Sau khi hành lễ, ba người đều tự ngồi vào ghế của mình, Vệ Từ vẫn là dáng vẻ mất tập trung, sắc mặt hơi nhợt nhạt.
Khương Bồng Cơ nhìn rồi nhíu mày lại, nếu không có chuyện gì quan trọng, dựa vào tinh thần trách nhiệm của Vệ Từ thì anh sẽ không thất thần trong lúc làm việc công đâu.
Cô nhìn quanh một vòng, xác định những tâm phúc có thể tới đều đã tới hết rồi, lúc này cô mới đằng hắng cổ họng, nói ra nguyên nhân của lần triệu tập khẩn cấp này.
“Sáng nay ta nhận được một phong thư mật khẩn cấp tới từ Nam Thịnh, liên minh ở Nam Thịnh tấn công bên trong bốn bộ Nam Man, bắt được hơn một triệu tù binh. Thông qua bàn bạc giữa các chư hầu trong liên minh, nhất trí thông qua quyết định giết bốn bộ tộc Nam Man.” Ánh mắt của Khương Bồng Cơ bình tĩnh, giống như đang nói một việc nhỏ không có gì quan trọng.
Trước khi tới đây mọi người cũng đã nghe được tin đồn, nhưng chân chính nghe được tin tức như vậy từ miệng Khương Bồng Cơ, đến cả đám Dương Tư cũng lộ ra vẻ chấn động. Thời loạn lạc mạng người như cỏ rác, đánh giặc luôn có người phải chết, bọn họ đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng cùng lúc giết chết cả triệu người...
Lý Uân thử hỏi dò: “Một triệu thanh niên trai tráng ư?”
Khương Bồng Cơ tức giận nói: “Dân cư của bốn bộ tộc Nam Man vốn đã không nhiều lắm, sau gần mười năm loạn lạc, lấy đâu ra mà còn tới một triệu thanh niên trai tráng? Nếu như bọn chúng có được triệu thanh niên này, đã quét sạch liên minh Nam Thịnh từ lâu rồi. Hơn một triệu dân cư này, phần lớn đều là những người tuổi đã già, phụ nữ và trẻ em, trẻ sơ sinh, có lẽ là cả những cái thai trong bụng các cô gái. Liên minh Nam Thịnh đang trút hết mối hận nước mất nhà tan, thật sự quyết tâm tàn nhẫn...”
Bốn bộ tộc Nam man đánh giặc mấy năm nay, tốc độ tiêu hao thanh niên trai tráng bỏ xa tốc độ bổ sung, hơn nữa còn có đợt bệnh dịch năm ngoái khiến chiến lực bị hao tổn nghiêm trọng. Nếu không phải dịch bệnh bùng nổ không bao lâu thời tiết liền chuyển lạnh, ức chế phần nào tình hình bệnh dịch, nhất định sẽ có nhiều người hơn nữa bị bệnh dịch cướp mất tính mạng.
Trình độ chữa bệnh thời cổ đại còn kém, ý thức vệ sinh kém, ý thức phòng chống cũng kém, tài nguyên cho y học lại túng thiếu, một khi dịch bệnh bùng nổ, số người chết còn thê thảm hơn trận động đất của kinh thành năm đó nhiều, nói là mười người chết chín cũng không điêu nhỉ? Theo Khương Bồng Cơ được biết, thời đại này cũng có một vài dịch bệnh có phạm vi lớn, phạm vi ảnh hưởng rất rộng, mỗi lần dịch bệnh, số lượng người chết lên tới hàng triệu người, phải biết toàn bộ dân cư Đông Khánh mới chỉ hơn hai mươi triệu người!
Kỳ Quan Nhượng nhíu mày nói: “Cho dù có là mối thù mất nước thì thủ đoạn giết chết cả tộc quả thật rất tàn nhẫn.”
Quay lại mấy trăm năm trước, đánh giặc tàn sát là chuyện rất bình thường, nhưng thời gian trôi qua, đã lâu không còn thói tàn sát cả tộc nữa rồi.
Trong thời gian đánh giặc giết bao nhiêu cũng không ai nói gì, nhưng đa phần sau khi thắng trận, chẳng có mấy ai sẽ tiếp tục tàn sát tù binh, trừ phi quân lương của bên ta không đủ. Dưới tình hình chung, bên chiến thắng sẽ giáng tù binh thua trận thành nô lệ, trở thành người để buôn bán hoặc dùng làm khuân vác lao dịch giá rẻ.
Những tù binh ở bên trên phần lớn là những chiến sĩ tham chiến nhưng thua trận, nhưng phần lớn tù binh mà liên minh Nam Thịnh tàn sát lại là người già, phụ nữ và trẻ em.
“Đừng có ai nói ai tàn nhẫn, liên minh Nam Thịnh và bốn bộ tộc Nam Man, theo ý của ta thì đều là cá mè một lứa.” Khương Bồng Cơ cười giễu cợt: “Lúc bốn bộ tộc Nam Man tàn sát dân chúng Nam Thịnh, cũng chưa từng thấy bọn chúng nương tay bao giờ, tương tự như vậy... Lúc đầu khi Nam Thịnh dựng nước, để đề phòng Nam Man làm loạn, còn cướp hơn một trăm nghìn tộc nhân lao dịch của Nam Man làm binh lính, chết mệt chết trận tới hơn hai trăm nghìn. Nam Thịnh lại tự xưng là mẫu quốc của bốn bộ tộc Nam Man, cường binh ép buộc đối phương phải tiến cống, thu thuế tới chín mươi phần trăm, xuất binh trấn áp vài lần, tàn sát không dưới một trăm nghìn dân Nam Man... Đây đều là những khoản nợ dai dẳng!”
Ban đầu khi Nam Thịnh dựng nước, có bao nhiêu sĩ tộc dùng bánh bao máu người của người dân bốn bộ tộc Nam Man để lấp đầy túi tiền của mình?
Ép buộc bọn họ làm nô lệ, cho ít lương thực nhất nhưng lại làm những việc nặng nhất.
Không coi bọn chúng là người, chỉ coi là những súc sinh biết nói chuyện!
Nỗi hận của bốn bộ tộc Nam Man với Nam Thịnh, không phải bị những người này ép buộc hay sao?
Sau khi bốn bộ tộc Nam Man lớn mạnh tiêu diệt Nam Thịnh, chư hầu Nam Thịnh lại liên thủ phản công Nam Man, dẫn tới quyết định diệt tộc sát hại hơn triệu tộc nhân.
Diệt tộc cũng không có gì, nhưng đừng có giơ lá cờ chính nghĩa báo thù lên, thật sự nghĩ rằng người mình sạch sẽ lắm sao?
Liên minh Nam Thịnh, có bao nhiêu người có tổ tiên từng hưởng thụ ngon ngọt từ bánh bao máu người của bốn bộ tộc Nam Man?
Khương Bồng Cơ cảm thấy đám người này cũng rất thú vị, áp dụng tiêu chuẩn kép rất nhuần nhuyễn.
Đánh giặc chính là đánh giặc, giết người chính là giết người, diệt tộc chính là diệt tộc, bớt lấy những lý do linh ta linh tinh để tô hồng thế giới đi.
“Kẻ giết người thì phải có giác ngộ bị giết!”
Nhìn thấy Khương Bồng Cơ càng lúc càng nói chuyện quá giới hạn, Kỳ Quan Nhượng và Vệ Từ ăn ý nhất trí khẽ ho một tiếng.
Hai người cách không khí nhìn nhau một cái, rồi nhanh chóng tránh tầm mắt.
Khương Bồng Cơ vò vò đầu, cô không thể không hãm lại không nói nữa, ậm ờ trả lời cho xong phần nội dung này.
Thật ra không phải do cô sợ, chỉ là bởi vì chuyện rách rưới đó của Nam Thịnh với Nam Man không phải vấn đề chính trong cuộc họp của hôm nay, không cần thiết phải lãng phí thời gian.
“Nam Thịnh với chúng ta là láng giềng, Chương Châu lại là khu vực chư hầu Nam Thịnh - Dương Đào cai trị. Nếu Dương Đào có dã tâm, ba quận Chiết, Hộ, Hứa không có phòng hộ nơi yếu hiểm, rất dễ thất thủ, chủ công không thể không đề phòng.” Dương Tư đứng ra chuyển hướng sang chủ đề chính: “Nếu như Nam Thịnh không có họa ngoại xâm uy hiếp, chỉ cần rèn luyện ba năm, năm năm là có thể khôi phục nguyên khí, tới lúc đó hẳn sẽ trở thành một mối họa lớn. Theo thần thấy, cần phải sớm nghĩ ra kế sách đối phó.”
Đây không gọi là nhân lúc cháy nhà đi hôi của, mà là đề phòng trước khi xảy ra chuyện!
Ai bảo tên nhóc Dương Đào này chiếm cứ Chương Châu chứ.
Địa điểm Chương Châu này đối với ba chỗ quận Chiết, quận Hỗ, quận Hứa mà nói là một tai họa ngầm rất lớn.
Bởi vì chúng không đủ những nơi yếu hiểm an toàn.
Nếu như Dương Đào phát binh từ Chương Châu, phòng thủ ở cả ba địa phương này là vô cùng tốn sức, không ai có thể yên tâm được.
Hơn nữa ba quận này lại là những nơi khá giàu có do Khương Bồng Cơ cai quản, quận Hứa là nơi sản xuất rất nhiều lương thực, một khi thất thủ, tổn thất có thể nói là trí mạng!
Dù sao Nam Thịnh cũng đã tiêu diệt Nam Man, Khương Bồng Cơ lựa chọn thời cơ này để xuất binh, người đời cũng không thể chỉ trích cô chuyện gì.
“Chuyện Tĩnh Dung lo lắng cũng là chuyện ta lo lắng.” Khương Bồng Cơ nói: “Với chuyện này, các vị có ý kiến gì không?”
Cho dù đao Trảm Thần trong tay Khương Bồng Cơ đã đói khát khó nhịn lắm rồi, nhưng các bước cần phải có thì vẫn phải làm cho xong.
Đánh giặc không phải nói đánh là đánh ngay được, trước khi đánh còn phải tìm tòi lục lọi ra hết những lý do chính đáng.
Vietwriter.vn
Dù sao cũng không thể nói “Bởi vì ta nghi ngờ sau này Dương Đào sẽ đánh ta, cho nên bây giờ ta bóp chết anh ta luôn” được chứ?
Cô và Dương Đào không tính là bạn bè, nhưng cũng không tới mức là kẻ địch, hai người còn từng hợp tác hai lần, có vẻ như không có lý do gì để tấn công.
Thật ra Khương Bồng Cơ đã có một lý do rồi, nhưng cần có thuộc hạ phối hợp với cô lật lại chuyện cũ.
Tên lanh lợi Phong Chân này đã hiểu được rồi.
Lý do để khai chiến?
Vừa hay có một cái! Năm ngoái, khi chủ công nhà mình trừng trị Đào thị, Đào thị đã làm ra một hành động khiến người khác phải ngạt thở, muốn để cho cô và Dương Đào kết thù kết oán. Có điều chuyện này đã bị chủ công ngăn chặn lại, bên Dương Đào cũng đang bận ở chiến trường Nam Thịnh, không có chút phản ứng nào.
Đầu óc Phong Chân quay tít, lập tức nghĩ ra một ý tưởng.
Bên này Khương Bồng Cơ đang mài đao xoèn xoẹt, Dương Đào đang ở Nam Thịnh xa xôi lại không biết chút gì.
Không chỉ vậy, anh ta còn đang bị bệnh, chỉ sau mấy ngày đã gầy yếu hơn hẳn.
Là bạn thân của Dương Đào, tất nhiên Nhan Lâm biết nguồn bệnh là ở đâu.
Nói trắng ra là, Dương Đào vẫn quá lương thiện thuần khiết.
Nếu không phải thế, Dương Đào cũng không đổ bệnh như vậy sau khi nhìn thấy Nam Man bị diệt tộc.