Khương Bồng Cơ lạnh lùng nhìn tình hình trên chiến trường, có chút buồn cười nói: “Trông ta giống loại người vội vàng tìm đường chết kia sao?”
Dương Tư âm thầm thở phào, gã cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng chủ công sẽ dẫn Tiểu Bạch liều mạng xông lên phía trước rồi.
Cô đột ngột ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Dương Tư thật sự không quen.
Khương Bồng Cơ lại nói: “Lần giả bệnh này, ta phát hiện ra một vài chuyện kỳ lạ.”
Dương Tư nhìn cô với vẻ khó hiểu, nói thầm trong lòng.
Qua chuyện giả bệnh, chủ công đã rút ra được cái gì vậy, sao lại có thái độ khác thường như thế?
Lúc trước khuyên bảo hết nước hết cái, cô vẫn thờ ơ không quan tâm, bây giờ gã gần như từ bỏ hy vọng, cô lại học được cách yên phận.
Khương Bồng Cơ mỉm cười không nói gì.
Nếu tính toán cẩn thận, cô đã đến thời đại này sắp được mười năm rồi.
Ngoài mặt thì thích ứng rất tốt, giống như một người thời đại viễn cổ “ly kinh phản đạo*” bình thường, nhưng thực chất thì bên trong cô chỉ là quân đoàn trưởng chỉ huy quân đội Liên Bang thôi. Cô và những người xung quanh này, ngoài mặt thì cùng một loại người nhưng bản chất bên trong lại hoàn toàn khác nhau…
* Ly kinh phản đạo: làm trái với đạo nghĩa, có lý luận tư tưởng tách rời kinh thư.
Cô chưa bao giờ cảm thấy huyết mạch di truyền quan trọng đến chừng nào, dù sao thì chuyện sinh đẻ đã bị máy móc thay thế, chuyện kéo dài sinh mạng trở nên cực kỳ đơn giản.
Chỉ cần cô muốn, cô có thể có được người thừa kế có gen tốt nhất.
Ở thời đại này lại không giống như vậy, sinh con dưỡng cái không chỉ vì thỏa mãn nhu cầu thân thể, mà càng là để kéo dài sự sống, ý chí.
Bởi vì Khương Bồng Cơ không có con nối dõi, cho nên sau khi cô truyền ra tin tức mình bị bệnh nặng, tất cả mọi người đều cho rằng cơ nghiệp mà cô lập nên sẽ bị hủy hoại trong phút chốc. Không có con nối dõi thì không thể kéo dài hy vọng, cho dù mọi người không nói rõ ra ngay trước mặt cô, nhưng trong lòng cô hiểu rõ.
Một khi cô chết, những người đã từng nương tựa vào cô đều giống như là lục bình không rễ, thật sự sẽ tan đàn xẻ nghé, bị các thế lực khác của thời loạn thế chia cắt.
Lần này là giả bệnh, cho nên mọi người vẫn có thể bình tĩnh chống đỡ, nếu như lần sau thật sự bệnh nặng lâm nguy thì sẽ thế nào?
Nếu tính toán tuổi thọ bình quân ở thời đại này, những người bên cạnh cô đều đã bước vào độ tuổi trung niên hoặc là lão niên, lớn tuổi rồi nên không thể chịu đựng được sợ hãi.
Cho nên…
Hơi thu liễm lại một chút, bảo vệ bản thân mình thật tốt, tránh cho những “tiểu công túa” này bị hùa dọa, nguy hiểm đến tính mạng.
Sức mạnh của hàng chục sàng nỏ thật sự rất kinh khủng, khán giả trong kênh livestream nhìn thấy liên tục có binh lính chết dưới sàng nỏ mà không khỏi lo lắng.
Nhưng đây là trận chiến có quy mô một trăm nghìn người, mấy chục sàng nỏ này dù có lợi hại hơn nữa cũng không có cách nào diệt sạch phe ta.
Sau hàng chục hơi thở, quân tiên phong của binh mã hai phe đã lao vào chém giết nhau.
Trên chiến trường, trừ khi đạt đến cấp độ của Khương Bồng Cơ, nếu không thì kỹ xảo chiến đấu đơn giản sẽ không tạo ra được bao nhiêu hiệu quả.
Phối hợp tập thể quan trọng hơn là một mình làm liều, tỷ lệ sống sót cũng cao hơn.
Dương Tư ra lệnh binh lính bày ra trận địa ngoài lỏng trong chặt, còn bản thân gã vì muốn đánh lừa Nguyên Tín, khiến Nguyên Tín lầm tưởng rằng bọn họ vội vàng ứng chiến, dẫn đến trận địa không vững chắc, rất dễ bị đánh tan. Đúng là Nguyên Tín đã nghĩ như vậy, ông ta lập tức đắc ý vênh váo, lúc chỉ huy tác chiến đã thiếu đi một phần cẩn thận.
Tướng lĩnh mà thiếu đi sự thận trọng và vững chắc thì thường bộc lộ ngay trên chiến trường, rõ ràng nhất là biểu hiện của binh lính.
Nhiếp Tuân lạnh lùng quan sát tình hình, dường như đã nhận ra điều gì đó, đôi môi tái nhợt của hắn mím chặt lại.
Có điều gì đó bất thường…
Trận địa của kẻ địch nhìn như rời rạc lộn xộn, không có trật tự chút nào. Nhưng sau khi hai quân đánh nhau trực diện, biểu hiện của hai bên lại hoàn toàn khác nhau.
Binh mã dưới trướng Nguyên Tín phấn khởi xông lên, trận địa ban đầu coi như chặt chẽ nhưng mơ hồ lộ ra trạng thái rời rạc.
Binh mã quân địch thì trái lại, khi tấn công thì chăm chú, không chút rời rạc, hai quân giao chiến cũng không lộn xộn, rõ ràng đã sớm có dự tính từ trước.
Nhiếp Tuân lại nhìn một lúc nữa, tim đập như gõ trống, một nỗi hoang mang rối loạn không rõ từ đâu tới đập thẳng vào lồng ngực, khiến tim hắn đập nhanh đến mức khó chịu.
“Mau đi bẩm báo với tướng quân Nguyên Tín, quân địch có bẫy, nhất định không được coi thường, tùy tiện xông lên!”
Nhiếp Tuân sai tiểu binh đi truyền lời, ai ngờ Nguyên Tín lại không để ý đến lời nói của hắn.
Một văn nhân chỉ biết nói suông, có tư cách gì quơ tay múa chân trên chiến trường?
Trách nhiệm của mưu sĩ là bày mưu tính kế, chiến trường trước mặt là sân nhà của tướng quân, Nhiếp Tuân không thể giọng khách át giọng chủ như thế được.
“Chuyển lời lại cho Nhiếp quân sư, trong lòng bản tướng hiểu rõ, không cần hắn phải suy nghĩ nhiều, cứ chờ đến tối mở tiệc ăn mừng là được!” Nguyên Tín thuận miệng đối phó cho qua: “Hơn nữa, quân lệnh thì làm sao có thể nói đổi là đổi được? Chiến trường biến hóa bất ngờ, thời cơ tốt để chiến đấu chỉ xuất hiện chớp nhoáng, tướng quân này không thể nghe theo hết những lời hắn nói được.”
Nếu không phải Phong Cẩn âm thầm lừa được Nhiếp Tuân, dẫn đến tất cả tính toán của Nhiếp Tuân đều trở nên vô ích thì sự tín nhiệm của Nguyên Tín đối với hắn sẽ không rơi xuống đáy vực như vậy.
Nhiếp Tuân nghe thấy lời hồi âm của tiểu binh, nhịp tim đập càng lúc càng nặng nề, tần suất cũng cao đến dọa người.
Thế nhưng Nguyên Tín mới là người chỉ huy cao nhất, mặc dù trong tay Nhiếp Tuân có binh quyền nhưng vẫn không thể ngăn cản được đối phương.
Nguyên Tín không chịu nghe theo, hắn cũng không thể ấn đầu đối phương xuống, bắt ông ta nghe theo được.
“Ngoan cố…” Nhiếp Tuân tức giận đến nỗi gân xanh trên trán nổi lên, nghiến răng nói: “Loại nam nhân lỗ mãng, cẩu thả tùy tiện như vậy sẽ không được chết già đâu!”
Giọng nói của hắn rất nhỏ, tiếng chém giết xung quanh như sấm, nên không có ai nghe thấy được.
Khương Bồng Cơ chỉ vào chiến trường, nói: “Tĩnh Dung, huynh nhìn bọn họ xem có giống cháo mè đen không?”
Dương Tư: “...”
Cháo gì?
Chủ công nhà mình một mặt chú ý tình hình trên chiến trường, chỉ huy điều động, binh linh truyền tin tiếp nhận mệnh lệnh vẫy cờ chiến, binh sĩ đánh trống cũng thay đổi nhịp đánh, tướng sĩ chém giết phía trước nghe thấy động tĩnh liền chấp hành ý chỉ. Một mặt dụ quân địch xung phong liều chết tiến vào, một mặt thu hẹp lại lỗ hổng trên tiền tuyến.
Người khác đóng cửa đánh chó, Khương Bồng Cơ lại đóng cửa giết người.
Cô cười nói: “Trận địa của tướng sĩ phe ta kín đáo chặt chẽ, giống như chiếc đũa dựng đứng không ngã trong bát cháo mè đen đậm đặc. Trận địa của quân địch nhìn như chặt chẽ cẩn thận, nhưng mà dùng sức quá mạnh, chỉ vì cái lợi trước mắt. Mấy lần tấn công giao chiến, trận địa càng lúc càng rời rạc, vừa hay pha loãng bọn họ, đảo thành từng vòng để đánh tan.”
Dương Tư liếc mắt nhìn chiến trường phía trước, thỉnh thoảng máu bay đầy trời, đầu người bay tán loạn, dưới đất trải đầy xương cốt, tay chân đứt gãy.
Gã nói, giọng điệu như đang cầu xin: “Chủ công, chúng ta có thể đổi sang một ví dụ khác được không?”
Dương Tư cũng rất thích ăn cháo mè đen, thầy lang nói ăn nhiều cháo mè đen có thể làm chậm quá trình lão hóa, giảm đi tóc bạc.
Nhưng hình như chủ công nhà mình lại đối lập với gã, cố ý lấy cháo mè đen ra làm ví dụ cho đầu người đen ngòm trên chiến trường, nhìn thấy cảnh này, khẩu vị của Dương Tư đều mất sạch.
Khương Bồng Cơ nói: “Hình ảnh kia không giống sao?”
Dương Tư lạnh mặt: “Hình ảnh rất giống.”
Thành công làm cho Dương Tư sinh ra chán ghét cháo mè đen. Gã cảm thấy sau này, cứ hễ nhìn thấy mè đen là sẽ vô thức nhớ tới hình ảnh đầu người chen chúc trước mặt.
Cho dù ví dụ có chút buồn nôn nhưng lời nói này của Khương Bồng Cơ không sai.
Trên chiến trường một trăm nghìn người, chủ nghĩa anh hùng cá nhân có hiệu quả gì chứ?
Chỉ giống như một giọt nước hòa vào biển khơi.
Chỉ khi phối hợp ăn ý và khí thế bừng bừng mới có thể giúp bọn họ đánh thắng trận chiến này.
“Hợp!” Khương Bồng Cơ lại ra mệnh lệnh tiếp theo. “Đánh!”
Binh lính truyền tin truyền lại mệnh lệnh lập tức phất cờ ra hiệu, nhịp trống trận lại thay đổi, dồn dập như mưa to trút xuống đất.
Binh lính cầm khiên trên tiền tuyến nghe lệnh liền siết chặt phòng tuyến, vừa giết địch vừa hợp khiên chắn thành hai hàng, cao chừng một trượng!
Vietwriter.vn
Khiên chắn tạo thành bức tường cao, hình thành một hành rào thực chất ngăn cách kẻ địch thành vô số mảnh nhỏ.