Người khác bước vào phạm vi lĩnh vực tinh thần của cô, cô liền có thể phát hiện sự tồn tại của đối phương, đây là phương pháp đề phòng cực tốt. Trong Liên Bang ở tương lai, người ngoài muốn ám sát cao thủ có não vực tinh thần cực mạnh thì sẽ vô cùng khó khăn vì căn bản không thể nào tránh được tuyến cảnh giới này.
Đương nhiên, nếu sát thủ cũng là cao thủ não vực tinh thần, khống chế tinh thần vô cùng tinh vi thì vẫn có cơ hội lẻn vào phạm vi cảnh giới của kẻ địch, ám sát thành công.
Nhưng số lượng cao thủ như thế này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thường đều được Liên Bang hoặc các thế lực khác chiêu mộ.
Nếu là trước đây, phạm vi tinh thần của Khương Bồng Cơ bao trùm lên bán kính ít nhất là mười nghìn mét.
Còn bây giờ làm gì có ai có thể đánh lén bản thân ngoài phạm vi mười nghìn mét được chứ?
Đối với cô mà nói, bán kính một trăm mét là đủ dùng rồi, còn có thể mở cả ngày.
Vì Khương Bồng Cơ rất thận trọng nên vừa mang binh tới đây cô đã mở rộng tinh thần kiểm tra tỉ mỉ xung quanh rồi. Chỉ cần thời gian sử dụng ngắn thì năng lượng tinh thần sẽ không hao tổn nhiều. Ngay sau đó, cô liền phát hiện vài nghìn người đang ẩn nấp ở một chỗ nào đó trong núi sâu!
Đám người này đang làm gì?
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết.
Ai có thể ngờ được Hoàng Tung đã bố trí binh mã ẩn nấp trong núi từ sớm?
Theo logic của người thường, binh mã để tập kích đêm chắc chắn sẽ xuất phát từ doanh trại, vậy nên canh chừng doanh trại của địch có thể phán đoán được thời cơ đánh lén của chúng. Địch vừa có động tĩnh, lính trinh thám liền phát ra tín hiệu cảnh báo.
Vì Hoàng Tung biết Khương Bồng Cơ sẽ không hạ trại trên núi nên khả năng số binh mã này bị lộ tung tích vô cùng thấp.
“Bây giờ là giờ gì rồi?”
Khương Bồng Cơ đứng dậy đồng thời cầm đao Trảm Thần đặt ở chỗ ngồi lên, hỏi binh lính thủ vệ ngoài trướng.
“Bẩm chủ công, canh ba vừa qua một khắc.”
Khương Bồng Cơ tính toán thời gian rồi thoăn thoắt đi ra khỏi chủ trướng.
“Lập tức phái người thông báo xuống dưới, quân địch sắp đến rồi, bắt đầu phòng bị phía Đông Bắc đại doanh.”
Khương Bồng Cơ không sử dụng camera livestream, mặc dù sử dụng camera không hao tổn năng lượng tinh thần nhưng góc quay có hạn, một khi gặp chướng ngại vật thì có vài chỗ sẽ rơi vào phạm vi góc chết. So sánh thì năng lượng tinh thần của cô vẫn có tính thực dụng cao hơn, bao trùm mọi góc.
Binh sĩ ngây người một lát, dường như ngạc nhiên vì sao cô lại biết tin tức này.
“Dạ!”
Binh sĩ lập tức chạy đi, những người còn lại vẫn giữ nguyên vị trí, trung thành tận tâm bảo vệ chủ trướng.
Khương Bồng Cơ huýt sáo một tiếng, Tiểu Bạch đứng ngủ không xa dường như cảm nhận được, sau khi tỉnh giấc khịt mũi một cái rồi chạy về phía cô.
Cùng lúc đó...
Vài nghìn binh mã của quân địch đã chuẩn bị sẵn sàng, để giảm bớt tiếng động, vó ngựa đã được bọc cỏ, mõm ngựa cũng bị rọ lại.
Ước định thời cơ vừa đến, một bóng đen như ma quỷ chạy đến, đối phương thấp giọng nói: “Tướng quân, tất cả đã chuẩn bị xong.”
“Tình hình doanh trại quân địch thế nào?”
Người kia trả lời: “Vẫn tuần tra nghiêm ngặt như cũ nhưng doanh trướng vẫn chưa xây dựng xong, phía Đông Bắc là chỗ đột phá thích hợp nhất.”
Doanh trại của một trăm mấy chục nghìn đại quân, hết trướng này đến trướng khác kéo dài đến hơn mười dặm.
Đây là một công trình lớn, cho dù nhiều người như vậy cùng nhau làm thì để xây dựng một doanh trại hợp chuẩn cũng không thể làm xong trong một ngày.
Doanh trại của Khương Bồng Cơ hôm nay cũng chỉ là bán thành phẩm, binh sĩ phụ trách hậu cần đang tăng tốc xây dựng.
Doanh trại là phòng tuyến đầu tiên, ngay cả phòng tuyến cơ bản vẫn chưa xây dựng xong, quân địch muốn đánh lén đương nhiên rất dễ.
“Tập hợp binh mã, xuất phát!”
Đêm đen tĩnh mịch, doanh trại phía xa xa đốt lửa chiếu sáng cả doanh trại hệt như viên minh châu sáng nhất trong màn đêm.
Điều kiện để tập kích đêm thời cổ đại hà khắc, vì dân chúng không đủ dinh dưỡng nên tỉ lệ mắc bệnh quáng gà cực cao. Hoàng Tung chọn được vài nghìn quân này phải nói là hao tâm tổn sức. Màn đêm đen kịt, nhưng nhìn kĩ họ vẫn có thể nhìn thấy đường, mò mẫm suốt dọc đường đến một dặm cách xa doanh trại của quân địch.
Bọn họ nghĩ mình đã vô cùng cẩn thận nhưng không ngờ vẫn nằm trong lòng bàn tay của Khương Bồng Cơ.
Cô “thấy” rõ ràng mấy nghìn binh chia hai đường, lén lút mò mẫm đến gần doanh trại.
Chuẩn bị ra tay rồi à?
Quân địch đã mò đến tận đây rồi mà Khương Bồng Cơ vẫn có thời gian nhàn rỗi nói đùa: “Văn Bân, huynh thấy lần này có giống với trận ở thành Sơn Ủng không?”
Hàn Úc ngây người một lúc, hồi lâu sau mới hiểu Khương Bồng Cơ ám chỉ điều gì.
Trận chiến ở thành Sơn Ủng năm đó, Hàn Úc lợi dụng đào binh làm “điểm mù”, âm thầm tập kích trong đêm, lừa gạt được tất cả tai mắt. Nếu không phải võ nghệ Khương Bồng Cơ cao cường thì có lẽ Tạ Tắc đã tập kích đêm thành công rồi. Cô mà chết thì nguy cơ của thành Sơn Ủng giải quyết dễ dàng.
Hàn Úc cười nói: “Chủ công thấy rất giống sao?”
“Có vài điểm tương đồng.” Khương Bồng Cơ thành thật nói: “Nhưng, Bá Cao không thể cao minh bằng huynh.”
Lần đánh lén đó của Hàn Úc, Khương Bồng Cơ thật sự không phát hiện được. Phạm vi cảnh giới bình thường của cô hoặc là một trăm mét hoặc là bao trùm cả doanh trại, hiếm khi lan truyền ra ngoài. Vì phạm vi cảnh giới càng lớn, thời gian duy trì càng lâu thì gánh nặng của cô càng lớn, hệ thống con cũng dễ dàng tác quái.
Hàn Úc nói: “Chủ công quá khen, Úc không dám nhận.”
Chủ công nhà mình nói nhỏ nhen thì rất nhỏ nhen, nói độ lượng cũng rất độ lượng, người khác nói về việc mình chịu uất ức thì trong lòng chắc chắn khó chịu. Khương Bồng Cơ lại khác, cô không chỉ chủ động nhắc đến, lại còn dùng chuyện này để chọc cười người khác, không hề khúc mắc tí nào.
Nhưng Hàn Úc lại không quen, mới đầu bị cô dọa một trận, cứ ngỡ sau thu sẽ tính sổ.
Hai người đang nói thì quân địch đã tiến đến cách nửa dặm phía Đông Bắc của doanh trại rồi.
Vì tháp canh vẫn chưa xây dựng được nên phạm vi cảnh giới của đại doanh đối với bên ngoài rất có hạn.
Nhưng nếu bọn họ tiến gần thêm chút nữa thì xác suất bị phát hiện sẽ rất lớn.
Khương Bồng Cơ chợt nói: “Đến rồi.”
“Cái gì?” Hàn Úc cũng căng thẳng tinh thần.
Vietwriter.vn
Lời nói vừa dứt thì mưa tên của quân địch đã vượt qua tường rào thô sơ của doanh trại bay vào trong.
Trong chốc lát, doanh trại vang lên vài tiếng kêu thảm thiết, khiến người nghe sởn gai ốc.
Vì Khương Bồng Cơ đã đề phòng từ sớm nên sau đợt mưa tên này, các tướng sĩ ở gần đó lập tức phản ứng kịp, vừa phát tín hiệu cảnh báo vừa tổ chức ngăn địch. Quân địch cũng nhân cơ hội giết vào trong. Vài trăm chiến mã mặc chiến giáp lũ lượt phá tan tường rào mỏng manh như giấy xông vào trong. Mất đi tường rào, quân địch phía sau cũng theo đó mà xông vào đại doanh, cung thủ đốt hỏa tiễn lên.
“Giết...”
“Có địch tấn công!”
Động tĩnh chỗ này nhanh chóng lan ra cả đại doanh, như một nồi nước đang sôi ùng ục, cả đại doanh đều bị kinh động.
Địch đến với khí thế hung mãnh, mạnh như vũ bão, suốt dọc đường giết thẳng vào, nhưng bọn chúng rất nhanh phát hiện ra tình hình không đúng.
Binh sĩ dưới trướng Khương Bồng Cơ phản ứng cũng quá nhanh nhỉ!
Khí thế hung mãnh ban đầu như gặp phải cửa sắt, tốc độ tấn công đột nhiên chậm lại như rơi vào vũng lầy.
Quân địch lần lượt xuất hiện từng tốp, binh mã hai bên hỗn chiến.
“Hỏng rồi! Chúng ta trúng kế rồi!”
Tốc độ phản ứng nhanh như thế này chỉ nói rõ một điều: Quân địch đã có sự chuẩn bị từ trước!
Tinh túy của tập kích đêm là ở “xuất binh âm thầm, tập kích bất ngờ”, quân địch đã có chuẩn bị rồi thì còn có thể đạt được hiệu quả như dự định sao?