Ngụy Tĩnh Nhàn đứng dậy, Phong Cẩn đón lấy Trường Sinh đang rướn người về phía anh.
Bé con nhạy bén, trí nhớ cũng tốt, đã bốn năm ngày kể từ lần trước Phong Cẩn về nhà, nhưng bé con vẫn thích theo anh.
Phong Cẩn nói: “Vừa nãy đi xem căn nhà mà chủ công cho, cũng được lắm.”
“Thiếp cũng nghe nha hoàn và ma ma nói qua, nghe nói ở bên đó ngay đến cả ngoài đường cũng lát gạch xanh.”
Người ở thời đại này đã bao giờ nhìn thấy gạch xanh?
Lúc mới bắt đầu sửa đường, thậm chí còn có người lén cạy trộm gạch, khiến cho Khương Bồng Cơ tức đến mức suýt ngã ngửa.
Sau này bắt rồi phạt nặng vài tên trộm gạch thì mới yên.
“Nhà chúng ta cũng lát thế, trông rất sạch sẽ, quét dọn cũng đỡ mất công.”
Phong Cẩn trêu Trường Sinh, bé con túm chặt ngón tay anh định nhét vào miệng.
Đáng tiếc bé con còn chưa mọc răng, cắn cả nửa ngày cũng không đau, Phong Cẩn chỉ cảm thấy ngón tay mình ngứa ngứa.
“Vậy mai để người hầu sang bên đó quét dọn chỉnh trang, dọn dẹp nội viện trước. Nàng và Trường Sinh ở đây thật đúng là tội cho hai mẹ con.”
Phong Cẩn thở dài, rút ngón tay ra khỏi miệng con gái. Trường Sinh cáu, kêu a a với anh.
Chậc, còn bé mà đã đanh đá, không vừa ý là muốn cào anh.
Ngụy Tĩnh Nhàn rộng lượng nói: “Phu xướng phụ tùy, có gì đâu mà tội.”
Chỗ ở bây giờ còn nhỏ hơn sân viện cô ở lúc chưa đi lấy chồng mấy lần, nhưng cô lại không hề cảm thấy ấm ức.
Huyện Tượng Dương bây giờ mỗi ngày một khác, Ngụy Tĩnh Nhàn nhìn thấy sự thay đổi này mà cũng có cảm giác vinh dự theo.
Sự phát triển của nơi này có một phần công lao của chồng mình, cô đương nhiên cảm thấy tự hào.
Lúc bắt đầu xây dựng lại, nơi này đâu đâu cũng hỗn loạn, gần như không có trật tự gì. Giờ mới chỉ một tháng mà tất cả mọi người đều đã quen với sự thay đổi này.
Những con đường rộng lớn được quy hoạch dần dần hình thành, hiện tại đã bắt đầu nhìn thấy quy mô của nó.
Khương Bồng Cơ dùng thân phận huyện lệnh ban bố một vài quy định mới.
Nhưng những quy định này trong mắt dân chúng bình thường có hơi khôi hài.
Quy định thứ nhất, đi đường phải đi bên tay phải.
Quy định thứ hai, không được phép khạc nhổ bừa bãi, càng không được phép đại tiểu tiện bừa bãi.
Quy định thứ ba, bất luận là nam hay nữ, không được để vai trần ra đường.
Ngoại trừ những việc nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi ấy, còn có một vài luật lệ cực kì nghiêm khắc.
Những tổ chức phi pháp không được sự cho phép của quan phủ không được phép mua bán người, vi phạm nghiêm trọng sẽ bị biếm thành tiện tịch, tịch thu gia sản.
Bất luận là nam hay nữ, nếu ngoại tình với người thứ ba trong thời kỳ hôn nhân có hiệu lực, sẽ bị xử theo tội nặng.
…
Mấy chục quy định nhiều như nấm sau mưa, mỗi ngày lại thêm vài quy định, ban đầu dân chúng còn thấp thỏm lo sợ, nhưng lâu rồi cũng quen dần.
Dù sao cũng không phải chính sách tàn bạo nặng nề gì, vị huyện lệnh này rất tốt, tốt hơn vị trước quá nhiều.
Có điều, trong đó có một quy định khiến khá nhiều người có tuổi cảm thấy trong lòng không thoải mái.
[Họ hàng thân thuộc, bậc bề trên trong gia đình không được tùy tiện quyết định sống chết của con cháu trong nhà, nếu vi phạm sẽ xử lý như tội mưu sát.]
Quy định này chọc đúng “chỗ đau” của “phụ huynh thời phong kiến”, Khương Bồng Cơ bị không ít người lên án, chỉ trích, nói xấu sau lưng cô là kẻ lắm chuyện.
Quy định đó được đưa ra chỉ đơn thuần là trùng hợp.
Đại khái là khoảng hơn hai mươi ngày trước, huyện Tượng Dương đâu đâu cũng tan hoang, bảy tám ngày liền Khương Bồng Cơ chỉ ngủ nửa canh giờ, mệt lả cả người, lúc ra khỏi thành tuần tra thì cứu được một người phụ nữ trẻ điên điên khùng khùng ôm một cái gối nhảy xuống sông.
Cô quả quyết nhảy xuống cứu người phụ nữ đó lên, hỏi rõ nguyên nhân ra rồi thì tức đến mức tỉnh cả người.
Hóa ra, người phụ nữ đó lấy chồng được ba năm, sinh ba cô con gái liên tiếp.
Mà kỳ lạ là, ba cô con gái đều chết yểu khi chưa đầy tháng.
Lúc ban đầu chị ta còn cảm thấy do bản thân mình phúc mỏng nên mới không giữ được con, sau mới vô ý phát hiện ra ba đứa con gái đều do chính mẹ chồng mình âm thầm giết hại. Lý do cũng cực kỳ hoang đường, là bởi vì bà ta không cần mấy đứa cháu gái ăn hại chỉ biết vòi tiền. Bà ta ăn nói hùng hổ, lời lẽ chính đáng, bà ta muốn có cháu trai thì có gì sai?
Đứa con dâu ăn hại không biết đẻ, ngay cả một đứa cháu trai cũng không đẻ được.
Người phụ nữ nọ cực kỳ tức giận, đi kiện mẹ chồng mình, nhưng huyện lệnh trước kia không những không xử tội bà mẹ chồng mà còn nói chị ta bất hiếu, ra lệnh đánh chị ta.
Từ đó trở đi, người phụ nữ này bắt đầu trở nên điên khùng, gặp ai cũng bảo là mẹ chồng giết ba đứa con gái mình.
Hơn mười tháng trước, chồng chị ngoại tình với quả phụ hàng xóm khiến cô ta có thai, sinh được một đứa con trai.
Bà mẹ chồng liền bắt con trai bỏ vợ, ép chị phải nhường lại vị trí vợ cả, nếu không sẽ giáng xuống làm thiếp.
Đám người xem livestream nghe xong phản ứng vô cùng kịch liệt, hận không thể bò qua màn hình đập chết bà mẹ chồng kia.
Con mụ già giỏi thế sao không lên giời luôn đi!
Khương Bồng Cơ tức điên người, về đến nơi lập tức ra tiếp hai quy định.
Một là ngoại tình bị phạt nặng, hai là người nhà sát hại máu mủ của mình cũng sẽ bị coi là tội mưu sát.
Người phụ nữ kia vẫn chưa ly hôn với chồng, vẫn là vợ cả, chồng chị ta ngoại tình với quả phụ khiến cô ta có mang, mụ mẹ chồng năm ấy đã từng chính miệng thừa nhận mình giết ba đứa cháu gái, hồ sơ của phủ huyện lệnh vẫn còn ghi lại, đây chính là tội mưu sát.
Không quan tâm bên ngoài ầm ĩ ra sao, Khương Bồng Cơ cứ thế bắt hai mẹ con nhà đó lại, nên xử thế nào thì xử thế ấy.
Mà điều thú vị nhất là, chuyện này khiến cho đám hủ nho vung bút há mồm mắng cô, Khương Bồng Cơ chỉ cười lạnh mời bọn họ cút ra khỏi địa bàn của mình.
Nếu như mặt dày không chịu đi?
Vậy thì được, đợi sau khi xây xong nhà, không bao giờ cho những nhà này thuê.
Lúc vào mùa vụ, phủ huyện lệnh cũng sẽ không cho những nhà này mượn trâu cày và nông cụ, cho cả nhà đó hít khí trời mà sống. Vietwriter.vn
Ta cứ ngang ngược như thế đấy, không phục thì ra đây đánh một trận.
Thế cho nên đám hủ nho định mở mồm mắng người liền câm bặt.
Công cuộc xây dựng lại huyện Tượng Dương đã đi vào quỹ đạo, ngày ngày thay đổi. Dân chúng cũng cảm nhận được bầu không khí sạch sẽ, đường phố rộng rãi chỉnh tề, những ngôi nhà cũng xinh đẹp giống nhau như thể đúc cùng một khuôn. Bọn họ không có tư cách vào ở khu nhà cao cấp xung quanh phủ huyện lệnh, nhưng có thể dùng hộ tịch mới để xin thuê một căn nhà mới. Ai nấy đều mỏi mắt mong chờ, ngay đến dân chúng bản địa có nhà cũng cảm thấy thèm thuồng.
Không thèm sao được, nhà mới của người ta khiến bọn họ cảm thấy nhà cũ của mình thật xấu xí.
Trước cửa nhà người ta đều lát gạch xanh sạch sẽ, trước cửa nhà bọn họ toàn là hố đất, mưa xuống một cái là thấy khác biệt một trời một vực.
Tuy rằng nhà của bọn họ không bị sụp đổ trong cơn động đất nhưng cũng nứt vỡ, làm sao đẹp bằng nhà mới?
Nhà mới của người ta chỗ nào cũng được lát gạch xanh chỉnh tề đấy.
Trong cảnh tượng phồn vinh này, chỉ duy có hai nơi là bận rộn đến mức hộc cả máu.
Một là bộ phận đăng ký hộ tịch của Kỳ Quan Nhượng, hai là Lý Uân xinh trai chịu trách nhiệm khai khẩn đồng ruộng.
Một tháng trôi qua, làn da màu nâu của Lý Uân lại đen thêm hai độ nữa, nhìn trông càng cương nghị, mất đi chút nhã nhặn của thiếu niên thơ ngây, thêm chút chín chắn của đàn ông trưởng thành, đương nhiên là càng có cảm giác giống mấy bác nông dân.
Khương Bồng Cơ tưởng anh chàng làm mấy ngày là bỏ cuộc, ai ngờ người ta chìm đắm trong niềm vui thú trồng trọt không thể tự kiềm chế. Không chỉ như thế, Lý Uân còn cực kỳ hứng thú với những nông cụ cải tiến mà Khương Bồng Cơ làm ra, rất có cảm giác muốn đổi nghề sang làm nông dân.
Thậm chí, cậu trai thật thà này ngay đến chuyện mình gọi Khương Bồng Cơ là chủ công từ lúc nào cũng quên mất.
Vai vác cuốc, đi chân đất vào trong thành, Lý Uân đang định đến quán trà uống một bát thì nhìn thấy một thứ đang “bay” đến.
“Mạnh giáo đầu.” Lý Uân cười tươi như hoa, hàm răng sáng lòe lòe dưới ánh mặt trời: “Đây là cái gì?”
Mạnh Hồn đáp: “Nhà, chủ công cho cậu đấy.”
Hôm mở họp thưởng nhà, Lý Uân còn đang dẫn một đám thanh niên đi khai hoang, nghiên cứu phân bón.
Lý Uân ngây ra, lơ ngơ hỏi lại: “Nhà ạ?”
Mạnh Hồn im lặng một cách kỳ dị.
Ông cũng là người thành thật, nhưng không đơn thuần như Lý Uân.
Chủ công nhà mình bắt nạt Lý Uân thế nào ông đều thấy hết.
Theo ông thì, để một vị võ tướng múa thương đi cày ruộng chẳng thà cho đi đào than đá còn hơn. >