Phong Chân chơi tưng bừng, anh ta và Vạn Tú Nhi đang trong thời gian nồng nhiệt, chỉ mong ngày ngày sáp lại gần nhau, nào muốn để ý tới chính vụ nhạt nhẽo đây?
“Nghỉ ngơi đủ lâu rồi.” Khương Bồng Cơ nói chẳng nể nang gì: “Huynh cũng nên quay lại làm chính sự đi.”
Phong Chân biện hộ: “Chủ công, điều này không giống với những gì đã nói lúc trước, mới chỉ có ba ngày mà thôi.”
Lúc Lý Uân và Thượng Quan Uyển thành thân, thời gian nghỉ cưới của bọn họ là bao lâu?
Chuyện này phải xử lý công bằng nha, sao có thể bên nặng bên nhẹ đúng không?
Khương Bồng Cơ nói với vẻ đương nhiên: “Không phải trước đó đã cho huynh kỳ nghỉ rất dài để chuẩn bị cho hôn sự rồi sao?”
Phong Chân nghẹn lời, như vậy thời gian chuẩn bị hôn lễ cũng tính vào thời gian nghỉ thành thân sao?
Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Phong Chân, Khương Bồng Cơ chỉ thiếu điều trợn ngược mắt lên thôi.
Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?
Lúc Phong Chân xin nghỉ chuẩn bị hôn lễ chính là thời điểm bận rộn nhất năm trước. Khương Bồng Cơ đồng ý cho anh ta xin nghỉ, còn chia chính vụ nặng nề cho những người khác, đây đã là hết tình hết nghĩa rồi. Nếu như cô để cho Phong Chân nghỉ thêm nửa tháng hoặc một tháng nữa thì khó mà dẹp yên oán khí của những người khác đó.
Sau năm mới chính là cày bừa vụ xuân và luyện binh, trên dưới đều bận rộn vô cùng, không có lý do gì để cho Phong Chân có thể ngồi yên trong nhà tình chàng ý thiếp với kiều thê của mình.
Lời kháng cáo của Phong Chân bị Khương Bồng Cơ bác bỏ, anh ta chỉ có thể cam chịu số phận đi điểm danh làm việc, cả người chán chường giống như con cá muối.
Không biết có phải có người nào đó muốn chỉnh anh ta hay không, sau khi trở lại làm việc thì Phong Chân phát hiện những việc đến tay anh ta đều có chút phiền phức, độ khó đều từ mức trung bình trở lên. Anh ta bận rộn suốt hai ngày, vành mắt thâm quầng vất vả lắm mới biến mất lại xuất hiện lần nữa, càng nhìn càng giống như bị “thận hư”.
“Đám súc sinh này…”
Trên mặt Phong Chân cười mỉm nhưng lại thầm chửi thề trong lòng.
Gặp phải một đám đồng nghiệp không có liêm sỉ như vậy, là do anh ta đốt hương thắp cho tổ tiên còn ít sao?
Cày bừa vụ xuân cử hành tưng bừng, sau khi Khương Bồng Cơ chủ trì nghi thức này thì thuận tiện thường trú ở quân doanh, bắt các tướng sĩ luyện binh, vô cùng hung dữ.
“Năm nay Lan Đình Công lại muốn xuất binh đối phó người khác sao?”
Quán trà tửu lầu luôn là nơi bắt nguồn và trao đổi tin đồn, kẻ sĩ trong Đông Khánh bị Kim Lân Các hấp dẫn tới đây thích nhất là dừng chân nghỉ lại những nơi này, đàm luận sự thật, tâm sự thiên hạ. Nếu có câu nói kinh người, không chừng Lan Đình Công biết được sẽ chinh tích nha.
Mặc dù khả năng này rất nhỏ, nhưng làm người cũng phải mơ mộng chứ, Kim Lân Các kiểm tra đánh giá nghiêm khắc như vậy, luôn có người thích mở ra lối tắt.
Từ xưa đến nay, không ít danh sĩ đã dựa vào cách này mà được quân chủ chinh tích trọng dụng.
Cùng với việc luyện binh ngày càng khẩn trương, không ít kẻ sĩ cũng đánh hơi được mùi vị mưa gió nổi lên.
“Năm ngoái mới vừa đánh trận xong, dân chúng còn chưa được nghỉ ngơi dưỡng sức đầy đủ, hẳn là năm nay không nên động binh đao mới đúng.”
Mỗi người đều có quan điểm của mình, đề tài càng mâu thuẫn lớn mới càng thú vị.
“Chẳng qua tại hạ nhìn vị Lan Đình Công này không phải là người thích an phận.” Một sĩ tử trẻ tuổi nào đó cười lạnh nói: “Nhìn chung trên con đường phát triển của Lan Đình Công, có lần nào là không giẫm đạp lên từng lớp xương trắng của kẻ thù để leo lên? Nói người này cực kỳ hiếu chiến cũng không quá đáng!”
“Cực kỳ hiếu chiến? Kết luận này có phần quá độc đoán, Lan Đình Công cũng bị thời thế bắt buộc, không thể không làm như vậy.”
Thủ đoạn giải trí tẩy não của Vệ Từ không phải là chuyện mà người ngoài có thể tưởng tượng ra. Vì để lòng dân hướng về Khương Bồng Cơ, anh tự động bút viết ra mấy quyển truyện ngắn, phần lớn đều được sửa thành vở kịch mới để biểu diễn cho dân chúng xem. Tuy nói nhân vật trong vở kịch đều dùng tên khác, nhưng người sáng suốt một chút nhìn sơ qua là đã có thể nhìn ra hình mẫu là ai. Đối với lý do mấy lần xuất binh của Khương Bồng Cơ, Vệ Từ cũng tiếp tục ra vở kịch mới giải thích cho dân chúng nghe.
Dân chúng bình thường chỉ có thể nhìn thấy những thăng trầm và hào khí đại nghĩa quốc gia lẫm liệt trong nội dung vở kịch, những sĩ tử kia thì lại thấy được tình hình mưa gió biến đổi.
Mặc kệ bọn họ có tin hay không, dân chúng đều tỏ ra thấu hiểu và ủng hộ mấy lần xuất binh chinh phạt của Khương Bồng Cơ.
Hơn nữa, Lan Đình Công nhà bọn họ đánh trận thì đánh trận, có lần nào cô đánh trận mà khiến cho cuộc sống dân chúng lầm than đâu, quân lương quân nhu đều được tích trữ xong từ trước, không đủ thì cô mở kho riêng. Chưa bao giờ vì đánh trận mà cô trắng trợn bóc lột dân chúng, đưa ra sưu cao thuế nặng gì.
Khương Bồng Cơ cố gắng hết sức giữ gìn sự an toàn và tài sản lợi ích của dân chúng, sao dân chúng không kính yêu cô đúng không?
“Hừ, mù quáng. Cực kỳ hiếu chiến chính là cực kỳ hiếu chiến, những năm gần đây, năm nào cũng đại chiến...”
Hắn còn chưa nói xong thì có người đứng ra phản bác.
“Lời này có vẻ bất công, mặc dù tại hạ không thích Lan Đình Công, nhưng cũng không thích nhìn ngươi gièm pha vu oan như vậy.”
Người kia giơ quạt giấy trong tay lên cao, ngọn gió kia khiến khăn trên đầu hắn bay bay, trông khá là phóng khoáng.
Hắn chậm rãi nói tiếp, nói đến đâu mọi người gật đầu như giã tỏi đến đấy: “Từ lúc kinh thành động đất tới nay, thiên hạ đại loạn, các loại tà phái Thanh Y Quân, Hồng Liên Giáo liên tiếp vùng dậy, tàn sát vô số dân chúng. Lan Đình Công đứng trước gian nguy nhận lệnh, xua đuổi hai kẻ giặc, chỉnh đốn hợp nhất Hoàn Châu, liên minh Hoàng Thủy, phía Bắc nhập vào Sùng Châu, phía Nam kiểm soát quận Hứa, liên tục hợp nhất phương Bắc Đông Khánh, chống lại tai họa ngoại xâm từ Bắc Cương. Sau đó, toàn bộ phương Bắc trời yên biển lặng. Lại nghỉ ngơi dưỡng sức mấy năm, Lan Đình Công tự tin nội tình và thời cơ đều đã thích hợp, lúc này mới phát binh tấn công Bắc Cương, một lần hành động đã thu phục được, ở đâu ra cực kỳ hiếu chiến như lời ngươi vừa nói?”
Cực kỳ hiếu chiến là xuất binh đánh trận không có chừng mực, tiêu hao nội tình, rõ ràng Lan Đình Công nhà bọn họ không phải như vậy nha.
Cô xuất binh đánh Bắc Cương cũng chọn lúc nguyên khí người ta yếu nhất, rõ ràng là có kế hoạch có tổ chức có mưu tính trước.
“... Biến Bắc Cương thành Bắc Châu, bản thân cũng tổn thương nguyên khí nặng nề, đối mặt với tình cảnh khốn khó quân địch bao vây bốn phía. Lúc đó nếu như sợ hãi chút nào, chắc chắn sẽ bị quần hùng đánh giết xé xác ăn tươi, đâu có cảnh các vị ngồi ngay ngắn trong quán trà, nhẹ nhàng nói chuyện như bây giờ đúng không? Giết Hứa Bùi, chiếm lấy quận Chiết và quận Hứa, hơn nửa Đông Khánh đã vào trong túi. Lúc này nếu không thừa thắng xông lên, đợi Hoàng Tung đứng vững gót chân, đến lúc đó muốn loại bỏ hắn cũng rất khó khăn.”
Nói tóm lại, Khương Bồng Cơ xuất binh đều có lý do.
Cô xuất binh còn không phải là vì để cho dân chúng ở hậu phương có thể hưởng thụ thái bình, mọi người không ủng hộ cũng đừng “beep beep” nha.
Cái này có khác gì ăn cháo đá bát không?
Một phen thuật lại hùng hồn, nói đến nỗi vẻ mặt không ít người đỏ bừng mắc cỡ hoặc xanh mét, da mặt mỏng hơn một chút thì trực tiếp phất tay áo rời đi.
Ý muốn xuất binh của Khương Bồng Cơ ngay đến dân chúng cũng nhìn ra được, chớ nhắc đến người đối đầu với cô.
Bên Hoàng Tung nhìn như bình lặng, thật ra là đang cuồn cuộn sóng ngầm, tích cực luyện binh chuẩn bị chiến đấu, tiến hành tích trữ lương thực trên quy mô lớn, rất có xu hướng chạm vào là nổ tung.
Từ trên xuống dưới, sẵn sàng ra trận.
Đương nhiên, thời đại xa xưa đánh trận không phải là muốn đánh thì có thể đánh ngay được, còn phải chọn lựa thời cơ thích hợp.
Trước sau thời gian cày bừa vụ xuân không phải là thời điểm thích hợp khai chiến.
Ở thời đại này, hiệu suất giống cây trồng và thu hoạch đều rất thấp, thức ăn chính là cây nông nghiệp căn bản mỗi năm chỉ chín một lần.
Vietwriter.vn
Nói cách khác, nếu như một năm này bỏ lỡ cày bừa vụ xuân, như vậy sau đó cả năm đều không gặt hái được chút gì.
Đánh trận chẳng những liều mạng mà còn phải liều lương thực hậu cần. Một khi cạn kiệt lương thực thì còn đánh cái quái gì nữa chứ.
Sau cày bừa vụ xuân mới có thể khai chiến, đây coi như là thông lệ chung.
Cho dù như vậy cũng không còn nhiều thời gian cho Hoàng Tung.