Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tử Hiếu, trái tim bé cưng bị huynh làm cho đau lòng quá, đau đến mức chảy máu rồi đây này.”



Khương Bồng Cơ vừa đè ép Vệ Từ vừa tỏ vẻ đáng thương mà nắm lấy tay anh sờ vào ngực mình, suýt nữa đã dọa Vệ Từ vốn đoan chính bảo thủ phải sợ đến mức nghẹt thở. Trước kia thì đã đành, tốt xấu gì cũng là cô nam quả nữ ở chung một phòng, còn bây giờ đang ở giữa trời đất thế này, xấu hổ chết đi được!



“Chủ... chủ công!”



Dù cách một lớp áo nhưng dáng người Khương Bồng Cơ không hề tệ, lòng bàn tay Vệ Từ rất dễ dàng được trải nghiệm cảm giác đầy đặn.



Khương Bồng Cơ cúi đầu xuống hỏi: “Thế nào? Nhận ra người ta chưa?”



Dù Vệ Từ đã sống hai đời, nhưng cuộc sống cá nhân vẫn giữ nghiêm, thực sự không chịu nổi sự phóng khoáng của Khương Bồng Cơ.



“Thực sự là chủ công sao?”



Anh không dám tin, mở to hai mắt ra nhìn. Khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo này... thực sự là chủ công nhà mình sao?



“Ừ, đúng vậy, ta thực sự là chủ công nhà huynh đây!” Khương Bồng Cơ nói: “Hay là... Tử Hiếu không thích ta trông thế này?”



Với cổ nhân mà nói, nhà Hán ở Trung Nguyên là một bộ tộc, ngoài nhà Hán thì đều là man di, chớ nói đến những người kỳ lạ tóc vàng mắt xanh hay toàn thân đen thui kia. Mặc dù ngoại hình của Khương Bồng Cơ lúc này không đến mức khác người, nhưng mái tóc đỏ rực kia vẫn đủ để liệt cô vào hàng ngũ ngoại tộc.



Đương nhiên Vệ Từ không có ý này. Anh chỉ không ngờ hình dáng thực sự của Khương Bồng Cơ là như vậy thôi.



“Chủ công...” Anh gọi cô, có vẻ mất tự nhiên: “Có thể... có thể cho ta đứng dậy, sửa sang gọn gàng lại không?”



Nói xong, anh thử rút tay về.



Nhưng Khương Bồng Cơ sao có thể để anh như ý được, cô không chịu buông tay, hơn nữa còn gạt mở vạt áo của anh, lộ ra hơn nửa lồng ngực trắng nõn.



“Tử Hiếu, mỗi lần huynh từ chối ta, có biết ta đau khổ thế nào không...”



Vệ Từ giỏi nhịn thật đấy, cô sắp biến thành Ninja rùa rồi. Thế đạo gì đây?



“Chủ công!”



Khương Bồng Cơ đùa đủ rồi, thấy nửa người trên của anh đỏ lự, kéo từ ngực đến mang tai, lan sang hai gò má, bèn hào phóng buông tha cho anh.



“Không thể trách ta không biết kiềm chế được, muốn trách chỉ có thể trách Tử Hiếu quá đáng yêu thôi.”



Vệ Từ không bốc lên nổi nửa đốm lửa giận, đành phải trừng mắt với cô một cái.



Khương Bồng Cơ thầm thở dài. Mỹ nhân đúng là mỹ nhân mà, trừng mắt một cái mà cũng đẹp như vậy.



Nếu tên giả mạo còn sống, nghe được tiếng lòng của Khương Bồng Cơ thì sợ là sẽ đấm ngực giậm chân mà gào khóc.



Nó mượn khuôn mặt Vệ Từ, không khác một tí nào, cũng đẹp đến mức chấn động lòng người như thế, vì sao không thấy Khương Bồng Cơ thương hương tiếc ngọc lấy một chút chứ?



Cuồng sắc đẹp cái gì? Toàn lừa người ta thôi!



Vệ Từ đứng dậy, chỉnh trang lại mình, xác định vạt áo đã được kéo lại cực kỳ kín kẽ mới cảm thấy an toàn hơn vài phần.



“Chủ công, chúng ta đang ở đâu vậy?”



Anh mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện hai người đang đứng bên một con sông nào đó cạnh rừng cây, nhiều nụ hoa trắng noãn điểm xuyết trên ngọn cây, có đóa đã chúm chím nở, có nụ vẫn còn e ấp... Nhìn một lúc, anh phát hiện cảnh tượng này rất quen thuộc.



Anh lại hỏi: “Từ còn nhớ... trước khi hôn mê.... hình như bị ai đó ám sát... Tại sao khi tỉnh dậy lại là ở đây?”



So với hai vấn đề này, Vệ Từ càng tò mò hơn là tại sao Khương Bồng Cơ lại thành thế này? Có thể biến trở lại không?



Không phải anh không thích chủ công lúc này, chỉ là đám người ngoài kia sẽ khó có thể chấp nhận được, có lẽ sẽ gặp khó khăn phần nào.



“Chúng ta đang ở trong thế giới tinh thần của Tử Hiếu, nói một cách dễ hiểu thì đây là ‘cảnh trong mộng’. Thế giới này là do huynh sáng tạo ra, cũng là cảnh trong mơ của huynh.” Khương Bồng Cơ chỉ chỉ vào đầu, nói: “Huynh không nhớ lầm đâu, đúng là có kẻ đã ám sát huynh. Nhưng ta kịp thời chạy đến, làm anh hùng cứu mỹ nhân, mạnh mẽ cướp lấy huynh từ tay Diêm Vương gia về. Tử Hiếu nghe vậy có cảm động không?”



Khương Bồng Cơ tự khen mình một hồi, Vệ Từ nghe mà ngơ ngác.



Ngoại trừ câu cuối cùng chủ công tự tâng bốc mình ra, còn lại... anh không hiểu.



“Cảnh trong mơ? Hiện giờ, Từ đang nằm mơ sao?”



Vệ Từ nhéo nhéo mặt mình, cảm giác đau rất chân thực khiến anh kinh ngạc.



Anh cảm thấy đau, làm sao có thể là cảnh trong mơ được.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Khương Bồng Cơ yên lặng, cười khẽ nhìn hành động ngốc nghếch đáng yêu của anh: “Tử Hiếu, có đau hay không, không phải tiêu chuẩn để xác định mình có đang nằm mơ hay không. Nơi này là giấc mơ của huynh, là thế giới giả tưởng mà huynh sáng tạo nên. Huynh là chúa tể của nơi này, cảm thấy đau đớn thì tính là gì chứ?”



“Nếu như Từ đang nằm mơ, vậy vì sao chủ công lại ở đây?”



Vệ Từ không hiểu. Nếu đây là giấc mơ của mình thì chủ công trong giấc mơ của mình phải trông giống Liễu Hi, chứ sao lại... như thế này?



“Đương nhiên là vì cứu chàng nên ta mới chạy tới đây.”



Khương Bồng Cơ đi đến bên bờ sông, soi lấy mình, vừa cười vừa tự trêu chọc bản thân: “Ngoại hình này đến chính ta cũng cảm thấy xa lạ. Tử Hiếu không thích sao?”



Vệ Từ thành thật đáp: “Có hơi sửng sốt. Nhưng nếu là chủ công thì dù đẹp hay xấu, đương nhiên Từ đều thích.”



Khương Bồng Cơ bỗng trầm mặc một hồi.



“Tử Hiếu, ta phải uốn nắn thẩm mỹ của huynh mới được. Ngoài màu tóc này, dung mạo của ta cũng được coi là nghiêng nước nghiêng thành mà.”



Giá trị nhan sắc của đại ca Quân Đoàn 7 cũng ổn đấy chứ?



Hàng năm, quân đoàn chiêu mộ lính mới, khuôn mặt xinh đẹp này của cô có thể lừa gạt được bao nhiêu sinh viên quân giáo mới tốt nghiệp ngây thơ thật thà mà?



“Trước kia, Từ thích mộc mạc, hiện giờ cảm thấy chủ công thế này cũng tốt. Nghiêng nước nghiêng thành thì Từ không biết, nhưng đúng là có thể khuynh đảo một người.”



Khương Bồng Cơ cười ha hả.



“Bản năng sinh tồn của Tử Hiếu mạnh quá nhỉ!”



Vệ Từ ngượng ngùng cười.



Thấy chủ công thế này, anh nào dám chọc.



Khương Bồng Cơ nói đúng, bản năng sinh tồn của Vệ Từ thực sự rất mãnh liệt.



“Nơi này là... vùng ngoại ô kinh thành sao?”



Vệ Từ cẩn thận nhìn một lát mới nhớ ra hai người đang ở đâu.



Năm đó, bệ hạ bận rộn việc triều chính, ngoài mấy ngày trước và sau sinh nhật có thể thở một chút thì có cực kỳ ít thời gian dành cho bản thân.



Chỉ có mấy ngày sinh nhật, người một nhà mới có thể tránh đi tai mắt các nơi, lặng lẽ ra ngoài giải sầu.



Khương Bồng Cơ hỏi: “Đối với Tử Hiếu, nơi này rất quan trọng sao?”



Cô phát hiện hầu hết các du khách chỉ là hư ảo mơ hồ, chỉ có một cảnh một vật đều rất tinh tế, tỉ mỉ mà chân thực. Có nghĩa là chủ nhân đã từng cẩn thận quan sát cảnh sắc quanh mình, mỗi một chi tiết đều ghi tạc trong tim, cho nên thế giới giả tưởng mới có thể phản chiếu được chân thực như vậy.



“Từ vẫn thường tới đây ngồi.” Vệ Từ mỉm cười: “Chủ công có biết làm thế nào để tỉnh lại từ cảnh trong mơ không?”



“Đương nhiên. Huynh hôn ta đi, ta sẽ nói cho huynh biết.”



Đối mặt với chủ công lưu manh bốc đồng như vậy, Vệ Từ chỉ có thể “hy sinh nhan sắc”.



Ai ngờ, vừa xích lại gần thì cơn buồn ngủ bỗng xông lên như thủy triều.



Khương Bồng Cơ đỡ lấy Vệ Từ đã mê man, đặt anh xuống đất rồi rời khỏi thế giới tinh thần của anh.



Cô mở mắt ra, ngoài trời vẫn chìm trong bóng đêm, bên tai còn có thể nghe được tiếng nến nổ lách tách.



“Tỉnh rồi à? Giải quyết được người kia chưa?”



Liễu Xa vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của Khương Bồng Cơ, thấy cô tỉnh lại thì thở phào một hơi, vội vàng hỏi ngay kết quả.



Khương Bồng Cơ nói: “Đã trừ được tai họa ngầm bám vào người Tử Hiếu rồi, nhưng... đó không phải bản thể của nó. Đối phương xảo trá ngoài tưởng tượng của ta. Chưa thể diệt cỏ tận gốc được, nó sẽ còn ngóc đầu dậy, lần sau sẽ không dễ đối phó như lần này nữa đâu.”



Sắc mặt của Liễu Xa trở nên ngưng trọng.



Không thể xử lý ngay bản thể, có nghĩa là sẽ có vô số biến số và tai họa ngầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK