Nên làm thì vẫn tiếp tục làm, nên tăng ca thì vẫn tiếp tục tăng ca, chỉ có tên khác người như Phong Chân mới nổi bật trong đám đông như vậy.
Dương Tư vỗ mạnh bàn, tức giận đến mức râu dựng ngược lên.
“Mặc kệ, ta cũng muốn thành hôn, nghỉ phép kết hôn...”
Cả sảnh chính vụ gần như bị văn thư thẻ tre nặng nề chôn vùi, người đi qua lại đều phải kiễng chân lên như mèo.
Tất cả mọi người đều đang ở trong nước sôi lửa bỏng, tên nhóc Phong Chân già mà không đứng đắn này lại nói với chủ công là bận thành hôn.
Dựa vào cái gì?
Kỳ thị nhân sĩ đã kết hôn và nhân sĩ lớn tuổi chưa thành hôn à?
Thấy Phong Chân rảnh rỗi ở nhà, trong lòng Dương Tư lập tức cảm thấy bất bình.
Phong Chân một tay bưng mâm đựng hoa quả khô, tay kia cầm cây tăm tre mảnh dài xiên một miếng rồi cho vào miệng.
Anh ta nhàn nhã nói: “Tĩnh Dung à, cẩn thận tai vách mạch rừng đấy. Huynh thân là trọng thần được chủ công coi trọng, sao có thể tìm cái cớ sứt sẹo như vậy để trốn tránh trách nhiệm được? Nếu chủ công mà biết thì chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, cực kỳ thất vọng đấy. Không thể vì chuyện nhỏ mà đánh mất cái lớn, không giữ bổn phận như vậy!”
Dương Tư thực sự tức giận đến mức muốn bật cười.
“Tử Thực có biết dối gạt chủ công cũng là tội lớn không?”
Phong Chân lấy cớ chuẩn bị hôn sự để xin nghỉ phép. Khương Bồng Cơ cảm thấy trong nhà Phong Chân thật sự không có trưởng bối thân quyến lo liệu hôn sự cho anh ta nên mới phê chuẩn, không chỉ để anh ta nghỉ lễ Tết năm nay mà còn hào phóng giảm bớt trọng trách của Phong Chân, đặt mớ áp lực này lên người khác.
Thiếu đi một sức lao động chủ lực, gánh nặng của những người khác có thể không nặng sao?
Nếu suy đoán theo hướng lạc quan nhất thì khá nhiều người đều phải bận đến sáng sớm hôm giao thừa, nếu bi quan hơn một chút thì sau khi ăn xong cơm tất niên, vẫn phải ở lại thư phòng để chiến đấu.
Nhà của đám quan văn võ dưới trướng Khương Bồng Cơ ở rất sát nhau, phần lớn đều ở khu vực trung tâm, không phải là hàng xóm đối diện nhau thì cũng cách nhau một, hai con phố.
Nhà Dương Tư rất gần nhà Phong Chân nên gã mới tranh thủ thời gian đến quan tâm hỏi han tiến độ chuẩn bị hôn lễ của Phong Chân.
Gã không quan tâm thì không biết, quan tâm rồi mới lập tức giật mình.
Phong Chân bận rộn trong truyền thuyết đâu?
Người đang thoải mái nhàn nhã nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường nhỏ trước cửa sổ rộng mở uống rượu, nhấm nháp hoa quả khô kia là ai?
Phong Chân nói mình xin nghỉ phép để chuẩn bị kết hôn, kết quả là một mình lén ngủ nướng, vô cùng thảnh thơi, thế này không phải lừa gạt thì là gì?
Phong Chân không hề sợ hãi trước lời uy hiếp của Dương Tư mà còn cười nhạt nói: “Chân không hề lừa gạt chủ công.”
Dương Tư hỏi anh ta: “Huynh ở đây nghỉ ngơi, vậy ai lo việc hôn sự của huynh?”
Phong Chân tự hào ưỡn ngực mà nói: “Ai bảo Chân có một đứa con trai thông minh tài giỏi, sinh con nên như vậy chứ!”
Dương Tư: “...”
Vốn đã bị Phong Chân rắc cho một mớ “thức ăn cho cún”, giờ còn bị anh ta khoe thêm con trai, có thể thông cảm với nam sĩ lớn tuổi độc thân một chút không hả?
Phong Chân vô lại lấy tăm xỉa răng, nói: “Những người độc thân cô đơn thì sao có thể hiểu được sự kỳ diệu của vợ hiền con hiếu gia đình hưng thịnh chứ?”
Dương Tư lập tức làm ra vẻ buồn nôn, cắn răng nói: “Phải để vị Vạn phu nhân kia tới nhìn xem cái đức hạnh này của huynh mới được!”
Động tác thô tục như vậy, chắc chỉ có Phong Chân da mặt dày mới dám làm trước mặt người ngoài.
Phong Chân nói: “Trong lạc thú khuê phòng sau này, cô ấy dĩ nhiên sẽ nhìn thấy cả, Tĩnh Dung huynh không hiểu tình thú phu thê đâu...”
Dương Tư: “...”
Đúng là bị đạp một cú đau mà! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Phong Chân chọc Dương Tư buồn nôn thành công xong liền hát nhỏ một bài, nửa nằm trên ghế, áo khoác ngoài trượt xuống vai, để lộ nho sam màu xanh, dải buộc tóc lỏng lẻo, mái tóc đen rũ xuống vai. Một tay anh ta vịn lấy ghế, tay kia cầm chén rượu nóng đang bốc khói lượn lờ mà nhấp một ngụm. Lúc này, một cơn gió ngoài cửa sổ thổi tới, gió lạnh mang theo những hạt tuyết mỏng manh bay xuống đỉnh đầu và mái tóc anh ta.
“Tuyết báo điềm lành được mùa... sang năm sắp có một mùa bội thu...”
Phong Chân lầm bầm cảm thán, năm nay trời khá rét, dù là đầu đường hay ngõ hẻm đều có thể nhìn thấy dân chúng mặc những bộ quần áo mùa đông mới rất dày.
Qua mấy năm xây dựng, cả huyện Tượng Dương gần như sắp trở thành trung tâm thương nghiệp của Hoàn Châu, thương nhân từ Nam tới Bắc nối đuôi nhau kéo đến.
Kiến trúc của huyện Tượng Dương cũng đang dần thay đổi, từ những căn nhà gỗ, nhà đá thấp bé cũ nát trước kia đã được cải tạo thành những căn nhà gỗ ngói xanh.
Trên những con đường phố to nhỏ đều được lát bằng gạch đá hoặc gạch xanh sạch sẽ ngay ngắn, rộng rãi và sạch bóng.
Vì thành trì được xây dựng và sửa chữa nhiều lần nên cửa thành ban đầu được cải tạo thành cổng nội thành, về sau lại sửa một cánh cửa và xây thêm hai cửa thành nữa.
Nói về phồn vinh hưng thịnh, huyện Tượng Dương bây giờ không thua kém gì thành Thượng Kinh trước đây, nếu so sánh cả hai với nhau thì chỉ có hơn chứ không kém.
Dân cư từ hai, ba mươi nghìn ban đầu đã mở rộng thành hơn ba trăm nghìn.
Gần tới cuối năm, chợ phiên cũng đã mang sắc đỏ, các thương nhân bán hàng rong hai bên con phố đang nhiệt tình chào mời hàng hóa của mình.
Mấy ngày gần đây có tuyết dày, huyện phủ đã hạ lệnh cho dân chúng các hộ các nhà quét tuyết để tránh tuyết tích tụ quá nặng gây sập nhà.
Dân chúng đã vâng theo mệnh lệnh này mấy năm nay nên vô cùng quen thuộc.
Lúc đầu vẫn có vài di dân từ nơi khác tới đây không thèm để ý tới, kết quả, khi có người dân đi ngang qua nhà đó đã bị trượt chân ngã gãy xương, người dân ấy tức giận đi kiện gia đình này với phủ nha. Phủ nha phái nha dịch kiểm tra tình hình tuyết đọng, xử phạt hộ dân này tội quét tuyết không đạt yêu cầu, phạt một khoản tiền, gia chủ còn bị bắt vào đại lao ba ngày để trừng trị. Sau lần phạt nặng đó, không còn ai dám trái với lệnh mà huyện phủ ban ra nữa.
Mấy năm trôi qua, quét tuyết còn trở thành một trò giải trí trong mùa đông của dân chúng.
Dương Tư đi qua một ngõ hẻm nào đó, cách một bức tường cao bằng người, gã loáng thoáng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng trên mái hiên quét tuyết.
“Đây có phải Phù tướng quân không?”
Lẩm bẩm một câu, Dương Tư vội vàng cho xe ngựa dừng lại.
Gã nhón chân muốn nhìn kĩ hơn.
Cơ bắp của Phù Vọng trông vô cùng rắn chắc mạnh mẽ, giờ vẫn còn mặc bộ đồ võ màu đen, y phục ướt đẫm bó sát người làm lộ rõ hình dáng cơ thể, ưu điểm vai rộng eo nhỏ kia được thể hiện rõ nét, người đàn ông nào nhìn thấy mà không ghen ghét lẫn hâm mộ chứ... w●ebtruy●enonlin●e●com
Gã xắn hai tay áo đến khuỷu tay, cánh tay cơ bắp dùng sức nên căng cứng lên, hai tay cầm một cây chổi chuyên dùng để quét tuyết.
“Đây hình như không phải phủ đệ của Phù tướng quân?”
Dương Tư nhìn địa hình xung quanh, lại xác định mình không nhớ nhầm.
“Đi gõ cửa, nói lão gia đến bái phỏng Phù tướng quân.”
Phù Vọng trong viện cũng hơi khó hiểu.
Gã và Dương Tư không qua lại với nhau nhiều, đối phương đến bái phỏng mình mà sao lại bái phỏng ở phủ của Tuệ Quân nương tử?
Đúng vậy, Phù Vọng lúc này đang ở phủ Tuệ Quân để thăm các con, tiện thể giúp cô quét tuyết đọng trên nóc nhà.
Phủ Tuệ Quân chỉ có vài bà tử và nha hoàn, nhà lại khá cao, họ không tiện leo lên nên Phù Vọng đã xung phong nhận việc này.
Là người được sói nuôi lớn nên phong cách làm việc của Phù Vọng khá giống với sói.
Ngồi xổm đợi mồi là việc mà gã thừa kiên nhẫn nhất.
Xâm nhập vào cuộc sống của đối phương từng chút từng chút một, sau đó thì đánh bại với tốc độ sấm sét!
Không sợ không thành công, chỉ sợ không giữ được bình tĩnh.
Bắt đầu từ bạn bè trước, dần dần tăng thêm tình cảm, giờ Tuệ Quân đã không cảm thấy mâu thuẫn khi gã dạy bảo hai đứa trẻ nữa, đây là dấu hiệu tốt.