Thông thường, trình tự yến hội cơ bản là giống nhau, tiếp khách, khai tiệc, vào tiệc, ca múa… Nói thẳng ra là ăn uống, chơi đùa và tán gẫu.
Trong lòng Trình Tĩnh mang tâm sự, đâu có tinh thần mà chú ý thức ăn với rượu ngon?
Đối với việc ngồi xem ca múa, anh ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn là sẽ thất thần rồi, dù sao cũng phải chịu đựng thời gian khó khăn này.
Kết quả là…
Phong tục yến hội ở Hoàn Châu khác hoàn toàn so với những nơi khác, đãi ăn, đãi uống nhưng không có múa hát, Trình Tĩnh làm sao có thể ngồi yên mà ngây ra?
Nhìn người ta hát múa còn có thể nói vì biểu diễn hay nên anh ta mới ngây người.
Nhưng bây giờ chỉ có món ngon và rượu ngon, không có người đẹp hát múa, nếu người ta thấy anh ngây người, thất thần thì anh ta nên lấy cớ là gì đây?
Lấy cớ là thức ăn ngon và rượu ngon thì có ngu quá không?
Cơ bản Trình Tĩnh cũng chẳng có tâm trạng ăn, thấy từ đầu đến cuối Khương Bồng Cơ vẫn không có ý định gọi vũ công, anh ta chỉ có thể hạ mắt, đưa tay cầm đũa.
Vốn tưởng rằng ăn hai miếng sẽ không có khẩu vị, không nghĩ rằng thức ăn trên bàn rượu vừa ngon mắt lại thật sự ngon miệng, hấp dẫn con sâu tham ăn trong lòng anh ta.
Với tư cách là khách quý, Trình Tĩnh được ngồi ở vị trí thứ nhất bên phải sảnh, người bàn bên kia là Nguyên Xung.
Nguyên Xung âm thầm nhìn quanh quan sát, tựa như đang tìm tung tích của vũ cơ, đào kép nhưng kết quả chỉ có thất vọng.
Anh ta đã ăn hết hơn một nửa mỹ thực trên bàn rồi nhưng vẫn chưa có tiết mục giải trí nào, không lẽ khâu chuẩn bị xảy ra vấn đề gì rồi?
Nguyên Xung cười nói: “Hôm nay có đồ ăn ngon và rượu ngon, nếu như có thêm mỹ nhân ca múa nữa thì quả thật là chuyện vui của đời người.”
Khương Bồng Cơ nói: “Quý phủ của ta không nuôi đào kép và vũ cơ.”
Nếu lời này là do người khác nói ra, Nguyên Xung sẽ cảm thấy không tin nổi.
Nuôi đào kép, vũ cơ không chỉ là vì hưởng thụ, góp vui mà còn để thuận tiện biểu diễn khi có khách.
Còn không nuôi, hơn phân nửa là vì keo kiệt hoặc là nhà nghèo, nói ra cũng thật mất mặt.
Nhưng lời này được nói ra từ Khương Bồng Cơ, Nguyên Xung lại cảm thấy là chuyện đương nhiên.
Vị Liễu Châu mục trước mắt này là phụ nữ, không có việc gì nuôi nhiều người đẹp trong nhà để làm gì?
Để tự chọc tức mình sao?
Nguyên Xung tự cho rằng mình đã biết nguyên nhân, liền biết điều mà không quấy rầy nữa.
Mặc dù không có hát múa góp vui nhưng đầu bếp của Hoàn Châu thật sự không tệ, có thể làm ra những món ăn rất ngon, hương vị tuyệt vời không nói mà còn rất đa dạng. Dù bụng anh ta đã có cảm giác hơi no nhưng thấy tỳ nữ vừa bưng thêm đồ ăn ngon lên, vẫn không nhịn được mà giơ đũa ra.
“Mọi thứ chuẩn bị hôm nay đều là để tẩy trần cho hai vị khách từ phương xa đến. Nếu như không có ca múa góp vui thì có hơi buồn tẻ.” Từ Kha ở bên cạnh đứng ra hòa giải, vừa cười vừa nói: “Mối quan hệ giữa chủ công và Hoàng Quận thủ rất tốt, còn bí mật xưng huynh gọi muội lẫn nhau, hai nhà chúng ta đương nhiên thân như người một nhà, cũng không cần câu nệ quá mức. Nếu hai vị sứ giả không chê, Kha cũng tự nguyên bêu xấu mình, đánh một khúc đàn vậy.”
Tự chuẩn bị tiết mục là “tập tục” của Hoàn Châu, Nguyên Xung và Trình Tĩnh còn tưởng rằng vì cư xử vô lễ của bọn họ nên mới ép Từ Kha ra hòa giải.
Nhưng Từ Kha cũng đã nói như vậy, bọn họ nào dám không nghe?
Trình Tĩnh khen hay vài câu, lại không nặng không nhẹ tâng bốc thêm một câu nữa.
Kỹ năng đàn của Từ Kha không tính là đứng đầu nhưng cũng gọi là đạt tiêu chuẩn, khúc đàn có nhịp điệu vui vẻ, cũng không mất mặt chút nào.
Nguyên Xung nghe không hiểu cái gì, chỉ thấy người ta đàn rất khá.
Mọi người đều cho qua chuyện này, lại ăn uống và tán gẫu, hứng lên thì múa kiếm, thời gian rất nhanh liền trôi qua hơn nửa.
Bầu không khí hòa hợp của bữa tiệc khiến thần kinh căng thẳng của Trình Tĩnh thoáng buông lỏng.
Nhưng mà, tầm mắt của anh ta lại lướt qua tay phải của Khương Bồng Cơ, đáy mắt mang theo vẻ đấu tranh.
Anh ta không chỉ nghe nói Liễu Hi xuất chinh thiện chiến một lần, còn nghe Hoàng Tung miêu tả sinh động cảnh tượng người này trên triều dùng hốt bản phanh thây người ta… Mặc dù như vậy, Khương Bồng Cơ vẫn chỉ có một mình, thật sự cô có thể đối phó được quái vật kia sao? Yêu quái rõ ràng tính kế Liễu Hi, nếu như dẫn Liều Hi đến trước mặt yêu quái, có thật là nó sẽ không hại cô? Trình Tĩnh không sợ cái gì, chỉ sợ rước lấy tai họa cho Hoàng Tung!
Do dự một lúc, yến hội cũng đã vào hồi cuối.
Cho dù là Trình Tĩnh không tập trung, Nguyên Xung đang chiến đấu với thức ăn, hay bọn nhân tài văn võ ăn chùa uống chùa dưới trướng của Khương Bồng Cơ, tất cả bọn họ đều vừa duy trì tư thế ngồi nghiêm chỉnh, vừa âm thầm dùng tay áo che lấy bụng, mượn tay áo che lấp xoa cái bụng đã no căng.
Người khác dự tiệc rượu, mục đính chính là “nghe hát xem múa”, nhưng trên yến tiệc của Khương Bồng Cơ thì ăn uống mới là chân lý.
Trình Tĩnh đang đấu tranh trong lòng thì Khương Bồng Cơ hỏi anh ta: “Khi sáng Hữu Mặc bảo có chuyện muốn nói với ta, rốt cuộc là chuyện gì?”
Khương Bồng Cơ nháy mắt với anh ta, ám chỉ anh ta đừng làm hỏng chuyện, Trình Tĩnh ngơ ngác một chặp, biết nghe lời mà thuận theo.
Anh ta thở dài, nói: “Chủ ta lệnh Tĩnh truyền đến vài câu, nếu có thể, Tĩnh muốn cùng châu mục nói chuyện riêng.”
Việc chính sự đương nhiên không thể bàn trên bàn tiệc, yêu cầu người hầu phải lui xuống hết hoặc nói chuyện riêng cũng là điều bình thường.
Khương Bồng Cơ nói: “Đương nhiên là có thể.”
Tiệc rượu kết thúc, Trình Tĩnh kêu Nguyên Xung về phòng ngủ trước.
“Tĩnh có chuyện quan trọng muốn nói rõ với châu mục, Hằng Thư không cần đợi, chỉ cần để xe ngựa lại là được.”
Sau khi dặn dò, Trình Tĩnh và Khương Bồng Cơ rời đi.
Hai người bước dưới trăng đi đến nơi yên tĩnh, lướt qua tai mắt của những người khác.
Xa xa nhìn vào chỉ thấy như hai người bạn kề vai nhau đi dưới trăng, thoải mái nhàn nhã mà tán gẫu.
Bởi vì tiệc rượu khi nãy quá mức nhàm chán, người xem livestream không hăng hái cho lắm, trên màn hình chỉ lác đác vài người.
[Sạn Đạo Trời Cao]: Kênh livestream còn có người sống không vậy?
[Hiên Viên Minh Kính]: Tui vẫn đang cố thủ, ở đây xem bác Streamer ăn cơm hết hai, ba giờ rồi, đói chết mất, ôm thùng mì ăn liền gặm đây.
[Tắc Phác]: Từ nãy đến giờ tui vẫn đợi ở đây, bây giờ cũng chẳng phát hiện việc gì kỳ lạ nhưng tui lại không dám bỏ đi giữa lúc livestream, sợ lại bỏ lỡ chuyện lớn.
Khương Bồng Cơ mở livestream tất nhiên là có quy luật, nếu không có tình huống ngoài ý muốn thì thời gian mở livestream thường từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều.
Nếu như xảy ra chuyện lớn, cô sẽ kéo dài thời gian livestream hoặc là tạm thời mở livestream.
Tất cả mọi người xem livestream đều có kinh nghiệm cả, biết rõ tính tình Khương Bồng Cơ, vì vậy bọn họ vẫn nhất quyết không chịu thoát ra.
Chờ yến hội kết thúc thật vất vả, vậy mà chỉ thấy Streamer mặc thường phục đi dạo dưới trăng với Trình Tĩnh, nhưng càng đi, khung cảnh xung quanh càng hoang vắng.
Á… Bọn họ cảm thấy hơi hoang mang.
Chẳng lẽ lương tâm Streamer rốt cuộc thức tỉnh, định phát cho khán giả chút ít phúc lợi, ví dụ như là cưỡng ép đè lên vách đá hay làm mấy việc xấu hổ kia?
Người đoán như vậy không chỉ có một. Vietwriter.vn
[Ba Con Sóc Ăn Vặt]: Tui còn nghĩ rằng bác Streamer thích Từ mỹ nhân chứ, trước kia livestream cũng lộ manh mối rồi, vì sao lại đổi CP đột ngột vậy?
[Bịt Mắt Trốn Tìm]: Tui cũng thích Từ mỹ nhân, kiên định ship cặp đôi này.
[Mị Nhi Nương]: Đổi CP? Không! Động lực xem livestream của tui là xem Streamer bắt Từ mỹ nhân đó, đừng tàn nhẫn như vậy chứ!
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Không phải chứ, Streamer thay lòng đổi dạ sang Trình Tĩnh sao ? Các bác đừng dọa tui! Tung tin đồn nhảm chỉ há mồm, cải chính tin đồn chạy gãy chân. Tuy rằng vẻ bề ngoài của Trình Tĩnh cũng ổn, khí chất cũng không tệ, gia thế cũng được nhưng tuổi tác lớn hơn bác Streamer nhiều, có lẽ anh ta đã kết hôn sinh con rồi ấy chứ? Streamer không thể có quan hệ với người đã lập gia đình đâu. Thật sự là cô ấy có chuyện cần bàn bạc với Trình Tĩnh đó, các bác đừng nghĩ lung tung nữa.
Theo từng bước chân của hai người, bình luận cũng bắn tằng tằng.