Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chẳng lẽ Liễu Hi này nghèo đến phát điên rồi sao? Thực sự coi mình là con trời, ai cũng phải chú ý, giúp đỡ mình sao?”



Khương Bồng Cơ tràn đầy tự tin, còn dư luận bên ngoài thì không coi trọng kế hoạch của cô.



Phần lớn bọn họ đều bàn ra tán vào, còn có người châm chọc khiêu khích nữa.



“Ai mà biết được? Hiện giờ người ta là người có một không hai ở Đông Khánh, không cho cô ta bay vài hôm à?”



Gần đây đề tài này là chủ đề được bàn tán nhiều nhất, bất luận là người buôn bán hay học sinh sĩ tử, cũng muốn góp vào vài câu mới bằng lòng thỏa mãn.



Có người nói: “Thương nhân trục lợi, thực chất bên trong đều là hơi tiền. Bọn họ ném bạc vào trong nước còn nghe được tiếng đấy, chứ bỏ tiền bỏ lực xây cái gì mà phân viện thư viện Kim Lân có được cái gì nào? Hừ, thanh danh tốt, công đức hay đều bị người khác chiếm!”



Có người cười nhạo: “Xây một tòa thư viện tốn bao nhiêu bạc trắng? Nếu là ta, dù tiền có nhiều đến nóng bỏng tay ta cũng sẽ chôn xuống cho con cháu. Tự nhiên lấy ra làm lợi cho người khác, trên đời này nào có người thiếu thông minh như thế?”



Có người còn nói: “Không chừng vẫn còn có kẻ thiếu đầu óc kia đấy, vì a dua phụ họa cũng cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra.”



Lại có người rằng: “Xây một thư viện tốn bao nhiêu tiền? Theo như quy chế thư viện Kim Lân, thế nào cũng phải đến vài trăm nghìn xâu tiền chứ? Học sinh của thư viện Kim Lân còn tốn kém hơn, mấy trăm học sinh, ai mà cung cấp cho nổi? Bút mực giấy nghiên thì thôi, người ta một ngày ba bữa đều phải một mặn hai canh, bao ăn no, một năm bốn mùa ba bộ y phục, mỗi tháng có một trăm văn tiền tiêu vặt... Dân chúng phổ thông chỉ có đến lễ tết mới được chấm tí mùi thịt, một bộ y phục may đi vá lại cũng dùng được hết năm này đến năm kia... Có ai nguyện ý coi tiền như rác, bỏ tiền ra nuôi đám học sinh này ăn học?”



Dân chúng dân gian thích bàn chuyện, một vài sĩ tộc không thích Khương Bồng Cơ chỉ đáp lại bằng thái độ thờ ơ lạnh nhạt.



Đám người này đều có một mục đích, tất cả đều chờ Khương Bồng Cơ làm trò cười.



Nhưng bọn họ thực tình không biết, đã có không ít thổ hào vụng trộm bưng tiền đi quỳ gối cầu xin Khương Bồng Cơ rồi.



Thế nhưng lại không có đường, chỉ có thể lo lắng suông!



Dù có làm ăn lớn đến mấy, rốt cuộc bọn họ cũng chỉ là thương nhân.



Khương Bồng Cơ là chư hầu một phương, một tên dân thường muốn gặp là gặp được sao?



Không có cách cũng phải tìm ra cách!



Chỉ có hai suất thôi, nếu chậm chân bị người khác tới trước, bọn họ sẽ hận đến đấm ngực giậm chân mất!



Đám người bèn dùng hết tất cả mọi biện pháp, có người nhờ tìm quan hệ, có người “nhà ven hồ hưởng trước ánh trăng”, nhìn sang con trai con gái nhà mình.



Bọn họ không có cách nào đi con đường quan trường, nhưng con cái họ đang học ở thư viện Kim Lân, ở thư viện có rất nhiều con cháu quan lại chứ!



Chỉ cần mấy đứa như Phong Nghi về nhà kể chuyện với người nhà, nay nhắc mai kể, cũng sẽ tới tai Khương Bồng Cơ.



Thư viện Kim Lân dạy học cả ngày, một tháng chỉ có thể gặp mặt một lần, cha mẹ muốn gặp con cũng phải đăng ký ngày giờ trước.



Thế là, có chuyện thế này.



“Phụ thân đang làm gì vậy? Ở thư viện nữ nhi không thiếu ăn thiếu dùng, học viện cũng không cho học sinh mặc đồ riêng, nữ nhi không dùng được.”



Cô con gái nhìn một đống hộp quà sau lưng cha mình chất cao như một ngọn núi, cảm thấy vừa mừng vừa lo.



Ở trong nhà, cô không được yêu quý lắm, không ngờ cha mình lại quan tâm mình như vậy.



Người cha ngượng ngùng nói: “Đây không phải chuẩn bị cho con... Vi phụ muốn hỏi một chút, con có quen mấy vị lang quân nương tử kia không?”



Cô con gái khó nén thất vọng, nhưng vẫn hỏi lại: “Mấy vị lang quân nương tử kia? Phụ thân muốn nói tới ai ạ?”



“Đương nhiên là con cái mấy vị đại nhân vật ở Hoàn Châu kia kìa. Không phải bọn họ đều là đồng môn của con sao? Con không biết à?”



Cô con gái im lặng.



Thư viện Kim Lân chia học sinh theo tuổi lớn nhỏ và tiến độ học tập, mấy vị mà cha cô nhắc đến đều là học sinh cấp cao, làm sao gọi là đồng môn được? Nhiều lắm cũng chỉ tính là đồng học. Xem tư thế này cô cũng biết phụ thân nhà mình có việc cầu người, muốn mình bắc cái cầu.



Cô đáp: “Nếu phụ thân có cần họ hỗ trợ chuyện gì, nữ nhi cũng có thể thử một lần, nhưng tặng lễ hối lộ thì thôi.”



Người cha sốt ruột trách cứ: “Cái này là quà cho con đi lại làm quen, nào có thể gọi là hối lộ? Tiểu nữ nhi thì biết cái gì?”



Cô con gái đáp lời: “Đi lại làm quen cũng không nên tặng cho mấy học sinh, dễ hỏng thanh danh, hơn phân nửa là bọn họ sẽ không nhận đâu.”



Người cha nghẹn lời, nhưng không thể không thừa nhận con gái mình nói có lý.

Vietwriter.vn

Tặng lễ là đi lại làm quen, nói khó nghe một chút là hối lộ tham ô, chưa chắc người ta đã thiếu chút quà ấy.



Người con gái hỏi: “Phụ thân tìm họ có chuyện gì?”



“Có tin nói Lan Đình Công muốn thành lập phân viện thư viện Kim Lân, vi phụ nghĩ vốn liếng của mình cũng coi như nhiều, cũng muốn quyên góp một chút, lấy được danh hiệu viện trưởng danh dự. Mấy năm sau, học sinh phân viện ra trường thế nào cũng phải nhớ tới ân tình này đúng không? Sẽ có lợi cho nhà chúng ta.” Người cha nói tiếp: “Đại ca con tài năng thường thường, nhị ca là bùn loãng không trát nổi tường, đếm tới đếm lui, trong nhà chỉ có con là có tiền đồ một chút. Nhưng con lại là nữ nhi. Vi phụ chỉ e trăm năm sau bọn chúng không giữ được gia nghiệp. Bây giờ có thể mưu đồ nhiều một chút, sau này bọn chúng cũng được bảo đảm hơn.”



Thương nhân có tiền nhưng không quyền không thế, thường chỉ có nghĩ biện pháp tìm phương pháp dựa vào người khác.



Tuy có gia tài bạc triệu nhưng lại không có năng lực bảo vệ gia sản, nếu con cháu phá của một chút, thân thích quá đáng một chút, không tới đời thứ ba đã lưu lạc rồi.



Hiện giờ thế đạo phức tạp, không có chỗ dựa, núi vàng núi bạc cũng có thể bị người ta cướp sạch.



“Nữ nhi có thể thử một lần, nhưng không dám hứa chắc là có thể.”



Mặc dù cùng là học sinh một thư viện, mấy vị kia cũng bình dị gần gũi, nhưng bọn họ cũng sẽ không chơi chung với học sinh bình thường.



Làm sao truyền lời đây... Cô phải nghĩ cho kĩ.



So với đi cửa sau nhờ quan hệ thì con đường này nhanh gọn hơn, giảm bớt vài tầng trung gian.



Thế là Phong Nghi trở thành đầu mục bị nhiều người chú ý tới. Cậu bèn nói chuyện này cho cha mình là Phong Chân.



Phong Chân cười chế nhạo con trai.



“Mấy người kia đúng là keo kiệt, vắt cổ chày ra nước mà. Không phải ai cũng có nhiều tiền lắm sao? Cầu người làm việc mà không trả tí công nào... Không hiểu chuyện!”



Phong Nghi đáp: “Thu hối lộ của người khác, phá hư quy củ, về sau đồng môn sẽ đối đãi với nhi tử thế nào đây?”



Phong Chân vẫn còn muốn cười, Vạn Tú Nhi khẽ gõ cây quạt vào tay anh ta không nặng không nhẹ, nhắc nhở anh ta kiềm chế một chút.



Lão Phong gia nhà họ vất vả lắm mới bốc lên khói xanh, nuôi ra được một đứa con trai tốt như vậy, không thể để cho cái tên Phong Chân này làm hại được.



Phong Chân đúng là kẻ thiếu đứng đắn, vậy mà cũng dám sờ tay cô một cái, bị cô trừng mắt cho.



“Cái tính con như vậy, sau này mà được làm ngôn quan, chắc chắn tấu ai là đắc tội người đó luôn.”



Anh ta phong lưu hoàn mỹ như vậy, sao lại sinh ra một đứa con trai chất phác thế không biết?



Phong Nghi nói: “Ngôn quan cũng không tệ.”



Sau đó mỗi ngày cậu sẽ tự tấu phụ thân mình, ai bảo đầu Phong Chân đầy rận, vơ bừa cũng được một tội.



Các nhà các hộ đều lo lắng chờ hồi âm, duy chỉ có Khương Bồng Cơ ung dung thắng lớn.



Cô phái người đi tìm hiểu về tin tức, bối cảnh và ước lượng gia sản của những người này, nhìn rõ từng người một.



Đám cá muối cũng giúp cô tuyển chọn tỉ mỉ, chọn hơn nửa ngày, một cá muối nào đó đưa ra nghi vấn.



[Tối Nay Ăn Lẩu]: Không phải nói trả giá cao là được sao? Bác Streamer muốn tự giao dịch ngầm à?



Khương Bồng Cơ nói: “Các bạn đã bao giờ thấy tui giống kẻ phải khom lưng vì năm đấu gạo chưa? Tuy nói là cạnh tranh, nhưng không phải cứ có tiền là có tư cách quyên góp đâu. Nếu người dùng thật nhiều tiền nện xuống trúng thầu là một thương nhân hiểm độc, không phải tui đã gây họa cho dân chúng, tự phá hủy chiêu bài của mình sao?”



Cô nói đến thẳng thắn hùng hồn, như thể xem tiền tài như cặn bã, nếu không phải đám cá muối hiểu rõ cô lắm rồi thì thực sự đã bị kỹ năng diễn xuất vừa rồi lừa đấy.



Mặt khác, đó là năm đấu gạo sao?



Đó là mấy trăm nghìn xâu tiền đầu tư đấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK