Dương Đào đang uống rượu, vừa nghe thấy thuộc hạ bẩm báo lại thì lập tức phun một ngụm rượu ra, may mà không văng vào ai vô tội.
“Khụ khụ khụ... Không nhầm đấy chứ? Liễu Hi dùng cớ này để xuất binh sao?”
Dương Đào ho tới mức chảy cả nước mắt, anh ta không ngờ Khương Bồng Cơ lại làm việc lung tung tới vậy, đến cả lấy cớ để xuất binh cũng không giống người bình thường.
Năm ngoái Đào thị làm loạn, sai mấy tên hàng giả tới Chương Châu và Hoàn Châu châm ngòi ly gián, định bụng khiến cho hai chư hầu phải nổi giận đùng đùng.
Kết quả lại vô cùng đáng mừng, Dương Đào không ở Chương Châu mà ở tiền tuyến Nam Thịnh, Khương Bồng Cơ cũng là một người lanh lợi, căn bản không hề bị mắc mưu.
Một phen mưu tính lại không có kết quả, không chỉ khiến cả gia tộc phải chịu tổn hại, ngược lại còn cho Khương Bồng Cơ sẵn một cái cớ.
Cô còn đang lo không có lý do gì để gây phiền toái cho Dương Đào đây.
“Có lý do xuất binh là được, người ta cũng đâu quan tâm cái cớ đó là gì.”
Người vợ Nhan Thư Yểu ôm con nhỏ ngồi bên cạnh Dương Đào, hưởng thụ khoảng thời gian hiếm có của hai vợ chồng.
Dương Đào nói: “Vi phu chỉ là rất ngạc nhiên thôi, Liễu Hi chỉ vì muốn xuất binh mà phải hao tổn tâm huyết đến thế.”
Đứa bé trong lồng ngực Nhan Thư Yểu liên tục vươn về phía Dương Đào, anh ta nhếch miệng cười rồi nhận lấy đứa bé mềm mại kia, có hôn bao nhiêu cũng không thấy đủ.
“Phu quân, chàng nói xem lần này huynh trưởng đi sẽ có kết quả sao?”
Nhan Thư Yểu thật sự rất lo lắng, lần này đi Trung Chiếu đường xá xa xôi, không biết huynh trưởng Nhan Lâm có thể thuận lợi thuyết phục chư hầu Trung Chiếu kết minh không.
Dương Đào nói: “Thiếu Dương chưa bao giờ khiến người ta phải thất vọng, lần này cũng vậy thôi. Huynh ấy nói chắc chắn thành công thì chắc chắn sẽ thành công.”
Cho dù Khương Bồng Cơ nói phải xuất binh đánh giặc, nhưng giai đoạn chuẩn bị trước thật sự rất lâu, Dương Đào không vội một chút nào.
“Phu nhân, xem này, con còn đang mút ngón tay của vi phu này.”
Dương Đào bỗng nhiên muốn đùa, anh ta thấy đứa bé ôm lấy ngón tay mình đưa vào trong miệng, anh ta cũng cười không lấy ra, ngược lại còn say sưa vui vẻ nhìn ngắm đứa bé.
Nhan Thư Yểu nhếch miệng, không ngờ là chồng mình đã làm cha rồi mà vẫn còn tính trẻ con như vậy, cô vội vàng lấy tay anh ta ra.
“Cả người đều là mùi mồ hôi, không sợ con nuốt vào bị làm sao à.”
Dương Đào cười nói: “Con cũng đâu có ghét đâu, nhìn còn rất thích nữa ấy, ta có thể nhìn ra được, tương lai nhất định là một mãnh tướng!”
“Trong đầu chàng chỉ toàn là đánh với giết thôi.” Nhan Thư Yểu quở trách một câu không nặng không nhẹ: “Thiếp lại không thích như vậy.”
Dương Đào không có đặt não vào những việc bên ngoài, nhưng những việc nên làm thì vẫn phải làm, cùng lắm là hiệu suất thấp một chút thôi.
Nhan Lâm cũng biết mình không ở đó, không ai có thể chèn ép được chủ công của mình, bèn dứt khoát chọn cho Dương Đào một “bộ não” tạm thời có tính cách ôn hòa rộng lượng.
Tính tình Dương Đào thuần lương, ngươi cứng anh ta cũng cứng, ngươi mềm... anh ta căn bản không nổi cáu được.
Bởi vậy, mặc dù Nhan Lâm không ở đó, nhưng Dương Đào vẫn cứ bị “bộ não” tạm thời quản chặt chẽ.
Chơi đùa với con xong, Dương Đào tiếp tục bận rộn chính sự, trên bàn để một đống tình báo liên quan tới Nam Thịnh.
Anh ta tùy tay giở giở lật lật, thở dài nói: “Thiếu Dương thật sự là không tính sai chút nào, An Thôi lòng muông dạ thú, quả thực là không chịu nổi.”
Quân liên minh Nam Thịnh hoàn toàn tan rã, An Thôi đánh bại từng chư hầu một, từng bước từng bước xâm chiếm như tằm ăn lên, nhanh chóng khuếch trương.
Mọi người dưới trướng Dương Đào thấy vậy, trong lòng hoảng hốt.
Đó là một thời cơ tốt, vì sao chủ công không nhảy ra đoạt một chén canh với An Thôi?
Bộ não lâm thời nói: “An Thôi không có dã tâm, nếu không phải Lữ Trưng phụ tá ở bên cạnh, e là cũng khó thành đại sự.”
Dương Đào thở dài nói: “Đáng tiếc thật, Lữ Trưng là người tài giỏi lại không được trọng dụng, tên An Thôi này cũng không phải một minh chủ gì, chỉ có thể đồng khổ mà không thể cộng cam.”
An Thôi năm lần bảy lượt tổn thương trái tim Lữ Trưng, mâu thuẫn càng góp càng nhiều, tới ngày nào đó sẽ bộc phát ra, có thể Lữ Trưng sẽ rất buồn.
Bộ não lâm thời nói: “Người tự có mệnh.”
Dương Đào nói: “Ta không tin vào số mệnh đâu.”
Ở một vùng khác, bởi vì thông tin tới chậm nên đợi đến khi Khương Bồng Cơ biết Nhan Lâm âm thầm đi Trung Chiếu thì đã không kịp ngăn cản nữa rồi.
“Đây là muốn hai đánh một sao?” Khương Bồng Cơ nói: “Bên Thương Châu mới ngừng được bao lâu?”
Vệ Từ cười nói: “Nhiếp thị Trung Chiếu lòng người không đồng nhất, chưa chắc chủ công không thể một đánh hai.”
Khương Bồng Cơ nhướng mày, cô nói: “Nếu như Trung Chiếu cũng tham gia cùng thì... Chúng ta binh lực dồi dào, nhưng vấn đề lương thảo sẽ vô cùng căng thẳng. Tốc chiến tốc thắng còn được, nhưng lỡ như bị trì hoãn mãi thì tình hình không ổn. Nói cho cùng, đánh giặc chính là việc làm đốt lương thực.”
Vệ Từ nói: “Hay là chờ thu hoạch vụ thu? Nghiên cứu của Tông Quang về phân bón đồng ruộng đã có những tiến triển rất lớn, vụ cày mùa xuân năm nay cũng có thể dùng tới rồi.”
Khương Bồng Cơ nói: “Ừ, ta biết rồi.”
Còn chưa nói được vài câu, Khương Bồng Cơ đã nhận được một cuốn sổ con, người đề tên là Tôn Văn.
“Tái Đạo?” Khương Bồng Cơ buồn bực, từ lúc Tôn Văn vào dưới trướng cô, ngoài trừ vẻ vang rực rỡ trong trận chiến ở Bắc Cương ra, những lúc khác, ông đều cắm rễ ở Bắc Cương để đốc thúc xây dựng, bình thường làm việc vô cùng khiêm tốn. Ông chính là một kẻ cuồng cháu trai, ngoại trừ cháu trai Lan Lan và công việc ra, ông không quan tâm đến những thứ khác.
Lúc này lại đột nhiên dâng một cuốn sổ con lên, sợ là có chuyện gì đó quan trọng. Vietwriter.vn
Vệ Từ nói: “Có lẽ là có việc muốn nhờ vả.”
Khương Bồng Cơ vừa mở sổ con vừa nói: “Nhờ chuyện gì?”
Xem qua cuốn sổ, cô biết Tôn Văn muốn cầu chuyện gì rồi, ông muốn xin điều chuyển công tác.
“Ông ấy ở Bắc Cương đang làm tốt lắm mà, sao đột nhiên lại xin được điều về đây?” Khương Bồng Cơ kinh ngạc.
Vệ Từ nói: “Tái Đạo... hẳn là vì Trung Chiếu Nhiếp thị. Nếu như ông ấy nghe được tin tức Nhiếp thị cũng muốn tham chiến, nhất định sẽ không thể ngồi yên được.”
Đối với Tôn Văn mà nói, Nhiếp thị là kẻ đầu sỏ làm hại ông nhà tan cửa nát, người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Khương Bồng Cơ đã hiểu, cô cười nói: “Vậy thì đồng ý đi, cũng nên để Tái Đạo giải quyết cho xong nỗi lòng này.”
Sau khi bận rộn làm xong những việc cần làm, sắc trời bên ngoài đã tối sầm, Khương Bồng Cơ đúng giờ đóng kênh livestream lại, bảo Vệ Từ dùng bữa cùng mình.
“Hình như ta chưa từng hỏi huynh những chuyện trước đây của Tái Đạo?”
Vệ Từ nói: “Đúng là chủ công chưa từng hỏi.”
Khương Bồng Cơ hỏi: “Trước đây ông ấy từng có khúc mắc với Nhiếp thị sao?”
Sắc mặt của Vệ Từ lập tức thay đổi, một lời khó nói hết: “Không phải, Tái Đạo là người dưới trướng Nhiếp thị, ông ấy rất được coi trọng. Đến đời này không biết có vấn đề ở đâu, vậy mà Nhiếp thị lại làm hại con trai duy nhất của ông ấy, đánh gãy chân cậu ta thì thôi, lại còn làm hại cậu ta chết trên đường sung quân.”
Chuyện này cũng gây ra hàng loạt phản ứng dây chuyền, phu nhân của Tôn Văn đau lòng quá mức, con dâu cũng rời khỏi nhân gian, cả gia đình chỉ còn lại hai ông cháu.
Nếu không phải Tôn Văn dẫn cháu trai chạy trốn tới Đông Khánh, thì Khương Bồng Cơ đã không nhặt được ông.
“Cái này gọi là hiệu ứng cánh bướm.” Khương Bồng Cơ nói: “Có thể là sự xuất hiện của chúng ta đã thay đổi quỹ đạo vận mệnh rồi.”
Vệ Từ cũng không chắc chắn vì sao, dù sao cũng không phải chuyện gì xấu với chủ công nhà mình.
Tôn Văn được cho phép, sau khi hoàn thành việc chuyển giao công việc liền tập tức lao tới huyện Tượng Dương Hoàn Châu.
Sau khi tan học, Tôn Lan nhìn thấy ông nội mình trong nhà, nhất thời cậu nghĩ mình đang nằm mơ.
Giống như mọi ngày, cậu chạy như bay vào trong lòng ông nội, không ngờ là ông nội bình thường vốn hòa ái dễ gần, lúc này vẻ mặt lại rất nghiêm túc.
“Ông ơi?”
Vẻ mặt Tôn Lan khó hiểu.
Cậu chủ động đến kéo tay ông nội, cậu phát hiện ngón tay ông đang run rẩy.
“Lan Lan.”
“Dạ?”
Tôn Văn nói: “Cháu có nhớ bà nội không? Có nhớ phụ thân và mẫu thân không?”
Tôn Lan cúi đầu nói: “Cháu nhớ, nhưng mà không thể nhớ được, bởi vì ông sẽ càng buồn hơn.”
Tôn Văn nói: “Không bao lâu nữa, ông sẽ tự tay lấy đầu của kẻ thù đã hại chết bọn họ xuống, bác bì huyên thảo* thắp đèn trời**!”
* Một hình thức tra tấn tàn bạo, lột da người sau đó độn cỏ vào thành bù nhìn.
** Thắp đèn trời: Một hình phạt tàn khốc thời cổ đại. Ngâm người vào vại dầu rồi mang ra đốt, đốt một phần rồi dập lửa, sau đó lại đốt.
Ông đã chờ cơ hội này rất nhiều năm rồi!