đến một bình luận.
“Lời này không đúng, cuối cùng thiên hạ vào trong tay ai thì người đó mới là ‘thiên mệnh sở quy’.” Cô ta cười nói: “Ta nói, quỷ núi tu hành không dễ dàng, không thể tùy tiện ảnh hưởng đến sự thay đổi đế vương của trần gian, nhân quả to lớn như vậy, quỷ núi nho nhỏ nào gánh vác được trách nhiệm đây... Tin hay không tin, chính ngươi chọn lựa.”
Phiền Thần nói: “Nói như vậy cũng đúng, nếu ngay cả quỷ núi mà cũng giúp đỡ Liễu Hi thì sao có thể cứu thiếu chủ.”
Nhiếp thị càng loạn, lợi ích của Khương Bồng Cơ càng lớn, nếu như Nhiếp Thanh trở về vị trí cũ, đối với cô mà nói chỉ có hại chứ không có lợi.