Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hừ, Nhiếp Lương này ‘cứng’ thật đấy!”



Lính trinh sát Khương Bồng Cơ phái đi dò xét tin tức mấy lần hầu như đều không có thu hoạch gì, không ít chiến sĩ trinh sát do bại lộ thân phận mà hy sinh.



Phải biết rằng lính trinh sát dưới trướng Khương Bồng Cơ đều là lính tinh nhuệ được huấn luyện nghiêm chỉnh, dù có bị quân địch phát hiện tung tích thì trước tiên bọn họ có thể quay đầu bỏ chạy. Được huấn luyện như vậy mà vẫn không thể chạy trốn được chứng tỏ trên phương diện này thái độ của Nhiếp Lương rất cứng rắn, không buông tha bất kỳ lính trinh sát nào của phe địch.



Kỳ Quan Nhượng phe phẩy quạt ngọc, nói: “Dựa theo những tin tức mà lính trinh sát báo về, có thể thấy những ngày gần đây Nhiếp Lương chuẩn bị ra tay rồi.”



Khương Bồng Cơ sờ cằm nói: “Hắn không ra tay thì chúng ta cũng định ra tay đây, có cái gì khác nhau chứ?”



Cô đang nói thì bên ngoài lều có người thông báo, Khương Bồng Cơ vội vàng bảo đối phương vào trong.



“Lần này lại có tin tức gì?”



Cô mở mảnh vải ra, đọc lướt nhanh như gió.



Kỳ Quan Nhượng dùng ánh mắt hỏi Khương Bồng Cơ, cô vừa đưa tấm vải cho anh ta vừa nói: “Mặc dù không phải tin tức từ tiền tuyến nhưng cũng có liên quan mật thiết đến Nhiếp thị. Một đội trinh sát phát hiện sau lưng Nhiếp thị có một đội quân hơn trăm người đang tiến đến gần doanh trại Nhiếp thị, thân phận thần bí.”



Lúc Khương Bồng Cơ kể lại thì Kỳ Quan Nhượng cũng đọc qua nội dung trong tấm vải kia.



Để tránh bại lộ thân phận, lính trinh sát không thể tiếp cận quá gần, chỉ có thể ẩn núp ở núi cao rừng rậm cẩn thận quan sát. Dựa vào kinh nghiệm phong phú, thông qua dấu vết vó ngựa lưu lại trên đường đi, dấu chân, thức ăn thừa và đống tro tàn, bọn họ thăm dò đại khái được số lượng quân địch.



Chỉ tiếc là điều kiện không cho phép, bọn họ không thể biết được thân phận của kẻ địch.



Kỳ Quan Nhượng xếp tấm vải gọn lại rồi hỏi: “Trong lòng chủ công có manh mối rồi sao?”



Dựa theo tin tức lính trinh sát báo về, số lượng đội quân này cũng không nhiều, chỉ có hơn trăm người nhưng mỗi tên hộ vệ đều là bộ khúc được sĩ tộc đào tạo công phu, không chỉ có kinh nghiệm tác chiến dày dặn mà cả năng lực trinh sát và phản trinh sát cũng rất tốt. Nếu không phải như vậy thì lính trinh sát có thể tiếp cận gần hơn một chút.



Bộ khúc, nhóm người này không giống binh lính bình thường, về bản chất thì giống binh lính do tư nhân bồi dưỡng.



Năm đó Khương Bồng Cơ cũng có không ít bộ khúc, là vốn liếng ban đầu giúp cô hoàn thành việc chinh chiến thiên hạ.



“Xem tình hình này có vẻ đây là bộ khúc mà Nhiếp thị bồi dưỡng. Nhiếp thị phái ra khoảng hơn trăm hộ vệ tinh nhuệ, không biết là để hộ tống người nào đây.” Ngoài miệng Khương Bồng Cơ nói như vậy nhưng trong lòng lại hơi lo lắng: “Lính trinh sát nói bên trong xe ngựa là hai người khá trẻ tuổi.”



Kỳ Quan Nhượng nói: “Vào thời khắc mấu chốt này, hơn phân nửa là tâm phúc của Nhiếp Lương hoặc là họ hàng thân thuộc.”



Khương Bồng Cơ cười đáp: “Bất kể là thân phận gì, phái người đi điều tra chẳng phải sẽ biết được sao? Để tránh rắc rối nên đội quân này mới chuyên chọn đường mòn hẻo lánh để đi, cho dù đường xá quanh co như nào cũng tình nguyện lựa chọn. Chậm chạp lề mề như vậy ngược lại thuận lợi cho chúng ta hành động.”



Cô làm việc luôn luôn mạnh mẽ vang dội, thừa dịp ban đêm phái hơn trăm người lặng lẽ tránh đi tai mắt của Nhiếp thị, định chặn đoàn người kia lại.



Bởi vì ban đêm đi đường khó khăn, dù đám người Nhiếp Thanh đang vội cũng không dám cậy mạnh, chỉ có thể phái người dọn dẹp một chỗ làm nơi dưỡng sức và nghỉ tạm. Vì cẩn trọng nên đội bộ khúc luân phiên nhau canh gác, một nhóm ba người phân công nhau theo từng khoảng thời gian, cố gắng hết sức giữ vững tinh thần và thể lực.



Để tránh gây chú ý, Nhiếp Thanh và Nhiếp Dương ngồi chung một chiếc xe ngựa, hai người ăn ở cũng chung một chỗ luôn.



Nhiếp Thanh cực kỳ quan tâm người đường đệ này, dọc theo đường đi đều nhường nhịn Nhiếp Dương làm hệ thống nhìn cũng “mềm lòng”.



[Cậu ta đối xử tốt với ngươi như vậy, sau này ngươi sẽ vì thế mà mềm lòng sao?]



Nhiếp Dương nhắm hờ mắt, trong bóng tối miễn cưỡng có thể nhìn thấy bóng dáng Nhiếp Dương đang nằm bên cạnh, tâm trạng yên tĩnh khác thường.



Trong lòng cậu ta mỉa mai: [Ngươi làm bạn với ta nhiều năm như vậy, nếu có ngày nào đó ngươi làm ta vướng chân vướng tay thì ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.]



Câu này cũng biến thành câu trả lời cho hệ thống.



Không đợi hệ thống trả lời, Nhiếp Dương lười biếng nói: [Đêm đã khuya rồi, ngươi đừng có làm phiền ta nữa.]



Hệ thống: [...]



Nó đã bảo rồi mà, Nhiếp Dương càng ngày càng trưởng thành, đồng thời dã tâm cũng ngày càng bành trướng, không nghe dạy dỗ nữa rồi, lại còn dám uy hiếp nó?



Trong lòng hệ thống bốc lên lửa giận nhưng lại không thể trở mặt với Nhiếp Dương vào lúc này nên đành nhịn xuống.



Khoảng mười lăm phút trôi qua, hệ thống đang yên tĩnh lại lên tiếng một lần nữa.



Sắc mặt của Nhiếp Dương hơi đen, thật vất vả mới thiu thiu ngủ, đang sắp rơi vào giấc mộng, không ngờ cái hệ thống quỷ quái này lại ồn ào nhảy ra phá hoại. Hệ thống yếu ớt giải thích: [Không phải ta muốn phá mộng đẹp của ngươi, cơ mà bên ngoài hai dặm có thế lực phe địch đang đến gần đó.]



Nhiếp Dương tỉnh táo lại trong nháy mắt, con sâu ngủ cũng biến mất.



Cậu ta cố tình giả vờ như bị ác mộng đánh thức, hai cánh mũi phập phồng, hô hấp nặng nề, mồ hôi lạnh nhễ nhại trên trán, ánh mắt sợ hãi.



Nhiếp Thanh nằm bên cạnh bởi vì lo lắng cho cha nên ngủ không sâu giấc, dễ dàng bị Nhiếp Dương đánh thức.



“A Dương, đã xảy ra chuyện gì vậy?”



Nhiếp Thanh lấy áo khoác vào, quẹt diêm lên thì phát hiện Nhiếp Dương đang sợ hãi, vẻ mặt kinh hoàng tột độ.



Cậu thấu hiểu nói: “A Dương gặp ác mộng sao?”

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

Nhiếp Dương nắm lấy cổ tay cậu, giọng khàn khàn nói: “Huynh trưởng, mau đánh thức mọi người, xảy ra chuyện lớn rồi!”



Nhiếp Thanh chẳng hiểu gì cả, kinh ngạc hỏi: “Đã phát sinh chuyện gì sao?”



Nhiếp Dương nói rất nhanh: “Mới vừa nãy tiểu đệ gặp một cơn ác mộng vô cùng chân thực, mơ thấy bóng đen bao trùm bên ngoài thùng xe, giết chóc ầm ĩ, còn có người cầm đao xông vào bên trong xe, vì che chở cho đệ mà huynh trưởng không cẩn thận bị kẻ gian chém một đao, máu tươi chảy ròng ròng.”



Nhiếp Thanh buồn cười: “Không phải vi huynh vẫn đang rất ổn sao, kẻ địch từ đâu tới chứ?”



Nhiếp Dương dùng đầu lưỡi liếm đôi môi khô ráp, khàn khàn nói: “Giấc mộng này thật sự không rõ ràng, huynh trưởng à, có thờ có thiêng có kiêng có lành.”



Nhiếp Thanh trầm ngâm một lúc, vì yêu mến và quan tâm đường đệ nên nói: “Đệ đừng sợ, vậy để vi huynh cử người đề phòng.”



Nhiếp Dương vẫn đang giữ vẻ mặt thỏ trắng nhỏ bị giật mình nhưng trong lòng lại đang hỏi hệ thống: [Có bao nhiêu người tới vậy?]



Hệ thống nói ra một con số chính xác.



[Một trăm mười hai người, chắc hẳn là binh lính mai phục của Liễu Hi.]



[Hơn một trăm người? Đây rõ ràng là có chuẩn bị mà đến! Đợi đã, không đúng...] Vẻ mặt Nhiếp Dương càng trở nên âm lãnh, câu ta nói: [Tai mắt của Liễu Hi có lợi hại hơn nữa cũng không thể lợi hại hơn ngươi được đúng không? Tai mắt của Liễu Hi phát hiện ra chúng ta, tại sao dọc đường đi ngươi không báo hiệu gì là sao?]



Lính trinh sát là người, bọn họ có thể mượn địa hình che giấu hành tung, nhưng hệ thống lại không giống vậy.



Nhiếp Dương có đầy đủ lý do nghi ngờ hệ thống đã phát hiện quân địch nhưng cố ý giấu giếm.



Quả đúng như dự đoán.



Hệ thống nói: [Chẳng qua chỉ là mấy con kiến hôi, loại chuyện vớ vẩn như này cũng không cần phải báo cáo với ngươi chứ? Dù sao cũng không nguy hiểm tới tính mạng của ngươi.]



Nhiếp Dương cười lạnh: [Hiện tại có nguy hiểm đó.]



Nếu như quân địch không phải một trăm mười hai người mà là hai ba trăm người, mượn ưu thế đánh lén thì hậu quả sẽ như nào?



Hệ thống cũng cười nói: [Ký chủ, ngươi cực kỳ may mắn, đối với ngươi mà nói lần này chỉ là tai nạn nhỏ mà thôi, không uy hiếp được tính mạng của ngươi đâu.]



Nhiếp Dương nghe xong thì sự phẫn nộ trong lòng bùng lên, nghiến răng ken két.



Làm sao cậu ta có thể không nghe ra đây là hệ thống cố ý mỉa mai mình, cảnh cáo mình chứ?



Nhiếp Dương cười lạnh: [Vậy ngươi hãy cầu nguyện lần này có thể chuyển nguy thành an đi!]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK