“Thất thần làm gì? Cút!!!”
Tôn Lan hận không thể cầm kiếm kê ngang cổ của nha đầu ấm chân kia, trong mắt cậu, cơ thể khiến đàn ông phải xao xuyến dục vọng ấy chính là một nỗi nhục nhã còn to lớn hơn cả xao xuyến. Dù cậu là thiếu niên chưa từng nhìn thấy dáng vẻ trần truồng của nữ giới, nhưng nhìn bộ dạng của nha đầu ấm chân này vẫn khiến cậu cảm thấy chán ghét và buồn nôn, ánh nến đỏ càng làm nổi bật cơ thể ấy, khiến cô ta trông như một con heo trắng bóc bị người ta dội nước sôi cạo sạch lông vậy.
Vừa liên tưởng, cậu lại nhớ đến lúc lính hậu cần giết heo, ánh mắt nhìn về phía nha đầu ấm chân càng thêm vẻ chán ghét.
Nha đầu ấm chân bị lửa giận của Tôn Lan dọa sợ hãi, nước mắt lưng tròng nơi khóe mắt cũng quên rơi xuống.
Cô ta là con gái út được quản gia thương yêu nhất, trước khi Tôn Lan về, cô ta đã được nghe tin tức về vị đại lang này từ miệng cha không chỉ một lần.
Trong phủ ai cũng biết, Tôn Lan ái mộ quý nữ Kỳ Quan Tĩnh Tuệ, vị quý nữ này rất có khả năng sẽ là chính thất phu nhân trong phủ tương lai.
Tính tình của vị quý nữ Kỳ Quan này rất tốt, Tôn Lan lại là lang quân khoan dung nhân từ, nếu làm thiếp của cậu, cho dù là một nha đầu ấm chân vô danh, một khi được thu nhận thì ngày sau sẽ không cần phải lo lắng đến cuộc sống nữa. Cho dù Tôn Lan không sủng ái cô ta, người quản lý mấy thứ lặt vặt trong phủ vẫn là cha cô ta, cuộc sống của cô ta không thể nào tệ hơn được, hai cha con giúp đỡ lẫn nhau, tương lai sinh được đứa con thì càng có thể trở mình.
Cho dù cô ta hay vị quản gia kia, hai người đều không nghĩ tới ý kiến của Kỳ Quan Tĩnh Tuệ và Tôn Lan.
Kỳ Quan Tĩnh Tuệ sẽ chấp nhận nha đầu ấm chân của chồng trước khi thành hôn sao?
Có thể, dù sao người ta cũng rất tốt tính, Tôn Lan trong quân hơn hai năm, vị quý nữ hiền lành này cũng thỉnh thoảng tới trông nom Tôn phủ.
Hơn nữa, người ta là quý nữ, thân phận quý giá cỡ nào, sao có thể so đo với một thị thiếp hèn mọn chứ?
Có quý tử xuất thân sĩ tộc nào trước khi thành hôn lại không có phụ nữ, chẳng qua chỉ không để cho con thứ xuất sinh ra thôi, cái mà mọi người chú trọng nhất chỉ là đích trưởng đích xuất, chắc chắn sẽ không để có thứ trưởng tử, thứ trưởng nữ khiến phu nhân chính thất mất mặt. Nha đầu ấm chân cũng không muốn chiếm thượng phong trong chuyện sinh nở, cô ta chỉ mong sau khi Tôn Lan thu nhận mình, đợi phu nhân chính thất vào cửa sinh trưởng tử thì đồng ý cho cô ta sinh đứa con thôi.
Tôn Lan sẽ tức giận từ chối à?
Dĩ nhiên là không.
Mỡ chủ động dâng lên miệng mèo sao có thể không ăn, huống chi tuổi trẻ khí thịnh, gà tơ chắc chắn sẽ không chịu được sự trêu ghẹo của phụ nữ. Nếu không phải gà tơ mà là một tay chơi kinh nghiệm thì càng không cần phải lo lắng. Nghìn tính vạn tính, lại không tính tới khả năng Tôn Lan từ chối.
Trong lúc nhất thời, nha đầu ấm chân hơi sững ra.
Tôn Lan tức giận đến cực điểm, cậu cười lạnh nói: “Ngươi không chịu cút đi đúng không?”
Nha đầu ấm chân định mở miệng phân bua thì Tôn Lan đã nói vọng ra ngoài cửa: “Vào đi!”
Vào đi?
Ai?
Trong lúc nha đầu ấm chân còn đang sững sờ thì hai hộ vệ gác đêm bên ngoài ban nãy đã bối rối tiến vào.
Không phải chủ nhân muốn sủng hạnh tiểu cô nương này hay sao, sao còn gọi hai huynh đệ bọn họ vào làm gì?
Đứng bên quan sát, vỗ tay xem náo nhiệt?
Tôn lang quân trông có vẻ hiền lành phúc hậu, không ngờ lại có sở thích kỳ lạ như vậy?
Hay là... Tiểu lang quân vẫn là một đứa trẻ, chưa biết gì về chuyện vợ chồng?
Trong đầu hộ vệ còn đang tưởng tượng ra màn kịch lớn thì nha đầu ấm chân đã thấp giọng thét chói tai, chụp lấy tấm chăn che lấy cơ thể trần trùng trục.
Cô ta đột nhiên hiểu ra Tôn Lan gọi hai hộ vệ này vào làm gì, lập tức sợ đến mức lệ rơi đầy mặt, một tay túm lấy cái chăn che lấy cơ thể, một tay bò tới dưới chân Tôn Lan, túm lấy ống quần của cậu mà kêu khóc: “Xin lang quân tha mạng, nô gia không dám, khẩn cầu lang quân thương cho nô gia mới vi phạm lần đầu, bỏ qua cho nô gia, tuyệt đối đừng ban nô gia cho hai người này... Nô gia biết sai rồi, lang quân tha mạng...”
Nghe xong, hai tên hộ vệ đều giật mình.
Gọi bọn họ vào không phải để xem kịch chỉ đạo vỗ tay mà chia phúc lợi cho họ à?
Tôn Lan bị hành động của nha đầu ấm chân làm kinh ngạc, dù tính tình cậu tốt đến mấy, lúc này cũng không kìm được nhấc chân đá vào vai đối phương một cái làm cô ta lăn hai vòng trên mặt đất, vừa hay có thể cuốn hết cơ thể đối phương vào trong chăn. Không nhìn thấy da thịt trắng bóng của đối phương nữa, cảm giác buồn nôn trong họng Tôn Lan giờ mới hơi nén lại, cậu chỉ vào nha đầu ấm chân và nói: “Ném người này ra ngoài, bảo lão già kia tới nhận người!”
Mấy chuyện này, ngày thường đều bố trí kiểu gì vậy, chẳng phải là làm bẩn cậu hay sao?
Nếu tiếp tục giữ họ ở lại phủ, rốt cuộc Tôn phủ là cậu và ông nội làm chủ hay những hạ nhân này sẽ một tay che trời đây? Chút suy nghĩ đẹp đẽ trong đầu hộ vệ đã bị Tôn Lan xé nát, hai người làm theo, ném nha đầu ấm chân đã bị cuốn thành cây chả ra khỏi viện.
“Bên ngoài trời đông giá rét, làm như vậy không tốt lắm đâu?”
Hộ vệ Giáp vẫn thương hương tiếc ngọc, nhìn nha đầu ấm chân run lẩy bẩy, khóc như hoa lê dính hạt sương thì có hơi mềm lòng.
Lang quân nhà mình cũng tàn nhẫn thật, nha đầu duyên dáng như vậy, dâng lên miệng đã không ăn còn cuốn người ta lại ném ra ngoài, đích thị là một người đàn ông sắt thép mà.
Hộ vệ Ất cười lạnh nói: “Làm việc của ngươi đi, chủ nhân đã chê rồi mà ngươi còn thương tiếc, liệu có đến lượt ngươi không? Thế này là tốt lắm rồi, tốt xấu gì cũng cho một tấm chăn, nếu bảo ngươi ném tấm chăn này xuống hồ nước, vào trời đông giá rét này chẳng phải sẽ chết hay sao... thế mới gọi là tàn nhẫn...”
Nha đầu ấm chân bị Tôn Lan ném ra ngoài nhưng đồng thời, cậu cũng hối hận.
“Nên giữ tấm chăn lại...”
Lửa giận nguôi đi, Tôn Lan lạnh đến mức run lẩy bẩy, dù trong phòng có được làm ấm nhưng đồ ngủ trên người cậu vẫn rất mỏng.
Tôn Lan lấy y phục mặc vào để cơ thể ấm hơn rồi mới bắt đầu cảm thấy đau đầu vì sự lỗ mãng ban nãy.
Nhìn cái phủ này chỉ e là đã bị quản lý quá mức lỏng lẻo, hạ nhân không còn là hạ nhân nữa, chắc chắn sẽ chẳng có ai kín mồm kín miệng.
Gây náo loạn một trận thế này, đợi ngày mai trời vừa sáng thì không biết những tin xấu sẽ bị truyền đi như thế nào nữa.
Tôn Lan gãi búi tóc đã lỏng, tóc dài rơi xuống vai, cậu lặng lẽ thu dọn cục diện rối rắm do sự lỗ mãng của mình gây ra.
Tôn Lan đã lăn lộn trong quân doanh nhiều năm nên thật sự không còn đáng yêu hiền lành như trước, thủ đoạn cũng có thể được gọi là nhanh như sấm sét.
Nên biết trong quân doanh không thiếu nhất là những kẻ lưu manh và vô lại, cho dù đã được bên trên tẩy não, rót vào đủ các tư tưởng nhưng tốc độ hun đúc văn hóa và xóa mù chữ sao có thể đuổi kịp tốc độ khuếch trương của quân đội, đến mức trình độ văn hóa của cả quân doanh chỉ luôn ở mức sống dở chết dở.
Tôn Lan cả ngày qua lại với họ thì sao có thể còn đáng yêu hiền lành được nữa?
Cho dù dùng uy nghiêm ép buộc, dùng lợi ích dụ dỗ hay dùng thủ đoạn để uy hiếp, tóm lại vẫn phải khiến những hạ nhân trong phủ biết sợ, biết cách giữ mồm miệng.
Cách tốt nhất, nhanh nhất, dễ thấy hiệu quả nhất không có gì khác ngoài giết gà dọa khỉ.
Giết con gà nào?
Nguồn : Vietwriter.vn
Tôn Lan cười lạnh, quản gia kia chính là mục tiêu khá tốt.
Lúc quản gia bị bắt đến, lão già này còn đang ở trong chăn trò chuyện vẽ ra viễn cảnh tốt đẹp với vợ, đến khi hộ vệ của Tôn Lan xông vào kéo lão ra khỏi chăn, cũng tiện thể bắt luôn cả mấy tâm phúc của quản gia rồi trói gô lại và vứt trước mặt Tôn Lan…
Từ đầu tới cuối, quản gia vẫn còn sững sờ.
Lão vất vả vì ông cháu Tôn gia lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, tại sao Tôn Lan vừa về đã đối xử với người có công như vậy?
Bầu không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt, tôi tớ tỳ nữ đều quỳ xuống mà run lẩy bẩy.
Tôn Lan ngồi ở vị trí đầu, vẻ mặt lạnh lùng.