Trình Thừa thầm tính trong lòng, không thể không thừa nhận vị châu mục trẻ tuổi trước mặt này quả là biết tính toán.
Trong mắt người ngoài, lao dịch vốn miễn phí, nhưng Khương Bồng Cơ lại trả tiền cho các công nhân, đây là hành động ngu xuẩn đến nhường nào.
Chân tướng thật sự là như vậy sao?
Trình Thừa thấy không hẳn vậy, nhìn thì có vẻ như Khương Bồng Cơ chịu thiệt, nhưng thực ra cô lại được lợi.
“Người trẻ bây giờ, quả nhiên là khiến người ta hổ thẹn.”
Trình Thừa thở dài một tiếng, thiếu nữ trước mặt còn nhỏ hơn con út của ông mấy tuổi, nhưng lại đi trước tất cả mọi người.
Khương Bồng Cơ khiêm tốn nói một câu: “Trình tiên sinh quá khen, vãn bối vẫn còn rất nhiều chỗ không hiểu, cần tiên sinh chỉ bảo.”
Trình Thừa mỉm cười, xua xua tay, nói: “Ta già rồi, không còn hữu ích nữa, chỉ mong nửa đời sau này có thể yên ổn thôi.”
Khương Bồng Cơ chỉ cười không nói, trong lòng lại lạnh lùng hừ một tiếng.
Nếu như Trình Thừa thật sự là kẻ cầu yên ổn, ông cũng không cần tự làm khổ mình như thế.
Nếu nói tới làm việc thì người trước mặt đây cũng là người rất biết cách làm việc.
Trình Thừa đã làm chuyện gì?
Người này hao tốn công sức biết bao nhiêu ngày, cuối cùng nghĩ ra cách dùng những hình vẽ khác nhau để ngắt câu.
Trên thực tế, đa số những người đọc sách đều có thói quen ngắt câu của riêng mình, thường dùng những ký hiệu nhỏ theo thói quen cá nhân để đánh dấu.
Trình Thừa lại dựa trên cơ sở này để đưa ra một ký hiệu ngắt câu thống nhất, hiện giờ ông đang buồn phiền không biết nên dùng hình gì.
Nếu đã là ký hiệu dùng để ngắt câu, vậy thì đương nhiên ký hiệu này không thể quá phức tạp, nhưng cũng không thể không mang tính biểu trưng.
Ông vò đầu bứt tai nghĩ ra cả mấy bộ hình vẽ, nhưng đều không vừa lòng. Vậy nên ông tìm tới Khương Bồng Cơ, để cô cho ông chút ý kiến.
Nhìn thấy mấy hình ký hiệu mà Trình Thừa đưa tới, Khương Bồng Cơ còn chưa kịp suy nghĩ gì thì khán giả trong kênh livestream đã bùng nổ trước rồi.
[Uất Kim Hương]: Mẹ ơi, đây là phiên bản cổ đại của dấu chấm câu hả? Ngoại trừ cái chấm kia với vòng tròn thì những cái khác đều không nhận ra.
Các thiết kế hình vẽ ký hiệu mà Trình Thừa đưa ra rất đa dạng. Đơn giản thì có “Vạn” (卍), điểm đen đặc ruột, vòng tròn rỗng tâm, phức tạp hơn một chút thì tương tự như chữ giáp cốt. Loại trước còn coi như đơn giản, loại sau thì rõ ràng là rườm rà phức tạp.
Khương Bồng Cơ tỉ mỉ xem xét, cô vẫn thấy những hình vẽ này vẫn phức tạp quá mức, chẳng dễ hiểu gì cả.
Cô có gì nói nấy, sau khi Trình Thừa nghe xong thì thở dài một hơi rồi nói: “Đúng là phức tạp thật, nếu như dùng cho văn viết thì nhìn lòe loẹt quá, ảnh hưởng đến mỹ quan của mặt giấy. Có vài hình to quá mức, khi sử dụng cũng không có tính đơn giản mà rõ ràng... Chuyện này quả thực khiến người ta buồn phiền mà.”
Trình Thừa rầu rĩ vô cùng, còn khán giả của kênh livestream thì lại giống như phát điên.
Bọn họ cảm thấy có thể dùng dấu chấm để kết thúc câu mà. Nếu như trong kênh livestream mà có thể nhìn thấy dấu chấm câu quen thuộc thì sẽ rất có cảm giác thành công.
[Lý Vô Song]: Streamer, tôi đề xuất cho cô một thứ rất tốt, dấu chấm câu ở chỗ chúng tôi rất dễ dùng.
Nhiệt tình của khán giả trong kênh livestream tăng vọt, Khương Bồng Cơ cũng có nguyện vọng riêng về phương diện này.
Cô lấy ra một tờ giấy mới, giả vờ suy nghĩ rồi cầm bút lên vẽ một chấm cùng với một nét. Trình Thừa chăm chú nhìn.
“Chủ công, đây là ý gì?”
“Ta nghĩ, hiện giờ tất cả những chữ mà chúng ta học đều là do chấm và nét tạo thành. Tiên sinh muốn sáng tạo ký hiệu dùng để ngắt câu, sao không bắt đầu phát triển ngay từ nền tảng này.” Khương Bồng Cơ vừa vẽ vừa viết, mắt Trình Thừa dần dần sáng lên, tựa như nhận được gợi ý to lớn.
“Theo những gì Chủ công nói, một chấm một nét đều có thể dùng...” Trình Thừa suy nghĩ một chút, cầm bút vẽ một vòng tròn nho nhỏ lên trang giấy, chính là dấu chấm tròn mà các khán giả quen thuộc: “Vòng tròn nhỏ thế này hết sức ngắn gọn rõ ràng, nếu tô lên phần trống không ở giữa thì sẽ là một diện mạo khác.”
Khương Bồng Cơ mỉm cười nói: “Chính là như vậy, tiên sinh còn có thể thêm một nét ở bên chấm đen này, cũng đơn giản và dễ nhớ như vậy.”
Thứ cô vừa vẽ là “dấu phẩy”, bên dưới chấm đen mang theo một cái đuôi, rất giống một con nòng nọc.
Ký hiệu này không lớn, hình ảnh cô đọng súc tích, rõ ràng dễ hiểu, quả thực là dễ nhớ hơn những hình vẽ rườm rà mà Trình Thừa nghĩ ra khi nãy.
Trình Thừa tự nhiên hiểu ra, linh cảm ùn ùn kéo đến, ông vội vàng tiếp tục sáng tác dựa trên cơ sở này.
Khương Bồng Cơ ở bên cạnh chỉ dẫn, không bao lâu sau đã vẽ ra được mấy ký hiệu cơ bản.
Mỗi khi tăng thêm một cái, comment trong kênh livestream lại bắn phá ầm ầm, giống như đang ăn Tết vậy.
Bọn họ chưa từng thấy ký hiệu được sinh ra như thế nào, nhưng bọn họ lại được chứng kiến toàn bộ quá trình ấy tại một nơi khác, thật sự là cực kỳ có cảm giác thành công!
Người hưng phấn hơn cả những khán giả đang xem livestream là Trình Thừa. Hình vẽ trước mắt cực kỳ đơn giản, nhưng đặt trong mắt ông lại là châu báu hiếm thấy.
Có ký hiệu rồi, đương nhiên còn phải trao ý nghĩa cho những ký hiệu này.
Khương Bồng Cơ chỉ vào dấu chấm tròn, nói: “Vòng tròn tức viên mãn, chi bằng tiên sinh dùng hoa văn này để kết thúc, được không?”
Trình Thừa gật đầu, nhanh chóng ghi chú ở gần dấu chấm tròn.
Ông chỉ vào dấu phẩy rồi nói: “Theo lời của chủ công, ký hiệu này có ý nghĩa kéo dài, chi bằng dùng để ngừng nghỉ?”
Khương Bồng Cơ tán thành đề nghị của Trình Thừa, dù sao thì dấu phẩy vốn dùng để ngắt nghỉ phân câu.
Trao đổi đến trưa, sự hào hứng của Trình Thừa chỉ tăng mà không giảm, đôi mắt ông sáng ngời ngời.
Khi Trình Thừa trở về nhà, không những phu nhân của ông mà đứa con trai út và con gái của ông cũng đều nhìn ra được sự vui sướng trên mặt phụ thân mình.
“Phụ thân gặp được chuyện tốt gì mà vui vẻ như vậy?”
Trình Viễn ở phòng chính vụ mệt mỏi cả ngày, cảm giác cánh tay đã không còn là của mình nữa, không biết tại sao phụ thân lại vui vẻ như thế.
Hoàn Châu có quá nhiều chuyện, nhiều đến phát khiếp. Khi Trình Viễn bị văn thư vùi lấp, cậu cũng có chút hối hận... Sao mình lại tự chui đầu vào lưới chứ!
Trình Thừa mỉm cười vuốt chòm râu, nói: “Đương nhiên là vì chuyện ngắt câu đã có tiến triển rồi.”
“Thật sao?”
Trình Viễn biết tại sao những ngày gần đây phụ thân hay buồn rầu, lại còn vì chuyện này mà cả đêm cũng ngủ không ngon giấc.
Bây giờ đã có đột phá, Trình Viễn thân là con trai, đương nhiên là thật lòng thật dạ thấy vui mừng cho phụ thân mình.
“Đương nhiên là thật rồi.” Trình Thừa liếc mắt nhìn con trai mình, nói với vẻ hơi ghét bỏ: “Việc học không có điểm dừng, con phải hết sức cố gắng đấy.”
Ngay từ đầu, Trình Thừa rất hài lòng với học thức của hai đứa con trai mình, nhưng khi mang đi so với Khương Bồng Cơ thì ông lại cảm thấy chỗ nào cũng đáng chê.
Đột nhiên bị phụ thân dạy dỗ, Trình Viễn có thể nói là cực kỳ vô tội.
Gần đây cậu đâu có lười biếng gì đâu, vì sao phụ thân lại đột nhiên trách cậu chứ?
Cùng lúc đó...
Cửa thành đã đóng, ngoài thành lại có một đội xe quy mô không nhỏ đi tới.
Vốn cứ tưởng đó chỉ là một thương đội đi ngang qua, không bao lâu sẽ vòng qua nơi khác để qua đêm, chờ hừng đông lại vào thành. Đâu ngờ đối phương lại cứ đứng yên ở ngoài thành mãi, không hề có ý nhúc nhích.
Binh sĩ thủ thành cảm thấy có chuyện nên phái người xuống dưới hỏi dò.
“Các người là ai? Từ đâu tới?”
“Chúng tôi là người nơi khác tới, đến cậy nhờ người thân.”
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Người đáp lời là một gia đinh ăn mặc kiểu tiểu đồng. Mặc dù anh ta nói tiếng phổ thông Đông Khánh, nhưng phát âm không thuần thục, nghe hơi tốn sức.
Cậu lính vừa nghe khẩu âm của đối phương liền nhíu chặt lông mày.
Cậu ta lập tức lên tiếng đuổi người, giọng điệu nghe khá cương quyết.
“Bây giờ cửa thành đã đóng rồi, muốn vào thành, ngày mai hãy tới.”
Gia đinh mỉm cười đưa lên một túi bạc vụn: “Vị quan đại ca này đừng tức giận, bây giờ đêm đã buông xuống, sương lại dày, thật sự không thích hợp để ngủ ngoài trời nơi dã ngoại. Chi bằng đại ca tạo điều kiện, giúp chúng tôi thông báo một tiếng, để người thân của gia chủ chúng tôi ra đây một chuyến...”
Cậu lính đâu dám nhận túi bạc kia, bởi vì cấp trên quản lý vấn đề này rất chặt.
Cậu ta thô lỗ đẩy túi tiền về, thuận miệng hỏi một câu: “Người thân của chủ nhân nhà ngươi là ai?”
Gia đinh bèn trả lời: “Lý Uân, nghe nói ở đây ngài ấy là một tướng quân.”