Càng quan trọng hơn là...
“Ông nói ông có cách cứu mạng A Tể nhà tôi, nên tôi mới giao thứ phế vật kia cho ông, ông lại cầm đi làm đao. Bây giờ thì hay rồi, con nhóc Khương Tiểu Cửu đó lại dấy lên nghi ngờ với A Tể ở trong đao Trảm Thần... Kiếp trước, tôi mắc nợ hai người thật đấy à?”
Đối phương nói: “Con bé tự có chừng mực.”
A...
Kiệm chữ như vàng!
“Tất nhiên là tôi biết con bé có chừng mực, dù gì thì đó cũng là nửa đồ đệ của tôi mà. Dù sao cũng tốt hơn người được gọi là tổ tông kiêm cha nuôi như ông đây, chuyện ông làm nhiều nhất trong mấy năm nay chính là hãm hại con bé đấy. Tôi nghi ngờ là Khương Tiểu Cửu đã biết bản thể của Thiên Não đang ở chỗ nào rồi, hay là ông tự mình đi một chuyến, bắt lấy tên đó đi, để Khương Tiểu Cửu khỏi phải mạo hiểm. Có nói thế nào thì con bé vẫn là bảo bối cục cưng tài năng còn sót lại của nhà họ Khương các ông mà... Chết thì tiếc lắm.”
“Con bé làm được.”
Nói thừa...
Nếu chuyện này cũng không giải quyết được thì cô nhóc đó đâu thể ngồi lên vị trí Nguyên soái?
Ha ha, tắm rửa sớm rồi lên giường ngủ đi, mơ mộng hão huyền ít thôi.
Lão thủ trưởng than thở một tiếng, cô ta lại thấy thương cho Khương Bồng Cơ vì đụng phải một tổ tiên lạnh lẽo buồn tẻ không đáng tin như thế.
“Tôi còn một câu hỏi nữa.”
“Hỏi.”
Lão thủ trưởng ném đầu mẩu thuốc lá đi, lại rút thêm một điếu khác ra, ngậm trong miệng.
Cô ta không thích mùi thuốc lá lắm, nhưng thỉnh thoảng khi phiền lòng thì cô ta sẽ hút vài điếu, khi cô ta vẫn còn là thủ lĩnh quân đoàn, mỗi khi đụng phải chiến sự thì áp lực rất lớn, một ngày có thể hút nhiều nhất vài bao, sau khi xuất ngũ thì dần dần cai thuốc, cũng được coi là một người cao tuổi nghiện thuốc rồi.
“Vị diện đó có gì đặc biệt hay không?”
Cho dù không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng lão thủ trưởng vẫn biết lai lịch của vị “tổ tiên nhà họ Khương” này thâm sâu, bối cảnh thâm hậu, thực lực cao siêu, nếu như ông ta nghiêm túc, ông ta hoàn toàn có năng lực một mình đối đầu với Thiên Não đang chạy trốn. Nhưng ông ta lại giao gánh nặng này cho Khương Bồng Cơ, đây không phải là bỏ gần câu xa hay sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, suy đoán duy nhất đó chính là vị diện hiện tại của Khương Bồng Có có ý nghĩa gì đó đặc biệt.
Như vậy thì mới đáng giá cho Khương Bồng Cơ xuyên việt hai lần để tranh giành thiên hạ gì gì đó.
“Số mệnh.”
Đối phương nói chuyện thẳng thắn, hoàn toàn không có ý giấu giếm nào.
“Số mệnh? Ông có ý gì?”
Qua một lát sau, đối phương mới gửi lại một tin nhắn.
“Số mệnh của Liên Bang đã hết rồi.”
Nhìn thấy những chữ này, ngón tay đang giữ thuốc lá của lão thủ trưởng run lên một hồi, tàn thuốc rơi xuống mặt bàn mà cô ta cũng không biết.
“Không thể nào!”
Sao lại có thể là số mệnh đã hết cơ chứ?
Gần trăm năm chiến tranh phòng vệ với bên ngoài, Liên Bang thắng ít nhất chín mươi phần trăm, việc sống sót sau chiến tranh đã nâng cao địa vị trong Liên Bang tinh tế.
“Sự phồn vinh lúc này đây cũng chỉ là chút ánh sáng trước khi chết mà thôi.”
Qua vài năm nữa, số mệnh hoàn toàn suy kiệt, Liên Bang sẽ gặp phải những nguyên nhân như thế này hoặc là như thế kia, rồi nhanh chóng tan tác sụp đổ.
Ví dụ như họa Thiên Não lần thứ hai!
Tay của lão thủ trưởng đang run lên, cô ta hung hăng rít lấy một hơi, rồi nghiền phần còn lại của mẩu thuốc vào trong gạt tàn.
Đối phương lại gửi đến một tin nhắn nữa.
“A Cửu đến vị diện đó, không chỉ có mỗi việc đối phó với Thiên Não thôi đâu, còn có một trọng trách khác nữa chính là gom góp số mệnh. Bây giờ thì trông việc làm thiên tử thế tục cũng không có gì hay ho, nhưng đó lại là người mà thiên đạo yêu thương. Nếu như con bé thành công, vậy thì số mệnh đế khí của con bé ở đó sẽ đủ để giúp Liên Bang vượt qua ải khó khăn này. Cô đã hiểu chưa? Dưới tai mắt của thiên đạo, chúng ta không thể nhúng tay vào để trợ giúp con bé được nhiều, càng khỏi phải nói tới việc tự mình ra tay giúp đỡ con bé... Là hậu duệ của nhà họ Khương, từ nhỏ đã phải có trách nhiệm nặng nề là gánh vác muôn dân rồi. Năm đó, khi nhận nuôi con bé, tôi đã thấy được sự sống cùng sự cải cách trên người con bé rồi.”
Ban đầu thì kiệm chữ như vàng, giờ lại biến thành lải nha lải nhải, nói mãi không thôi... Thậm chí đến cả cái miệng cao lãnh cũng trở nên thân thiết hơn rồi.
Lão thủ trưởng cảm thấy...
Người đang đánh chữ ở phía sau màn hình, chắc hẳn đã thay đổi rồi nhỉ?
“Chiêu trò của mấy ông cũng nhiều thật, người xã hội không chọc vào được.”
Đê ma ma!!!
Nội tâm lão thủ trưởng chửi ông ta một câu, mỗi khi cô ta than thở đám cáo già ở Liên Bang gian trá giảo hoạt, mấy ông già đầu hói lần nào cũng sẽ nới rộng giới hạn của cô ta sang một giới hạn mới. Bọn họ chịu nhả ra cho Khương Bồng Cơ cơ hội làm Nguyên soái, không chỉ vì Khương Bồng Cơ có tư cách này mà vì cô là người thích hợp nhất để lựa chọn, không chỉ là vì ngăn cản quyền hạn tối cao của Thiên Não trong tay “tổ tiên nhà họ Khương”, mà còn là vì bọn họ nhìn thấy đế khí thiên tử tích tụ trên người Khương Bồng Cơ!
Sau khi lão thủ trưởng xuất ngũ, cô ta ra ngoài trải nghiệm nhiều năm.
Tiếp xúc nhiều hơn, hiểu biết cũng nhiều hơn, dần dần từ đảng khoa học kiên định năm đó đã biến thành một nửa thần côn.
Tự nhiên cô ta cũng hiểu được “tử khí của đế vương” quan trọng như thế nào.
Chiêu này của Liên Bang đúng là “tay không bắt sói trắng”, thật sự là rất có lời.
Lão thủ trưởng bày tỏ nếu mình muốn tu luyện đến cảnh giới đó thì còn con đường rất dài phải đi.
Người ngồi nói chuyện với lão thủ trưởng quả thật đã thay đổi rồi.
Đối mặt với sự phỉ nhổ của lão thủ trưởng, đối phương không chỉ không thoát ra ngoài luôn hay tỏ ra tức giận, ngược lại còn gửi cho cô ta một khuôn mặt tươi cười đáng yêu.
“Từ khi Liên Bang được thành lập, thế gian không còn người nào có đế khí nữa. Tiểu Cửu là trường hợp đặc biệt, là một đường sống mà thiên đạo để lại cho Liên Bang. Có một số việc không phải là trưởng bối bọn ta vô tình vô nghĩa, chỉ là ai cũng có duyên phận cùng cuộc đời của riêng mình, có những con đường mà con bé chỉ có thể đi một mình thôi. Điều mà tôi và A Nguyễn có thể làm được chỉ là đứng ở sau lưng dõi theo con bé. Con bé là con cháu nhà họ Khương, từ nhỏ đã không tầm thường, sẽ không dễ bị đánh bại như thế đâu.”
Lão thủ trưởng nhìn những câu nói này, đành thở dài phủ định những suy luận lúc trước.
Vốn tưởng rằng tổ tiên nhà họ Khương có thâm thù đại hận gì với Khương Bồng Cơ và cả Liên Bang, bây giờ xem ra, e là tên này mới là người yêu sâu đậm nhất.
“Những lời này, ông đã nói với con bé chưa?”
Đối phương gửi cho cô ta một khuôn mặt tươi cười.
“Tất nhiên là chưa rồi, sau này giải thích cho con bé cũng được.”
Nghĩ đến tính cách của Khương Bồng Cơ, lão thủ trưởng gõ ra một câu với vẻ mặt phiền muộn.
“Các người sẽ bị con bé đánh đấy.”
Chắc chắn sẽ bị đánh!!!
Hiện tại, Khương Bồng Cơ đã thức tỉnh năng lực thượng cổ rồi, chờ cô quay lại Liên Bang, thực lực của cô còn có thể tăng cường trên diện rộng.
Cho cô thời gian vài năm để phát triển, thực lực trong tương lai e là ngay cả lão thủ trưởng ở trạng thái đỉnh cao cũng không chèn ép được, nói không chừng còn bị đánh trả lại.
Với cái tính cách nóng nảy của Khương Bồng Cơ thật sự rất khó đối phó, “tổ tiên nhà họ Khương” không đáng tin này thật sự không sợ bị hậu bối tính sổ hay sao?
Đối phương gửi cho cô ta một mặt cười nhếch miệng rất đê tiện.
“Tiểu Cửu chỉ là một đứa trẻ thôi mà.”
Lão thủ trưởng suy nghĩ tới sự chênh lệch về tuổi tác của hai người, nhất thời không nói nên lời.
Trong mắt của những lão bất tử này, Khương Bồng Cơ quả thật chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Chuyện này chẳng khác nào một đứa trẻ ba tuổi năm tuổi tức giận, vung vẩy cái nắm tay nhỏ của nó đòi quyết đấu với người lớn một trận cả.
“Những lời này của các người, kiểu gì cũng có một ngày, tôi giúp các người chuyển tới Khương Tiểu Cửu.”
Lão thủ trưởng lại rút một điếu thuốc khác ra. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Thật sự hy vọng có một ngày, cô ta có thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Khương Bồng Cơ biết tất cả mọi chuyện, chạy đến tìm hai lão bất tử này tính sổ.
“Ha.”
Chỉ nhờ một câu trả lời lạnh lùng lại đơn giản, lão thủ trưởng liền biết người đối diện cô ta lại thay đổi rồi.
Đã biết được nội dung cần biết, cô ta lại mở ra khung màn hình kênh livestream, nhìn thấy Khương Bồng Cơ đang dựa vào bàn làm việc, ánh mắt hơi hơi dịu dàng.
Khương Bồng Cơ bị thế lực ở khắp mọi nơi bàn đến, không phụ sự mong đợi của mọi người mà hắt xì một cái rất vang dội, bút lông trong tay cô vạch một đường, suýt chút nữa đã làm hỏng cả tờ giấy. Cô day day cái mũi, không nhịn được nghiêng đầu, một tay chống gò má, cô khẽ nói: “Nhất định là Tử Hiếu nhớ mình rồi.”
Lão thủ trưởng: “...”
Vừa mới nhắc tới xong, từ bên ngoài, một loạt tiếng bước chân đã truyền tới.
“Chủ công, tiền tuyến ải Trạm Giang gửi văn kiện khẩn cấp tới.”
Bút lông của Khương Bồng Cơ khựng lại.
“Bên phía Văn Chứng đã xảy ra biến cố gì sao?”