Đương nhiên là hy vọng sớm “khử” được An Thôi.
Cơm nước đều hâm nóng rồi, chẳng lẽ còn có gì xảy ra được ư?
Năm triệu cá muối vừa ăn dưa vừa chê bai kịch bản, bực bội lâu như thế rốt cuộc cũng sảng khoái một trận, nếu như An Thôi không chết chẳng khác nào cục shit rất vất vả mới “đưa” ra ngoài được lại bị nhét trở về. Nếu là như vậy thì đoán chừng sẽ xuất hiện một đám fan cá muối biến thành anti mất.
[Không Buồn Không Lo He He]: Thật hy vọng An Thôi chết sớm một chút!
[Nha Đầu Đồng Đồng]: Trong livestream có bao nhiêu kiểu người, nhưng mà chỉ không ưa mỗi An Thôi, hắn vẫn nên đi chết đi.
[Tinh Nguyệt Thiên Vận]: Streamer đừng quên lúc gã An Thôi này chinh phạt Nam Man đã làm những gì, dù Nam Man chết rất đáng đời nhưng thủ đoạn của An Thôi cũng quá bỉ ổi. Giữ lại người như hắn sớm muộn gì hắn cũng nhân lúc cô lơ là mà ác độc cắn cô một miếng đó.
[Vương Dương Bé Nhỏ]: Like, An Thôi chính là một quả bom hẹn giờ. Hắn không thể so sánh với hai người Hoàng Tung và Dương Đào được, nếu như An Thôi đầu hàng quy thuận là có thể sống, vậy tui phải thay mặt anh em Hứa Bùi, Hứa Phỉ năm đó kêu oan, hai anh em họ vẫn tốt hơn An Thôi.
Mặc dù hai anh em Hứa thị đều tự vẫn do bại trận, tính ra thì không trực tiếp chết trong tay Khương Bồng Cơ, nhưng bọn họ vẫn tốt hơn An Thôi nhiều.
Loại rác rưởi như An Thôi có thể sống, nếu như hai người kia mà biết được, đảm bảo sẽ hối hận chết mất.
Ý kiến của đám cá muối tương đối thống nhất với nhau - Streamer cứ tùy ý đi, An Thôi phải chết!
Đối với đề tài đám cá muối đang ầm ĩ thảo luận, Khương Bồng Cơ cũng chưa đưa ra bất kỳ giải thích gì, trái lại nghiêm túc chú ý phản ứng của văn võ bá quan dưới trướng mình.
Dương Đào nhanh mồm nhanh miệng, đang muốn nói thì bị anh bạn nhỏ nhà mình âm thầm kéo tay áo, cố gắng ngăn lại động tác muốn đứng lên của anh ta.
“Thiếu Dương, sao thế?”
Dương Đào dùng ánh mắt hỏi anh bạn nhỏ, nhưng đối phương lại cho anh ta một ánh mắt ý chỉ “im miệng”.
“Chuyện này ai cũng có thể cho ý kiến, chỉ có huynh là không thể, ngồi dự thính là được rồi.”
Nhan Lâm cũng là người nửa đêm bị dựng dậy đi họp, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, nhìn rõ thời cuộc.
“Tại sao vậy?”
Dương Đào ỷ vào khoảng cách xa, đè thấp giọng nói chuyện với anh bạn nhỏ, kiểu gì cũng phải làm rõ ràng mới được.
Nhan Lâm khẳng định: “Lan Đình Công không có ý định để cho An Thôi sống tiếp, không thể nào chiêu mộ hắn, huynh ra mặt nói gì cũng không thích hợp.”
Bản thân Dương Đào cũng là chư hầu quy hàng, mặc dù hiện tại anh ta không có ý đồ gì khác nhưng cấp trên vẫn luôn có lòng phòng bị với anh ta.
Nếu như Khương Bồng Cơ đánh thắng người nào lại chiêu hàng người đó thì sau này khi thiên hạ thái bình, để biểu thị lòng nhân đức của mình, cô nhất định phải đối xử tử tế với những chư hầu quy hàng này. Không những phải dành cho bọn họ đãi ngộ cực tốt mà còn phải ban cho thân phận gì đó, ví dụ như ban cho tước vị vương khác họ nào đó.
Nếu như họ luôn an phận thì không sao, sợ là ngày rộng tháng dài, đám người này lại có ý định bí mật liên minh với nhau làm chuyện gì đó.
Khương Bồng Cơ không ngu, làm sao có thể giữ lại nhiều tai họa ngầm bên người như thế?
Chiêu hàng Hoàng Tung, tiến hành ký kết minh ước ràng buộc, chiêu hàng Dương Đào lại cực kỳ trọng dụng, vậy thì chiêu hàng An Thôi lại phải sắp xếp như thế nào đây?
Đây chỉ là một mặt, mặt khác, mấy năm nay Khương Bồng Cơ đều đi đánh trận, tiêu tốn không ít nhân lực và của cải để chinh phạt Nam Thịnh.
Cho dù là vì những tướng sĩ đã hy sinh trong chiến tranh, Khương Bồng Cơ cũng không thể tùy tiện chiêu hàng thêm một chư hầu.
Dựa theo phân tích của Nhan Lâm, bất kể nhìn từ góc độ nào đều thấy Khương Bồng Cơ muốn giết An Thôi.
Dương Đào không hiểu.
“Đã như vậy... Còn hỏi cái gì nữa?”
Hơn nửa đêm lôi người ta từ trong chăn dậy chỉ để hỏi một vấn đề vớ vẩn như thế này, có phải bị bệnh hay không hả?
Lúc Dương Đào hỏi câu này, anh ta mơ hồ cảm thấy có ánh mắt nào đó đang nhìn mình.
Anh ta quay ra nhìn một cái, hình như lại chẳng có ai đang nhìn anh ta cả.
Nhan Lâm nói: “Hỏi theo thông lệ thôi. Đúng là cô ấy muốn giết An Thôi, nhưng để bày tỏ mình không phải là người độc tài thì vẫn nên hỏi một câu.”
Dương Đào kinh ngạc khẽ nhếch miệng, hồi lâu mới ấp a ấp úng rặn ra một câu.
“Ta... Ta tiếc giấc mộng vừa mới mơ được một nửa kia.”
Nhan Lâm: “...”
Bởi vì giá trị cái chết của An Thôi lớn hơn việc hắn sống tiếp cho nên mấy vị trọng thần cũng ẩn ý muốn An Thôi chết.
Dĩ nhiên, dưới trướng Khương Bồng Cơ không phải ai cũng là người thông minh, vẫn có ý kiến trái chiều.
Bọn họ chỉ nhìn vào lợi ích ngắn hạn mà nhất trí cho rằng không nên giết An Thôi, hẳn là nên chiêu mộ lại xem sao.
Thấy chủ công nhà mình hơi hung dữ nên lúc bọn họ đưa ra đề nghị cũng rất là uyển chuyển, rất sợ đạp phải mìn.
Đối với đề nghị đó Khương Bồng Cơ từ chối cho ý kiến, cô chỉ nhìn sang những người khác.
“Ngoài ra, chư vị còn có ý kiến gì nữa không?”
Ánh mắt cô lần lượt quét qua đám người Phong Chân.
Đầu Dương Tư gật lên gật xuống, mí mắt nặng trĩu, mí trên mí dưới tựa như dính lấy nhau không rời.
Phong Chân cầm cây quạt trên tay che đi nửa gương mặt, trông có vẻ rất bình thường nhưng dựa theo biến hóa trên cơ mặt anh ta, có thể thấy hơn phân nửa là đang ngáp.
Còn mấy người Lý Uân, Tạ Tắc, Tề Khuông thì lộ ra vẻ mặt suy tư, đáng tiếc là họ cũng do dự không dám mở miệng.
Còn Vệ Từ á...
Khương Bồng Cơ nháy mắt với Vệ Từ, anh hơi khó xử nhưng cuối cùng vẫn chủ động rời chỗ ngồi đứng dậy.
“Chủ công, Từ không đồng ý với phán đoán lúc trước của mấy vị.”
Chủ công cũng lên tiếng rồi, đương nhiên Vệ Từ phải phối hợp với cô để diễn cho trọn vẹn vở tuồng này.
“Ồ, là như nào nhỉ?”
“Chẳng qua An Thôi chỉ là tù binh, được đích thân chủ công chiêu hàng đã là phá lệ coi trọng rồi, nào có đạo lý mời gọi ba lần bảy lượt chứ?” Mời một lần đã là nể mặt rồi, đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt, Vệ Từ nói tiếp: “Thứ hai, tính tình người này hung ác, hành sự cay độc âm ngoan, không chừa thủ đoạn nào để đạt được mục đích, qua cách hắn đối xử với người già yếu, phụ nữ và trẻ con Nam Man có thể thấy được điều đó. Nếu như chiêu hàng loại người máu lạnh tàn nhẫn như thế, khả năng hắn trở mặt trong tương lai cực lớn, chủ công không nên mạo hiểm như vậy. Xin chủ công xem xét lại, thận trọng cân nhắc.”
Vệ Từ thả con săn sắt, bắt con cá rô, nói ra hơn nửa lý do, mấy người Phong Chân cũng không thể tiếp tục thờ ơ chuyện Khương Bồng Cơ muốn giết người này.
“Ta thấy Tử Hiếu nói rất có lý.” Phong Chân đứng dậy thêm một dao: “Căn cứ vào lý luận của mấy vị lúc nãy, nếu chủ công chiêu hàng An Thôi quả thực có thể thu được toàn bộ đám tàn binh của hắn, nhưng mà... Binh mã dưới trướng An Thôi sớm đã cạn kiệt lương thực, quân ta mà bao vây thêm mấy ngày là có thể khiến bọn họ chết đói hơn nửa, không phí nhiều sức. Nếu tốn thêm mấy ngày mà kêu gọi được bọn họ ngoan ngoãn đầu hàng thì chủ công cần gì phải đặc biệt đi chiêu hàng An Thôi nữa?”
“Ta tán thành suy luận của Tử Hiếu và Tử Thực.” Dương Tư lại thêm vào một kích: “Binh mã dưới trướng An Thôi ở tiền tuyến cộng thêm ở hậu phương vẫn còn ba đến năm trăm nghìn. Nếu như An Thôi còn sống, trong thời gian ngắn không có cách nào giúp chủ công sử dụng nguồn binh lực này, quả thật là hại nhiều hơn lợi.”
Vì vậy...
Chủ công ngài hiểu rồi đó. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Thang cũng dựng xong rồi, ngài còn không mau mau leo xuống đi.
Kết thúc hội nghị để mọi người còn về ngủ bù nữa.
Dương Tư nói xong lại có mấy người lên tiếng, âm thanh tán thành việc giết An Thôi trở nên áp đảo.
“Đã như vậy, ta liền làm theo những gì chư quân nói.” Khương Bồng Cơ giống như hạ quyết tâm gì đó, nói: “Ngày mai xuất binh, giết hắn tế cờ*!”
* Tế cờ: Một phong tục mê tín thời cổ đại, trước khi ra trận giết vật sống nào đó để cúng tế thần linh, cầu mong thần linh phù hộ.
Tốt rồi, hội nghị đã vào hồi cuối, kế hoạch tác chiến ngày mai cũng đã được quyết định.
Mọi người âm thầm thở phào, hận không thể bay ngay về ổ chăn ấm áp đánh một giấc sảng khoái, bổ dưỡng tinh thần, ngày mai đánh cho đám tàn quân của An Thôi không chừa manh giáp.