Kỳ Quan Nhượng cảm thấy nhức đầu, anh ta đã chấp nhận thực tế rồi, chờ đợi tiểu thiếu chủ nhà mình ra đời, không ngờ rằng lại đứt gánh giữa đường.
“Lo cái gì? Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.” Ông lão Tôn Văn lại chẳng lo lắng chút nào: “Văn Chứng vẫn chẳng hiểu đạo lý phu thê gì cả.”
Kỳ Quan Nhượng thấy tức cười, hỏi: “Chuyện này với đạo lý phu thê thì liên quan gì đến nhau?”
Ông lão Tôn Văn trịnh trọng nói: “Tình yêu có thể phá vỡ mọi ràng buộc.”
Kỳ Quan Nhượng: “...”
Câu này sao lại nghe quen tai như vậy nhở?
Nghĩ đi nghĩ lại thì đây chẳng phải là câu nói trong tiểu thuyết ngắn* dài kỳ của Vệ Từ trước khi khai chiến hay sao?
* Tiểu thuyết ngắn: Là một dạng văn bản hư cấu, văn xuôi tự sự, thông thường dài hơn truyện ngắn nhưng lại ngắn hơn tiểu thuyết. Một tiểu thuyết ngắn có thể có nhiều tuyến nhân vật cũng có thế chỉ một tuyến nhân vật.
Theo những gì Vệ Từ tiết lộ, câu này là do chủ công nhà mình ép buộc anh phải thêm vào, nó hoàn toàn khác với văn phong của Vệ Từ.
Ông lão Tôn Văn đối mặt với ánh mắt “một lời khó nói hết” của Kỳ Quan Nhượng, ông lúng túng ho nhẹ một tiếng.
“Cách đây không lâu cướp được từ chỗ Lan Lan, quyển tiểu thuyết đó rất thú vị, không ngờ Tử Hiếu cũng có tâm tư con gái lãng mạn như vậy.”
Vốn tưởng rằng tác giả là một phụ nữ góa chồng nào đó, nhìn lạc khoản lại là “Tái Trì Cư Sĩ” - bút danh của Vệ Từ trong giới tiểu thuyết.
Kỳ Quan Nhượng buồn bực nói: “Chủ công rất để ý đến Tử Hiếu, nếu như vì cái chết của Vệ Tử Thuận mà hai người họ sinh ra hiềm khích thì...”
Ông lão Tôn Văn nói tiếp: “Vậy thì khó sống rồi.”
Tôn Văn nhún vai tỏ vẻ bất lực, lộ ra biểu cảm thuận theo ý trời, trong lòng Kỳ Quan Nhượng càng khó chịu.
Nhiếp thị đại bại, trong toàn bộ quân doanh ông lão Tôn Văn là người vui vẻ nhất, người nào không biết còn tưởng rằng ông hồi xuân lần thứ hai.
Thời điểm hai người đang tranh luận thì Khương Bồng Cơ đi gặp Vệ Từ thông báo kết quả cho anh biết.
Vệ Ưng tự đụng vào đao của cô mà chết, cô phái người thu thập thi thể của hắn, hỏi Vệ Từ có muốn nhặt xác cho Vệ Ưng hay không.
Hai mắt Vệ Từ đỏ bừng, giống như vừa khóc một hồi nhưng trên mặt lại không có nước mắt, trừ tinh thần hơi sa sút thì những thứ khác vẫn ổn.
“Nếu như huynh muốn oán trách ta thì cứ oán trách đi. Số người chết trên tay ta nhiều như sao trên trời vậy, không thiếu một người như Vệ Ưng.” Những người đang xem livestream bình luận chế nhạo, Khương Bồng Cơ đúng là ví dụ điển hình cho việc độc thân bằng thực lực: “Oán thì oán, nhưng huynh muốn thù ghét ta thì ta không đồng ý.”
Vệ Từ thấy chủ công nhà mình ngồi ở bên cạnh giường, ngoài mặt vẫn phách lối như thường ngày nhưng trên thực tế lại hiếm thấy hơi thấp thỏm.
“Tại sao chủ công lại cho rằng Từ muốn oán hận ngài?” Vệ Từ hỏi cô: “Đây là lựa chọn của bản thân huynh trưởng, lẽ nào Từ lại không phân biệt được phải trái đúng sai mà làm ảnh hưởng đến người khác? Hai quân giao chiến, thắng bại tàn khốc. Đúng như huynh trưởng nói, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết. Nếu như bây giờ người thua trận là chủ công, vậy ngài cũng sẽ có kết cục không tốt giống vậy thôi, Từ cũng sẽ không cố sống tạm bợ trên thế gian đâu. Chuyện này không thể oán trách bất kỳ ai! Nếu thật sự muốn oán thì cũng chỉ có thể oán thói đời mà thôi.”
Khương Bồng Cơ thấy nhức đầu, cô nói: “Huynh càng hiểu lý lẽ như vậy thì ta lại càng thấy chột dạ.”
Vệ Từ lại nói: “Vì sao phải chột dạ? Cũng không thể cứ gặp phải tù binh là người nhà của bề tôi dưới trướng mình thì ngài lại chột dạ được đúng không?”
Khương Bồng Cơ nghe xong thì im lặng, cô đang ngồi nghiêm chỉnh đột nhiên khoanh hai chân lên, tư thế ngồi mà người đời cho là cực kỳ bất nhã.
“Đột nhiên hơi đau lòng.”
Vệ Từ kinh ngạc nhìn cô, không hiểu tại sao chủ công lại cảm khái như vậy.
“Còn mấy tháng nữa Tử Hiếu mới đến tuổi ba mươi vậy mà tấm lòng lại rộng lượng sáng suốt không thua kém gì những bậc trí giả năm, sáu chục tuổi kia. Nghĩ một chút là biết đây không phải ngộ ra từ những kinh nghiệm góp nhặt được ở kiếp này.” Khương Bồng Cơ nhỏ giọng nói: “Hơn phân nửa là từ kiếp trước.”
Chỉ có ngã rồi mới biết ngã đau như thế nào, rất nhiều thứ chỉ có chính bản thân đã từng trải qua mới có thể ngộ ra được.
Đột nhiên Vệ Từ nói một câu chẳng liên quan.
“Kiếp trước, thầy dốc lòng dạy dỗ, chỉ bảo học sinh nhiều vô kể, cũng được coi là học trò khắp thiên hạ. Thời loạn thế của năm nước, trừ ba người Hữu Mặc, Văn Bân, Thiếu Âm, trước sau lại có năm mươi sáu người xuất sĩ, có tư cách được Trình Thừa tiên sinh ghi vào sử sách thì có hai mươi ba người.”
Khương Bồng Cơ gãi đầu: “Chuyện này thì có liên quan gì đến ta?”
Vệ Từ nói: “Những người này hơn phân nửa là bạn cùng trường và bạn tốt của Từ từ lúc vỡ lòng đến lúc hai mươi tuổi, không phải huynh đệ nhưng rất giống huynh đệ.”
Khương Bồng Cơ: “...”
Đột nhiên có loại dự cảm bất thường.
Vệ Từ lại nói: “Không chỉ có ba người Hữu Mặc, cái chết của nửa số còn lại cũng có liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp đến bệ hạ.”
Khương Bồng Cơ: “...”
Híc!
Vệ Từ bất đắc dĩ nói: “Giai đoạn đầu thành lập Khương Triều, những sĩ tử trong học viện Lang Gia cũng có khá nhiều mâu thuẫn với bệ hạ.”
Còn phải nói sao, vị nữ đế này chuyên môn bắt giết những học sinh xuất thân từ thư viện Lang Gia, thù oán lớn cỡ nào chứ!
Khương Bồng Cơ hỏi: “Vậy Vệ Ưng thì sao?”
“Nhiếp thị đấu đá nội bộ, Nhiếp Lương chết, bởi vì bạn thân chết mà huynh trưởng uất ức nhiều năm, chưa đến năm mươi tuổi đã qua đời vì bệnh.” Vệ Từ cúi đầu nói: “Huynh trưởng chết trong tay chủ công là do huynh ấy tự nguyện, cũng coi như giải thoát. Từ sẽ chăm sóc con cái của huynh ấy thật tốt...”
Khương Bồng Cơ đắn đo nói: “Ta cảm thấy... trong lòng huynh còn có chuyện khác nữa.”
“Quả thật là có.” Vệ Từ không giấu giếm, anh nói: “Chuyện này có liên quan đến Phúc Thọ.”
Khương Bồng Cơ biết Phúc Thọ, đó là con trai của Vệ Từ ở kiếp trước, tên chính là Vệ Tông.
“Phúc Thọ đi lầm đường, bị người ta lợi dụng bức vua thoái vị, chắc là do ảnh hưởng từ cháu trai của Từ... Tuy không chắc chắn nhưng cũng không phải không đúng.”
Vệ Từ không thể lúc nào cũng giữ con trai ở bên người, có lúc không có cách nào chăm sóc con được bèn gửi ở nhà anh cả để cháu trai cháu dâu thay mặt chăm nom. Từ khi sự kiện thiên thạch từ trên trời rơi xuống phát sinh, Vệ Từ cẩn thận hơn rất nhiều, bình thường sẽ hạn chế Vệ Tông qua lại với con cháu sĩ tộc khác.
Anh đã phòng ngừa kỹ lưỡng như vậy nhưng Vệ Tông vẫn bị người xấu thừa cơ hãm hại…
Hiện tại nghĩ kĩ lại thì khả năng sĩ tộc - đứng đầu là Vệ thị thông đồng với ba đứa cháu là rất lớn.
Đây cũng là đường tắt duy nhất không khiến cho Vệ Từ sinh lòng cảnh giác.
Khương Bồng Cơ nói: “Không phải đều là chuyện đã qua rồi à?”
Hai mắt Vệ Từ đỏ bừng, nói: “Cuối cùng vẫn là tiếc nuối.”
Đứa con trai anh yêu thương nhất bị người ta lợi dụng, mang theo người ngoài hùng hùng hổ hổ bức vua thoái bị, suýt nữa bức tử chị ruột, gián tiếp hại chết cha ruột. Điều may mắn duy nhất là bệ hạ lên trời trước một bước, nếu không thì không biết sẽ xảy ra cảnh tượng gì, hơn phân nửa sẽ bị tức giận đến mất hết ý chí.
Y theo tính cách của trữ quân Khương Diễm, dù có tha cho Vệ Tông một mạng thì hơn phân nửa sẽ không tha thứ cho cậu, cho Vệ Tông đi lưu đày nghìn dặm cũng coi như đã nhân từ rồi.
Một nhà bốn người không có kết cục tốt, thật là thảm mà.
Khương Bồng Cơ vỗ vỗ bả vai mình, nói: “Cho huynh mượn bờ vai quý như vàng như ngọc này để dựa vào nè.”
Vệ Từ lại nói tiếp: “Ở nơi quan trọng như quân doanh nên thận trọng từ lời nói đến việc làm.”
Vệ Ưng chết đương nhiên Vệ Từ sẽ đau lòng, nhưng không hề nghiêm trọng như trong tưởng tượng của đám người Kỳ Quan Nhượng, anh cũng không nảy sinh hiềm khích gì với chủ công.
Vệ Từ cẩn thận mang hài cốt của anh trai về, thay áo liệm sạch sẽ rồi đặt vào quan tài đưa về quận Lang Gia. Nguồn : Vietwriter.vn
Mặc dù Vệ thị ở Lang gia đã rời về Biện Châu nhưng phần mộ tổ tiên vẫn còn ở nguyên quán chưa chuyển đi.
Anh đưa Vệ Ưng về quận Lang Gia cũng coi như lá rụng về cội.
Bởi vì mới qua đám tang anh cả nên gần đây ngay cả ăn mặc của Vệ Từ cũng đơn giản mộc mạc, vốn đã không nhiều thịt rồi, giờ trông anh còn gầy hơn.
Sau một trận đại chiến, bên Khương Bồng Cơ cũng cảm thấy hơi khó thở, bên Nhiếp thị tổn thất lớn như vậy đương nhiên còn thảm hại hơn, bỗng chốc bị đánh cho tàn phế.