Lúc bọn họ cầm trong tay trường mâu dài hơn một trượng, nhắm thẳng về phía Đại Bạch bên dưới Khương Bồng Cơ thì thấy Khương Bồng Cơ vung roi dài lên, giống như một con linh xà trói toàn bộ trường mâu của bọn họ lại. Cổ tay cô dùng ít lực, trường mâu trong tay hơn mười người dễ dàng bị Khương Bồng Cơ cướp mất.
Cô lại tiếp tục vung roi lên, trả lại toàn bộ trường mâu cô vừa cướp cho quân địch.
Có người trực tiếp bị trường mâu đâm xuyên hai bên má, có người bị đâm vào cổ, có người lại bị xuyên thẳng vào tim...
Đừng nói đến việc làm Khương Bồng Cơ bị thương, ngay cả Đại Bạch bên dưới cô, bọn họ còn không đụng vào được, thật sự đau lòng mà.
Phiền Thần cực kỳ bất mãn trước tình hình này, nhiều người như vậy mà không thể bắt được chỉ một người sao? Ngay cả con ngựa của cô vẫn còn sống khỏe mạnh?
Phó tướng lại nói: “Không phải do quân ta vô dụng, thật sự là vì kẻ địch quá kỳ lạ.”
Không chỉ nói đến Khương Bồng Cơ, con ngựa chiến dưới chân cô cũng rất kỳ lạ.
Cho dù có bao nhiêu người nỗ lực dùng trường mâu đâm ngựa chiến, bọn họ luôn đâm phải một lớp thành trì vô hình nhưng thật sự tồn tại, không thể đâm sâu vào.
Binh sĩ gặp phải chuyện như vậy thì ngớ ra, trong lúc sững sờ, tiểu tướng trên lưng ngựa liền dùng roi sắt cuốn đi trường mâu hoặc trực tiếp đánh bay đầu của binh sĩ vây đánh đi. Miêu tả như vậy không hề khoa trương chút nào, sức lực của chiếc roi sắt kia thật sự có thể đánh nát cổ, đánh bay đầu người khác!
Tình hình chiến trường lúc này bạo lực đẫm máu đến mức nào, phó tướng cũng không biết phải miêu tả bằng từ ngữ gì.
Phiền Thần nghe xong lại nói: “Quả đúng là Liễu Hi, cho dù phải trả giá như thế nào đi nữa, tuyệt đối không thể để người này sống sót!”
Phó tướng âm thầm thở dài, ôm quyền đáp lại.
Để nâng cao ý chí chiến đấu của quân sĩ bên mình, hắn trực tiếp hét to thân phận của Khương Bồng Cơ.
Người ta hay nói “Có trọng thưởng tất sẽ có dũng phu”, sau khi nhận mưu kế từ Phiền Thần, phó tướng còn bày ra phần thưởng.
“Kẻ đó chính là chư hầu Liễu Hi, ai có thể lấy được đầu cô ta, ban mười vạn kim, phong đất phong tước!”
Mười vạn kim?
Phong đất phong tước?
Lợi ích khổng lồ khiến binh sĩ đang khiếp sợ phải đỏ mắt, từng người từng người một giống như cắn thuốc, không màng sống chết xông lên trước.
Binh sĩ như bọn họ luôn phải treo đầu trên dây, có hôm nay chưa chắc có ngày mai, không biết đến bao giờ mới có thể thoát ra được.
Hiện tại có một cơ hội bày ra trước mắt bọn họ, cho dù có liều mạng cũng phải cố một lần, nói không chừng có thể chó ngáp phải ruồi, lấy được đầu của Khương Bồng Cơ.
Nếu lấy được đầu cô, tiền thưởng mười vạn kim cộng thêm phong đất phong tước, bọn họ có thể hưởng thụ cả đời này.
Khương Bồng Cơ bị lộ thân phận, hai người Bách Ninh vội vàng phái binh lính hộ tống Khương Bồng Cơ lùi lại, cho dù chủ công nhà mình không muốn.
“Một đám ô hợp cũng muốn lấy đầu ta sao?”
Khương Bồng Cơ cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Đừng nói đến một đám binh sĩ bình thường tố chất không ra gì, ngay cả đồng nghiệp ở kiếp trước, cũng chẳng có ai dám chắc lấy được đầu của cô cả.
Bọn họ thật sự nghĩ rằng đầu của cô là giấy dán, ai cũng có thể lấy được à?
“Đúng là muốn chết mà!”
Một mình Khương Bồng Cơ thu hút non nửa hỏa lực, xạ thủ của quân địch đều nhắm mục tiêu vào thẳng Đại Bạch dưới người cô.
Phiền Thần thấy Khương Bồng Cơ sắp phải chết rồi, nhưng hắn không biết Khương Bồng Cơ là quỷ kiến sầu, ngay cả Diêm Vương còn không dám thu nhận mạng của cô nữa là.
Mưa tên bay đến từ khắp mọi nơi, cô có thể đánh rớt được thì đánh, không đánh được thì dùng lĩnh vực tinh thần để chắn lại.
Kẻ địch xông lên cũng không ngại, bọn họ vượt nghìn dặm dâng đầu lên, quà ít lòng nhiều, sao cô có thể không vui vẻ nhận chúng được?
Bách Ninh bị thương tương đối nặng được Khương Bồng Cơ ra lệnh chỉ huy điều hành, không thể tùy tiện tiến lên được, ông chỉ có thể trơ mắt nghe chiến báo từ binh lính, thông qua vài câu mà biết được chủ công nhà mình vừa làm chuyện khiến người khác rợn người như thế nào. Thi thể kẻ địch bên cạnh cô có thể chất thành núi.
Thương thế của Tần Cung nhẹ hơn, có thể dẫn binh phối hợp tác chiến với Khương Bồng Cơ.
“Lúc về phải báo lại chuyện này cho các vị quân sư...”
Hắn không phải kiểu người thích mách lẻo, nhưng hắn thật sự không thể chịu được việc chủ công nhà mình chạy đến chỗ kẻ địch mà quẩy tưng bừng như thế.
Nếu Kỳ Quan Nhượng ở đây, Khương Bồng Cơ sẽ không dám trắng trợn lộ liễu như thế, bọn họ không ở đây, Tần Cung và Bách Ninh không thể ngăn được cô.
Cho dù sẽ bị chủ công ghi thù, Tần Cung vẫn muốn báo cáo lại!
Trong đêm tối, hai quân đánh nhau ngươi chết ta sống, dường như mọi người đều đánh mất lý trí rồi.
Một binh sĩ vừa mới đâm chết kẻ địch, ngay sau đó đã bị đao kiếm của quân địch đâm thành tổ ong rồi.
Chiến sự bên này giằng co, phía ải Trạm Giang cũng chém giết mãnh liệt không kém.
Lần này Vệ Ưng có chuẩn bị trước rồi mới đến, cho dù đám Vệ Từ đã nghĩ cách phá hỏng hơn năm mươi xe ném đá của bọn họ, nhưng luôn có xe ném đá mới được binh sĩ đẩy lên, thay thế cho xe ném đá vừa bị đập nát. Hỏa lực hung mãnh, thế công không giảm.
Trên tường thành vô cùng nguy hiểm, đám người Kỳ Quan Nhượng chỉ có thể lui về phía sau để chỉ huy, tránh khỏi việc bị đồ vật do xe ném đá ném lên làm trọng thương.
“Chủ công nói câu này rất đúng, gia nghiệp của Nhiếp thị rất lớn, tài đại khí thô, chúng ta thật sự không đuổi kịp!”
Chiếc quạt lông mới của Kỳ Quan Nhượng đã bị đốt trụi từ lâu, ống tay áo cũng bị thiêu cháy vài lỗ, trông rất chật vật. Vietwriter.vn
Vệ Từ nghe vậy thì cười trừ, Nhiếp thị... quả đúng là tài đại khí thô!
Ông lão Tôn Văn sầm mặt nói: “Bọn họ quyết tâm muốn phá vỡ ải Trạm Giang, nếu tình thế như vậy cứ tiếp tục diễn ra, e là chúng ta không thủ được.”
Không phải do thực lực quân ta không ổn, chỉ là do lực lượng và hỏa lực của quân địch đều vượt qua giới hạn mà bọn họ có thể cản lại được.
Cuộc chiến công thành lần này, tổn thất nhân mã của cả hai bên thảm hơn lần trước nhiều.
Nếu như mọi khi, đứng trước tổn thất lớn như vậy, Vệ Ưng đã cho lui binh từ lâu, nhưng lần này hắn lại giống như uống nhầm thuốc, không chịu từ bỏ.
Kỳ Quan Nhượng nói: “Tổn thất lớn như vậy mà Vệ Ưng lại không hề đau lòng.”
Vệ Từ nói: “Dựa vào tính cách của huynh ấy, lúc này huynh ấy sẽ không dễ dàng lui binh đâu, đương nhiên... tốt nhất là đừng có lui!”
Kỳ Quan Nhượng dùng ánh mắt hỏi Vệ Từ.
Vệ Từ nói: “Chủ công còn đang ở ngoài ải Trạm Giang, nếu đại huynh biết được, chắc chắn huynh ấy sẽ điều binh quay lại viện trợ, chủ công sẽ gặp nguy hiểm.”
Ải Trạm Giang mất thì mất thôi, sớm muộn gì bọn họ cũng có thể đoạt lại được, nhưng chủ công mất rồi... thì sẽ thật sự không thể lấy lại.
Kỳ Quan Nhượng thầm thở dài.
Chủ công nhà mình thật sự khiến trái tim người khác phải tan nát.
Lúc này, ông lão Tôn Văn nói: “Nếu như không thủ được, không bằng lui lại giữ tường thành thứ hai.”
Vệ Từ hỏi: “Ý của ông là... từ bỏ ải Trạm Giang? Nếu chủ công biết được, chắc chắn sẽ giận tím mặt.”
Tôn Văn nói: “Cái này gọi là lấy lui làm tiến.”
Khương Bồng Cơ biết Nhiếp thị rất khó chơi, bởi vậy lúc phòng thủ, cô vô cùng cẩn thận.
Không chỉ dựng thành hỗ trợ, còn cho dựng tường thành tạm thời dùng để ngăn binh lực kẻ địch.
Tôn Văn nói: “Vùng đất bên ngoài tường thành ải Trạm Giang đã bị kẻ địch khống chế rồi, bọn họ vận chuyển máy ném đá rất tiện, không có trở ngại, đối với quân ta mà nói là một gánh nặng lớn. Không bằng bỏ tường thành này lại, lui về giữ tường thành thứ hai. Khoảng cách giữa cửa ải và tường thành thứ hai tương đối xa, nếu kẻ địch muốn tấn công tường thành thứ hai, bọn họ chỉ có thể thông qua cửa thành. Tuy cửa thành cao lớn rộng rãi, nhưng quân địch có hơn trăm nghìn người, không thể tiến vào cùng một lúc được. Bọn họ muốn vận chuyển thang, máy ném đá, đồ quân nhu vào cùng, phải hao phí rất nhiều thời gian.”
Năng lực phòng thủ của tường thành thứ hai mới dựng hơi yếu, nhưng vẫn có thể ngăn binh lực quân địch lại, làm vậy để tranh thủ thời gian cho quân ta.
Nếu quân địch muốn xông vào, ắt phải đảo loạn quân trận, thậm chí còn dẫn đến tình cảnh viện quân không kịp viện trợ.
Bởi vì vấn đề cổng thành, nên quân địch không thể đưa xe ném đá đến tường thành thứ hai ngay được, vô hình trung, chiến lực của quân địch sẽ suy giảm.
Có lúc, chiến lược lui binh là để dụ dỗ quân địch mắc câu.
Có điều, để lựa chọn như vậy cần phải thật dũng cảm và sáng suốt.