Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đến tiếp ứng chi viện cho Tôn Văn là Bách Ninh.



Mặc dù Bách Ninh là người mà Vệ Từ tiến cử, nhưng lúc tòng quân từ tầng dưới chót của quân doanh đã bắt đầu tích lũy chiến công, bây giờ cũng đã có mặt mũi rồi.



Ông có thể được bổ nhiệm làm người tiếp ứng chi viện cho Tôn Văn, có thể thấy rõ Khương Bồng Cơ tin tưởng ông.



“Quân sư…”



Mỗi ngày Bách Ninh đều ở chỗ này khô khan chờ đợi, rốt cuộc hôm nay cũng nhìn thấy được bóng người xuất hiện ở phía chân trời xa xa, thần kinh lập tức bị kéo căng.



Lúc người đến gần, trinh sát xác nhận người đến chính là đội ngũ Tôn Văn, ông mới vội vàng dẫn người chạy lên phía trước nghênh đón.



Sắc mặt Tôn Văn hơi trắng xanh, trán cũng đổ mồ hôi hột. Lúc nhìn thấy Bách Ninh, trong lòng ông mới thả lỏng vài phần.



“Bây giờ chủ công đang ở đâu?”



Tôn Văn giẫm lên băng ghế kiệu xuống dưới, phát hiện hai chân hơi mềm nhũn, áo lót còn bị mồ hôi thấm ướt, không khỏi nở nụ cười khổ.



Lớn tuổi rồi đúng là không chịu nổi bị dọa sợ.



Sau cuộc đối đầu này, trái tim ông vọt thẳng lên đến cổ họng, toàn thân đổ mồ hôi, lúc này mới yên tâm đáp xuống.



“Chủ công đang ở trong doanh trướng để bàn bạc.” Bách Ninh thấy sắc mặt ông không được tốt lắm nên nói: “Hay là quân sư đi nghỉ ngơi một lúc, sắc mặt của ngài...”



Tôn Văn vốn là ông già sắp đến hàng số năm rồi, cho dù mỗi ngày ăn hạt vừng đen dưỡng sinh nhưng tóc mai vẫn xám trắng hơn phân nửa, những dấu vết đại diện cho năm tháng càng ngày càng khắc sâu trên mặt. Sau một phen sợ hãi, vẻ mặt ông như giấy vàng, trông rất dọa người, dường như một giây sau là sẽ ngất vậy.



“Không cần đâu, lão phu vẫn chịu đựng được, tướng quân không cần cẩn thận từng li từng tí như vậy đâu.”



Tôn Văn trì hoãn một lúc, hai chân mềm nhũn mới khôi phục lại sức lực.



Nhìn thấy cờ xí quen thuộc tung bay trên bầu trời doanh trại, đáy lòng ông mới từ từ dâng lên cảm xúc gọi là “yên bình”.



Tôn Văn hít sâu một hơi, phất ống tay áo, khôi phục lại dáng vẻ ngày thường.



“Gia gia...”



Trước khi bước vào lều chủ soái, Tôn Văn nghe thấy tiếng cháu trai Lan Lan. Ông theo tiếng gọi nhìn lại, phát hiện cháu trai đã đen hơn rất nhiều đang hớn hở nhìn ông.



“Sao cháu lại tới đây?”



Tôn Văn nhướng mày, mặc dù ông cưng chiều cháu trai nhưng vẫn phân chia trường hợp rõ ràng.



Chỗ này là quân doanh, quá cưng chiều và chăm sóc đối với Tôn Lan mà nói, tuyệt đối không phải là yêu thương mà là hại.



Tôn Lan đến gần hành lễ với Tôn Văn và Bách Ninh, cười nói: “Tôn nhi đang làm nhiệm vụ ở đây ạ.”



Bởi vì liên quan đến tuổi tác, Tôn Lan và Phong Nghi đều bị Khương Bồng Cơ ném đi xử lý mấy chuyện lặt vặt.



Mặc dù đều là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng cũng có thể rèn luyện bản thân, để cho hai tiểu lang quân vốn lớn lên trong bình mật này tiếp xúc bước đầu với chiến trường.



Tôn Văn nghiêm mặt nói: “Ở đây đâu có gia gia với tôn nhi? Chỉ có quan trên cấp dưới thôi!”



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Lan xệ xuống, vô cùng tủi vâng một tiếng.



“Cháu ôm cái gì trong ngực thế?” Tôn Văn hỏi cậu.



Tôn Lan nói: “Quân vụ mới vừa sắp xếp xong, muốn dâng lên cho chủ cổng xem xét ạ.”



Khóe miệng Tôn Văn giật giật, phải mất một lúc lâu mới kiềm chế được ý muốn cho cháu trai một cái cốc đầu.



“Còn không đi mau!” Tôn Văn nói: “Nếu là quân vụ, cho dù là lớn nhỏ khẩn cấp hay từ từ thì vẫn phải đưa đến trước bàn chủ công càng sớm càng tốt!”



Tôn Lan chưa từng thấy ông nội nghiêm túc như vậy, cậu lập tức bị dọa sợ, ôm lấy chồng công văn trong ngực kia mà chạy nhanh vào lều chủ soái.



Tôn Văn cắn răng, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: “Thằng bé này...”



May mắn chỉ là quân vụ bình thường, nếu như là việc quân cơ đại sự, thằng bé này đã phạm phải sai lầm lớn rồi!



Bách Ninh ở bên cạnh nói: “Quân sư cần gì phải tức giận như vậy? Mạt tướng có nghe nói hôm trước chủ công còn khen ngợi Tôn tiểu lang quân và đại lang nhà Phong quân sư đấy. Mặc dù tuổi hai người còn nhỏ nhưng làm việc rất có nguyên tắc. Nếu rèn luyện mấy năm thật tốt, chắc chắn sẽ là thần tử tài năng, là trụ cột của quốc gia.”



Tôn Văn nói: “Thần tử tài năng, trụ cột của quốc gia? Thần tử tài năng và trụ cột của quốc gia đâu phải là cải trắng buôn bán bên đường, thằng bé Lan Lan này còn kém xa!”



Bách Ninh cười khẽ không nói lời nào.



Hai người một trước một sau tiến vào doanh trướng, Khương Bồng Cơ đúng là đang họp bàn bạc công việc.



Tôn Lan đang ngồi trong góc cẩn thận lắng nghe, con trai Phong Chân là Phong Nghi thì ngồi trong góc phía sau Khương Bồng Cơ một chút, miệt mài ghi chép gì đó.



Phong Nghi đang ghi chép nội dung cuộc họp lần này, chẳng hạn như ai nói cái gì, không yêu cầu phải ghi lại đầy đủ từng chữ nhưng không thể không ghi rõ ý chính.



Tôn Văn bước lên hành lễ: “Tham kiến chủ công, thần may mắn không làm nhục mệnh lệnh, mang theo vật chứng quan trọng trở về.”



Tất nhiên là Khương Bồng Cơ nhớ rõ Tôn Văn đi sứ đến Nhiếp doanh vì chuyện gì, cô vội vàng nói: “Kết quả thế nào?”



Tôn Văn vừa lấy chút bã thuốc được gói cẩn thận ra, vừa nói: “Căn cứ vào nhiều lần điều tra của thần, thân thể Nhiếp Lương đã là nỏ mạnh hết đà, một ngày ba bữa, mỗi một bữa ăn uống không bằng một nửa người bình thường. Trừ cái đó ra, mỗi bữa cần phải uống một chén thuốc... Đây là phần bã sau khi nấu thuốc xong.”

Vietwriter.vn

Một nửa người bình thường là bao nhiêu đây?



Đàn ông bình thường một ngày phải ăn hơn nửa cân đến một cân, quân tinh nhuệ trong doanh trại lại càng ăn nhiều hơn để đảm bảo dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể.



Dựa theo tiêu chuẩn của khán giả trong kênh livestream, mỗi bữa nhiều như vậy là đủ rồi, nào ngờ đa số doanh trại đều dùng cơm lúa mạch để lót dạ và rất ít có món ăn kèm theo, vì vậy món chính chiếm tỷ lệ cao. Dựa theo tiêu chuẩn ăn uống này của Nhiếp Lương, cho dù thân thể có khỏe mạnh đi nữa thì cũng sẽ dẫn đến bệnh tật.



Mọi người trong doanh trướng, chỉ có duy nhất một mình Vệ Từ thông thạo dược lý.



Anh nhận lấy bã thuốc Tôn Văn đưa tới, đầu tiên là ngửi ngửi một chút, sau đó lại vê lấy một ít bỏ vào trong miệng nếm thử.



Từ nhỏ, thân thể Vệ Từ đã yếu ớt nhiều bệnh, từng bữa không thể rời khỏi chén thuốc, sau khi lớn lên, vì điều dưỡng thân thể nên cũng không thể thiếu thuốc Đông y.



Đầu lưỡi anh cực kỳ nhạy bén, nếm thử sơ qua một chút là có thể biết rõ trong bã thuốc có những dược liệu nào.



Vệ Từ mượn bút mực chép lại dược liệu trong bã thuốc, đưa cho mọi người truyền nhau xem.



“Thuốc rất mạnh, liều lượng rất nặng, nếu như để chữa bệnh thì chỉ cần uống vài lần là đủ rồi. Nhưng Tái Đạo lại nói dùng từng bữa như vậy, chắc là kê liều thuốc mạnh để giữ mạng.” Vệ Từ bình tĩnh nói: “Như vậy xem ra, thân thể Nhiếp Lương không khả quan....”



Kỳ Quan Nhượng không hiểu dược lý, nhưng anh ta biết rõ có mấy dược liệu bên trong sẽ không xuất hiện trong đơn thuốc bình thường, bởi vì dược tính của chúng quá mạnh.



Suy nghĩ của thầy lang khi kê những loại dược liệu này như thế nào, trong lòng Kỳ Quan Nhượng biết rõ.



“Tử Hiếu, theo ý của huynh, tên Nhiếp Lương này còn có thể sống thêm bao lâu nữa?”



Khương Bồng Cơ nhìn lướt qua rồi để tờ giấy sang một bên.



Vệ Từ nói: “Nửa năm! Cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không nên lo âu suy nghĩ nhiều, tránh vui mừng giận dữ, nếu không...”



“Không nên lo âu suy nghĩ nhiều, tránh vui mừng giận dữ sao?” Môi Khương Bồng Cơ cong lên, cười nói: “Chuyện này hình như hơi khó khăn đấy nhỉ.”



Vệ Từ mím môi không nói lời gì.



[Oh Christmas]: Hãy nhìn ánh mắt ấy, đúng là người không thể chọc rồi~~~



[Người Vẽ Tranh]: Vẻ mặt nham hiểm, lời này của bác Streamer công khai nói cho người khác biết rằng, cô muốn làm cho Nhiếp Lương lo âu suy nghĩ nhiều, vui mừng giận dữ đây.



[Đồng Mông]: Giận dữ là đủ rồi, vui mừng thì không có khả năng, bác Streamer đâu có tốt bụng đến nỗi làm anh ta “vui mừng” chứ?



Nhìn thấy một màn này, không ít cá muối mơ hồ có loại ảo giác “nối giáo cho giặc”.



[Ngăn Kéo Xanh Lam]: Mỗi lần nhìn thấy bác Streamer nở nụ cười của nhân vật phản diện, tôi nghi ngờ cô ấy mới thật sự là nhân vật phản diện, không cho nhân vật chính giữ lại đường sống nào cả.



[Thân Gông]: Run lẩy bẩy, đụng phải một Boss phản diện như vậy, nhân vật chính đáng thương đến mức nào chứ? Qua ải thì không thể nào, cả đời này cũng không có cách nào qua được ải đâu. Xông vào ải cũng không thể, chỉ có nằm đơ như xác chết và ôm lấy đùi của Streamer mới có thể sống tiếp thôi. Nhìn thấy Streamer giống như thấy ông nội vậy, ngày nào cũng bị coi là đứa cháu trai mà treo lên đánh, cực kỳ yêu thích Streamer. Nói một cách dễ hiểu... vác thủy tinh cũng không đánh thắng được đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK