Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiền tuyến đang đánh trận sục sôi nảy lửa, Tạ Tắc dẫn binh đóng ở hậu phương thì rảnh rỗi gần như sắp mọc mốc luôn.



Quân lệnh như núi, hắn đâu thể làm gì khác được, cho dù không có chuyện gì xảy ra, Tạ Tắc vẫn phải tập trung tinh thần cảnh giác.



“Lính trinh sát được phái ra ngoài đã báo tin về chưa?”



Tạ Tắc vừa chú ý tình hình trận chiến phía trước, vừa ra lệnh cho binh lính chuẩn bị nghênh chiến bất cứ lúc nào.



“Hồi bẩm tướng quân, vẫn chưa có tin tức gì ạ.” Phó tướng đặt tay lên bội kiếm bên hông, mắt chăm chú nhìn về phía tiền tuyến, thấp giọng hỏi Tạ Tắc: “Tướng quân, vì sao chủ công lại phái tướng quân… Binh mã của Hoàng Tung không bằng quân ta, trong trận chiến đằng trước đã xuất ra tất cả binh lực rồi, làm gì còn dư sức để đánh lén nữa?”



Đối với võ tướng mà nói, không có chiến công thì đồng nghĩa với việc không có tiền đồ. Vậy phải làm sao để lập chiến công đây? Tất nhiên là dùng đầu của kẻ địch để tính rồi.



Đứng ở hậu phương an toàn như vậy, ngay cả bóng của kẻ địch mà bọn họ cũng không nhìn thấy, vậy không phải là quá lãng phí thời gian sao?



Thấy tiền đồ của chủ công ngày càng rộng mở, một khi tiêu diệt được Hoàng Tung thì cô sẽ trở thành người đứng đầu Đông Khánh, coi như chinh phục được đỉnh cao của đời người rồi.



Bọn họ thì không biết tiền đồ tương lai của mình sẽ ra sao, liệu rằng chủ công sẽ ổn định thành lập quốc gia hay muốn tiếp tục mở mang bờ cõi?



Nếu là điều thứ hai, vậy thì không còn gì tốt hơn nữa.



Nếu là điều thứ nhất, không đánh được trận nào cũng đồng nghĩa với việc mất đi cơ hội thăng chức, đến lúc thiên hạ thái bình, võ tướng muốn thăng chức không dễ dàng chút nào.



Lần này phải canh giữ ở hậu phương, chẳng khác nào bị bỏ rơi cả, phó tướng phụ tá của Tạ Tắc đương nhiên rất lo lắng.



“Đây là mệnh lệnh của chủ công, chúng ta phải tuân theo, ngài ấy sắp xếp như vậy thì tất nhiên là có mưu tính rồi. Khiến cho tất cả các nơi đều phải chuẩn bị tinh thần, tránh bị quân địch đánh lén.” Phó tướng đang rất lo lắng, Tạ Tắc lại ung dung trấn định như thường, hắn lấy một chiếc khăn từ trong áo giáp ra lau cán thương sạch đến mức bóng loáng, rũ mắt xuống rồi nói: “Nếu hậu phương thất thủ, chủ công mà hỏi tội, lúc đó ta hay ngươi đều không gánh nổi trách nhiệm đâu.”



Phó tướng nghĩ đến tính tình của chủ công nhà mình, lập tức vã mồ hôi như tắm, sao hắn không đi nghi ngờ người khác mà lại đi nghi mệnh lệnh của chủ công chứ?



“Vậy mạt tướng xin tuân lệnh.”



Phó tướng lập tức cưỡi ngựa rời đi, Tạ Tắc nhớ lại lời của phó tướng, mày khẽ cau lại. Mặc dù hắn không phải fan não tàn của chủ công, nhưng chủ công liệu sự như thần, ít khi tính toán sai. Chủ công nói quân địch có khả năng sẽ đánh lén từ phía sau thì tin tức này hơn nửa là thật.



Vấn đề quan trọng ở chỗ, lúc nào thì quân địch sẽ xuất hiện?



Phía hậu phương quá an nhàn, rất nhiều binh lính lơi là cảnh giác, đây cũng không phải chuyện tốt.



Tạ Tắc chỉ có thể phái người liên tục nhắc nhở binh lính dưới trướng, không nên khinh địch.



“Báo!!!!”



Phó tướng đang muốn bẩm báo Tạ Tắc thì có tiếng hô truyền đến.



“Có chuyện gì xảy ra sao?”



Người vừa tới nói: “Vừa phát hiện được một con ngựa chiến bị thương ạ!”



Phó tướng cả kinh, vội vàng nói: “Đi qua đó xem sao!”



Đó là một con ngựa chiến màu đỏ thẫm, thân hình không cao lớn cường tráng như ngựa chiến của kỵ binh, trên người mang theo ống văn kiện, ngực nhỏ, lưng dài, xương sườn nhỏ, phía sau tuy nhỏ hẹp nhưng cường tráng mạnh mẽ, cơ bắp cũng nhiều hơn ngựa chiến bình thường, da lông sáng mượt. Nếu là người am hiểu các loại ngựa chiến, nhìn một cái liền biết ngay con ngựa này có nguồn gốc ở Bắc Cương, có huyết thống gần với Hãn Huyết bảo mã*, tốc độ rất nhanh, sức chịu đựng tốt, đi lại nhanh như gió.




* Được coi là giống ngựa quý hiếm nhất thế giới có nguồn gốc Turkmenistan sở hữu bộ lông lấp lánh ánh kim, sức chịu đựng dẻo dai, phi nước đại cực nhanh. Chính là loài ngựa chảy mồ hôi đỏ như máu trong truyền thuyết.



Tất nhiên là loại ngựa đặc biệt này chỉ cấp cho lính trinh sát, bảo đảm tin tức được truyền đi nhanh chóng, khi phát hiện có địch thì có thể chạy thoát kịp thời.



Sắc mặt phó tướng nghiêm trọng nhìn con ngựa chiến, hắn đưa tay lên sờ vết máu, ngửi một cái liền biết đó là máu người chứ không phải máu ngựa.



Binh lính nói: “Phó tướng quân, bụng của con ngựa này có vết thương ạ.”



Phó tướng nhìn theo phía binh lính chỉ, quả thật một bên bụng con ngựa này có một vết thương đã bị tụ máu.



Với nhiều năm kinh nghiệm, hắn nhìn một cái là nhận ra vết thương do đâu mà có.



“Ngựa quay lại rồi, vậy còn người đâu?” Phó tướng hỏi.



Binh lính đáp: “Không phát hiện được ạ, lúc con ngựa chạy trở về thì đã không thấy người đâu.”



Trong lòng phó tướng trầm xuống, hắn mơ hồ đoán được lính trinh sát đã gặp nạn, hắn lại hỏi: “Trừ con ngựa này ra, còn có con ngựa nào khác quay về không?”



Binh lính lắc đầu.



Phó tướng vội vàng đem tin này báo cho Tạ Tắc.



Nhiệm vụ của nhóm lính trinh sát này không phải dò xét tiền tuyến mà là hậu phương, hôm nay lại bị hạ độc thủ, nếu không phải do con ngựa biết đường về thì e là bọn họ sẽ không phát hiện ra chuyện này. Qua đó có thể thấy chủ công suy đoán rất chính xác, quả nhiên có quân địch đang ẩn núp trong bóng tối.



Tạ Tắc nghe phó tướng bẩm báo, mày nhíu chặt lại, giữa hai lông mày có nếp nhăn mờ mờ.



“Hạ lệnh toàn quân phòng bị!”



Lính trinh sát nhà mình được trang bị như thế nào, trong lòng hắn rất rõ ràng, ngựa chiến gần như đạt đến mức muốn tốc độ có tốc độ, muốn sức bền có sức bền.



Dưới điều kiện như vậy mà còn bị quân địch giết chết, có thể thấy quân địch thật sự không dễ đối phó.



Nếu không phải ngựa chiến của quân mình chạy về thì đúng là Tạ Tắc không biết quân địch đã xuất hiện.



Hắn vừa ra lệnh không lâu thì phía sau truyền đến từng trận tiếng động ầm ầm, mặt đất rung lên dữ dội.



“Giết!!!”



Đi đôi với tiếng hô giết như sấm rền là quân địch ùn ùn kéo đến, lọt nhanh vào tầm mắt, ngựa chiến mà phó tướng đang cưỡi cũng bị dọa sợ. Trong lòng hắn hoảng sợ, lớn giọng gọi Tạ Tắc: “Tướng quân, quân địch đến rồi!”



Tạ Tắc nhìn thoáng qua, sắc mặt tối sầm lại.



Quân địch cách bọn họ còn chưa đến ba dặm, gần như vậy thì làm sao bọn họ kịp trở tay đây?



Nếu như không có chủ công nhắc nhở rằng quân địch sẽ bất ngờ đánh lén, đại quân tất nhiên sẽ bị tổn thất rất nghiêm trọng.



“Sợ cái gì, dàn trận!!!”



Tạ Tắc hét một tiếng, tư thái sáng tỏ rõ ràng.



Ba dặm, đối với kỵ binh mà nói, khoảng cách này chẳng là gì hết.



Những kỵ binh này đều không dễ đối phó, kỹ thuật bắn cung vô cùng thành thạo, người còn chưa đến nơi, mũi tên đã rơi xuống trước rồi.



Tạ Tắc trấn định như thường, vừa chỉ huy binh lính dùng khiên chắn cản mũi tên, vừa phái người bắn cung đứng sau khiên bảo vệ để bắn tên tấn công quân địch, tính xử lý những kẻ địch đang lao đến gần nhất. Nhưng khoảng cách hai bên quá gần, lính bắn cung cũng không bắn được bao nhiêu.



Kỵ binh phe địch mở đường, binh mã theo sát phía sau, ước chừng có khoảng mấy chục nghìn người.



Thấy kỵ binh phe địch sắp tới gần, Tạ Tắc chỉ huy binh lính cầm cây giáo dài hơn một trượng xếp thành hàng đứng phía trước và liên tiếp tấn công vào mắt, ngực, bụng của ngựa chiến phe địch. Nhưng tính cơ động của những kỵ binh này cũng khiến binh lính vô cùng nhức đầu, trường mâu chỉ có thể cản trở trong thời gian ngắn. w●ebtruy●enonlin●e●com



Khương Bồng Cơ là người đầu tiên phát hiện ra phía hậu phương có biến, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, ngược lại tập trung hơn vào tình hình trận chiến ở phía trước.



Để ứng phó với binh mã đánh lén, cô cấp cho Tạ Tắc không ít binh lính. Trong tình huống có chuẩn bị trước mà còn không ngăn được thế công của địch, không giữ vững được thế cục phía hậu phương thì không những cần xem xét lại năng lực quân sự của Tạ Tắc mà cả chiến lực và tư chất của binh mã dưới trướng mình cũng có vấn đề.



Khi tin tức hậu phương bị đánh lén truyền tới, mọi người đều sợ hãi, duy chỉ có Khương Bồng Cơ vẫn bình tĩnh như thường.



Cô nói: “Tin tưởng Nguyên Quy!”



Cô đã cảnh báo hắn trước rồi, tương đương với việc có bàn tay vàng, nếu mà còn bị người ta “bật” ngược lại thì Khương Bồng Cơ tuyệt đối không bỏ qua cho hắn.



Trong bóng tối, tiểu vũ trụ (dục vọng muốn sống) của Tạ Tắc lại bùng nổ.



Quân địch đánh lén không phải ai khác mà chính là Phong Giác, anh ta đã dẫn quân từ tiền tuyến Hoàn Châu đến.



Phong Giác nhìn tình hình chiến sự, vẻ mặt nặng nề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK