Kiếp trước nữ xuyên không chỉ là một Streamer hơi nổi tiếng trên mạng, ả có khuôn mặt phù hợp làm hotgirl mạng: lông mày kiểu Hàn, mặt v-line, mắt hai mí kiểu Âu.
Khuôn mặt mộc của ả không quá xuất sắc, nhưng sau khi trang điểm cẩn thận, mặt ả vẫn rất xinh đẹp.
Chỉ là, dù khuôn mặt đẹp nhưng không có điểm đặc biệt khiến người ta ghi nhớ sâu sắc.
Người nổi tiếng trên mạng như vậy có hàng ngàn hàng vạn, ai cũng muốn nổi tiếng, nhưng để nổi tiếng thật sự không phải là chuyện dễ dàng.
Để trở nên nổi tiếng hơn, ả thường có những phát ngôn và bình luận “đặc sắc” trên Weibo. Dưới mỗi tin tức nóng đều là phát ngôn của ả, thậm chí ả còn từng “bôi đen” vài ngôi sao nhỏ có chút danh tiếng nhưng fan không nhiều, còn ả chính là người bị ức hiếp, mượn việc này giành lấy sự quan tâm của người xem, thu hút chú ý.
Kiếp trước vì để trở nên nổi tiếng, ả có thể không chừa thủ đoạn nào, làm con ruồi mà ai ai cũng ghét.
Bây giờ vì phần thưởng và sự nhiệt tình của người xem, ả cũng không ngại lợi dụng nạn dân, ăn màn thầu ngấm máu của họ.
Chỉ là, khi ả thật sự giả trang làm nạn dân, trà trộn vào trong đó, ả mới biết phim ảnh đã lừa ả.
“Tao biết không thể mua bán chịu nữa, nhưng...”
Nói rồi ả chán ghét nhíu chặt chân mày.
Hệ thống không vui hỏi ả: “Nhưng cái gì? Muốn nói gì thì nói luôn một thể không được hả?”
Đối mặt với thái độ cục súc của hệ thống, trong lòng nữ xuyên không không cam tâm nhưng chẳng dám phản kháng, chỉ có thể thầm nguyền rủa đôi câu trong lòng.
“... Nhưng những nạn dân này căn bản không phải người tốt! Chẳng lẽ mày không phát hiện bọn họ...”
Nữ xuyên không muốn nói lại thôi, nghĩ tới những điều nghe thấy nhìn thấy trong những ngày nay, dạ dày ả không nhịn được quặn lên, cổ họng muốn ói.
Những ngày qua, ả thấy phụ nữ “lạc đàn” bị lăng nhục không chỉ một lần.
Nếu không phải trên người ả có võ công tuyệt thế, nói không chừng cũng bị tốp ba tốp năm người đàn ông tị nạn kéo tới nơi hẻo lánh ức hiếp.
Sau khi so sánh, ả nhận thấy cướp bóc, ăn trộm, làm người bị thương, lừa gạt buôn bán người cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Một vài nạn dân quá đói còn trộm con nhỏ của người bên cạnh, giết chết nó rồi nấu lên, có những người thậm chí còn ăn sống.
Phần lớn ánh mắt của nạn dân đều tê dại vô thần, giống như từng xác chết di động.
Nữ xuyên không cảm thấy không phải mình đã trà trộn vào đám nạn dân mà rõ ràng là vào địa ngục, tất cả những nạn dân bên cạnh đều là ác quỷ!
Hệ thống lạnh lùng hừ một tiếng, rõ ràng là giọng điện tử nhưng nữ xuyên không vẫn nghe ra sự khinh thường và giễu cợt của nó với mình.
“Ai nói với cô nạn dân là người tốt?”
Nữ xuyên không ngẩn ra, ấp úng nói: “Nhưng bọn họ đều là người mà lại ăn thịt người, thật kinh tởm!”
Dân chúng thời cổ đại hẳn phải chất phác, lương thiện, ngu dốt, thấp hèn... Dù là kiểu tính cách nào, bọn họ cũng không nên là loại người không còn nhân tính như vậy. Quả nhiên là cổ đại ngu muội không chịu nổi, tư chất thật sự thấp đến nỗi như rãnh nước, may mắn là ả có thể trở về thế giới của mình.
Hệ thống bị lời của nữ xuyên không làm cho hơi kinh ngạc, sau đó cạn lời hồi lâu.
“Con lạy mẹ, đây là thời chiến.” Nó mỉa mai nói: “Cô nhìn bọn họ đi, từng người từng người một, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mặt vàng người gầy, quần áo lam lũ, nhìn từ xa giống như người da đen. Bây giờ bọn họ đang chạy nạn, không phải là du lịch tiết kiệm. Nhân tính bắt đầu trở nên tồi tệ, ngay cả Phật Tổ cũng không thể độ hóa được, cô còn trông chờ vào lúc này bọn họ nói bát vinh bát sỉ*, học tập giá trị quan nòng cốt của chủ nghĩa xã hội?”
* Bát vinh bát sỉ (八荣八耻) là luận thuyết “Bát vinh, bát sỉ” (Tám điều lấy làm vinh quang, tám điều lấy làm sỉ nhục) do Tổng bí thư Đảng Cộng sản, chủ tịch nước Cộng hòa dân chủ nhân dân Trung Hoa Hồ Cẩm Đào đưa ra.
Nữ xuyên không yên lặng không nói gì, không biết nên phản bác từ đâu.
Một lúc sau hệ thống lại nói: “Đồng tình với kẻ yếu là thiên tính của loài người, nạn dân càng thảm, lợi ích của cô càng nhiều...”
Người xem livestream đồng tình với những nạn dân gặp cảnh ngộ thê thảm, nữ xuyên không lại nói cho người xem, phần thưởng của bọn họ có thể đổi thành tiền bạc, lương thực và vải vóc của thế giới này, vậy nên trong khoảng thời gian này, phần thưởng tựa như đập chứa nước ồ ạt chảy ra, thậm chí còn nhiều hơn thời kỳ đỉnh cao!
Nghe hệ thống nói như vậy, nữ xuyên không cắn môi, bất đắc dĩ cam chịu.
Tuy nói những nạn dân này có thể đem đến lợi ích cho ả, nhưng ả thật sự không muốn ở chung với đám người này, bẩn chết đi được!
Vừa bẩn vừa thối, không khí xung quanh đều bị mùi chua hôi thối trên người bọn họ làm ô nhiễm.
Ngoài điều này ra còn một nguyên nhân khác khiến ả không thể nhịn được.
Ả là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, đâu phải “mặt hàng” lúc nào cũng có thể mơ ước?
Ánh mắt của những nạn dân xung quanh khiến ả chán ghét, hận không thể khoét mắt từng người từng người!
Nữ xuyên không trò chuyện với hệ thống trong lòng, người xem livestream cũng không phát hiện ra manh mối, tiếp tục phung phí sự đồng cảm của mình.
Nhưng người xem livestream không nghe thấy không có nghĩa là Khương Bồng Cơ cũng không nghe thấy.
Cô trôi lơ lửng ở giữa không trung nhìn hết tất cả, thậm chí còn nghe thấy những lời nữ xuyên không lặng lẽ nói với hệ thống, lập tức giận dữ cười gằn.
Cô gặp nhiều người vô liêm sỉ rồi, nhưng kẻ không biết xấu hổ như vậy là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Lúc này, nữ xuyên không lại than phiền với hệ thống.
“Mặc dù phần thưởng nhiều, nhưng cũng không phải lâu dài, căn bản không trả được nợ.”
Hệ thống nói: “Cho nên cô phải cố gắng livestream hơn để trả nợ.”
“Tao đã rất cố gắng rồi.” Nữ xuyên không cắn răng, nghĩ ra một kế: “Hệ thống, nếu không thì mày hoãn nợ trước? Nếu kênh livestream của tao có thể tăng một cấp, đến lúc đó điểm tích lũy kiếm được theo từng kỳ sẽ càng nhiều. Bỏ thời gian chuẩn bị tốt mọi việc thì sẽ không làm lỡ việc, mày đồng ý đi.”
Kênh livestream của nữ xuyên không đã lên cấp sáu, trước mắt có thể tiếp nhận bảy trăm nghìn người xem, nếu không phải Khương Bồng Cơ xen vào, khiến ả phải cõng khoản nợ kếch xù trên lưng, nói không chừng kênh livestream đã tăng lên cấp bảy, mức giới hạn số người tối đa sẽ mở rộng đến một triệu năm trăm nghìn người!
Bảy trăm nghìn người xem chính là bảy trăm nghìn điểm tích lũy nhân khí!
Ả chia một nửa với hệ thống, về tới tay cũng mới chỉ là ba trăm năm mươi nghìn điểm tích lũy, dù có người xem cho phần thưởng, tốc độ tích lũy vẫn quá chậm.
Nếu như có thể tăng kênh livestream lên một cấp, mức giới hạn số người lên tới một triệu năm trăm nghìn người, vậy thì phân chia một ngày sẽ là bảy trăm năm mươi nghìn điểm tích lũy!
Hệ thống quả quyết nói: “Không thể!”
Nữ xuyên không nổi giận, lẩm bẩm hệ thống hẹp hòi, không có cái nhìn toàn diện.
Khương Bồng Cơ xem đến đây chợt cảm thấy nhạt nhẽo.
Cô ghi nhớ hoàn cảnh xung quanh, liền rời khỏi mạng lưới tinh thần.
Mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt chuyển từ vùng ngoại ô về huyện phủ.
Khương Bồng Cơ đứng dậy, liếc mắt nhìn bản đồ địa hình Hoàn Châu, đại khái tính ra vị trí trước mắt của nữ xuyên không.
Cô thầm tính lộ trình của nạn dân, cười nhạt.
“Chậc… Lại tha cho mày ung dung tự tại mấy ngày!”
Khương Bồng Cơ gọi Từ Kha tới hỏi cậu: “Khoảng thời gian gần đây bên ngoài ranh giới Hoàn Châu có thay đổi đặc biệt gì không?”
Nạn dân trong khu vực Hoàn Châu đã ít đi rất nhiều, Thượng Kinh lại đang xây lại, có thể cung cấp cho nạn dân lượng lớn công việc.
Nạn dân Khương Bồng Cơ vừa mới “nhìn thấy” có lẽ là từ bên ngoài Hoàn Châu tràn vào.
Có nạn dân đồng nghĩa với việc an ninh trật tự xã hội rối loạn, nếu không thu xếp ổn thoả sợ rằng sẽ sinh ra mầm tai hoạ khác.
Từ Kha suy nghĩ một chút, nhớ lại vài tin tức nào đó, trên mặt không khỏi thêm vài phần nghiêm trọng.
Cậu nói: “Cần Vương vừa mới kết thúc, phần lớn chư hầu Cần Vương đã trở về lãnh địa của mình, cũng chưa kịp trở lại. Nhưng... Nhưng có hai nơi đã bắt đầu loạn.” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Hai nơi?
“Nơi nào?” Khương Bồng Cơ hỏi.
Từ Kha trả lời: “Một nơi là quận Ngọa Long ở Hạo Châu, hiện giờ như rắn mất đầu, gia quyến của quận thủ tiền nhiệm tranh đoạt quyền lợi, đánh nhau túi bụi. Một nơi khác chính là quận Đông Môn ở Chương Châu... Chủ công, sáng nay nhận được tin tức Đô úy Dương Kiển của quận Đông Môn bị người ta đầu độc ám sát.”
“Cái gì?”
Khương Bồng Cơ kinh ngạc mở to hai mắt: “Dương Kiển chết rồi?”