Khương Bồng Cơ nói tiếp: “Lúc trước, Uyên Kính tiên sinh viết thư hỏi thăm ý kiến của ta, ông ấy nói học sinh cấp cao nhất của thư viện Kim Lân đã đến tuổi tốt nghiệp. Nếu để bọn họ tiếp tục ở lại thư viện thì sợ sẽ làm chậm trễ thời gian quý báu của người ta, nói không chừng còn nuôi dưỡng người ta thành tàn phế, chẳng bằng để cho bọn họ tốt nghiệp rồi ra ngoài lang bạt kiếm sống. Ta cảm thấy cũng có lý. Nhưng mà tốt nghiệp là chuyện lớn, trên mặt hình thức phải làm cho dễ nhìn một chút. Ta muốn thiết kế cho bọn họ quần áo phụ kiện dành riêng cho học sinh tốt nghiệp, quần áo phụ kiện phối hợp với đồ trang sức đều phải có ngụ ý riêng, làm sâu sắc nhận thức và lòng trung thành của các học sinh đối với thư viện Kim Lân. Ngoài ra, ta còn muốn làm một cái bằng tốt nghiệp, coi như giấy chứng nhận bọn họ học xong và tốt nghiệp từ thư viện.”
Vệ Từ đã quen với những ý tưởng thỉnh thoảng xuất hiện của chủ công nhà mình.
Quần áo phụ kiện và giấy chứng nhận tốt nghiệp, ở kiếp trước cũng từng làm, Vệ Từ không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Có điều…
Vệ Từ nói: “Chuyện ngụ ý này rất quan trọng, Từ cho rằng chủ công tự mình thiết kế sẽ tốt hơn.”
Làm người cầm lái ”seeder” nhiều năm như vậy, trình độ nắm bắt lòng người của Vệ Từ đã đạt đến mức hoàn hảo.
Anh biết rõ một chút hành động tiện tay cũng có thể lấy được lòng người, hiệu quả không thua kém gì bỏ tiền và chiêu hiền đãi sĩ*.
* Ở thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người hiền tài.
Bản vẽ thành phẩm có thể do anh vẽ ra, nhưng thiết kế các chỗ phải do bản thân Khương Bồng Cơ ra tay mới là tốt nhất, hiệu quả cũng tốt nhất.
_
Dù sao đồng phục học sinh thư viện Kim Lân mà chủ công nhà mình thiết kế, các học sinh đã mặc chừng mười năm rồi, quần áo phụ kiện tốt nghiệp cũng mặc theo thiết kế của chủ công, thế là có thuỷ có chung rồi. Khiếu thẩm mỹ chủ công nhà mình là gì, trong lòng Vệ Từ hiểu rõ, cô chắc chắn sẽ làm cho đám học sinh vừa tuấn tú vừa đẹp vừa thanh thoát.
“Tử Hiếu nói rất có lý, ta thiết kế cũng được.”
Trong đầu Khương Bồng Cơ thoáng qua quần áo phụ kiện mà cô từng nhìn thấy trước kia, âm thầm lắc đầu.
Quá xấu xí!
Cho dù là đại lão thiết kế ra, nhưng Khương Bồng Cơ lấy lương tâm của mình ra nói - xấu là nguồn gốc của tội lỗi.
Cô hy vọng nhóm học sinh này có thể vừa tuấn tú vừa đẹp vừa thanh thoát, được ghi vào sử sách, để cho thế hệ sau có thể nhìn xem thẩm mỹ của cô tốt bao nhiêu.
# học giỏi là nhất thời, nhưng tuấn tú xinh đẹp là cả đời (. -ω-) #
Lập tức, linh cảm của Khương Bồng Cơ tới rồi.
Trang phục tốt nghiệp kiểu nam lấy áo dài chấm gót cổ tròn làm chủ, không lựa chọn kiểu dáng thịnh hành bây giờ, chỉ là vì tay áo hẹp cổ tròn tiết kiệm vải vóc hơn. Trang phục tốt nghiệp kiểu nữ thì lấy váy ngắn có eo cao làm mẫu, tay áo cũng lựa chọn tay áo hẹp, phía trên thêm một chiếc áo ngắn, chỗ đầu váy thì vẽ hoa văn cảnh sơn thủy hạc trắng và tùng trúc, chắc chắn sẽ không thiếu hoa văn mây mang tính biểu tượng của thư viện Kim Lân. Dĩ nhiên, Khương Bồng Cơ còn đang vẽ thêm hoa văn cây liễu xanh ở ống tay áo, ẩn ý “Liễu thị”, nhưng vị trí ngay chính giữa sau lưng thì vẽ một khuôn mặt to tròn phiên bản chibi của Thực Thiết Thú... Chờ đã!!!
Vệ Từ nhìn mà sững sờ.
“Chủ công, cái này sợ là không ổn…”
Khương Bồng Cơ nói: “Chỗ nào không ổn? Mai kia, cái mặt to này của Thực Thiết Thú còn có thể trở thành hoa văn gia tộc mới đấy.”
Cho phép học sinh thư viện Kim Lân sử dụng huy hiệu mà gia tộc hoàng thất mới có thể dùng, đối với người có học ở thời đại này mà nói, đó là vinh dự biết chừng nào?
Hành động lần này vừa có thể thiết lập vị trí độc nhất vô nhị của thư viện Kim Lân, đồng thời cũng buộc chắc nó vào người hoàng thất.
Khương Bồng Cơ này chịu cái gì cũng không chịu thua thiệt, mưu tính thâm sâu, đường đi nước bước cũng khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
Vệ Từ: “???”
Kiếp trước dùng khuôn mặt này của Thực Thiết Thú làm huy hiệu gia tộc hoàng thất cũng coi như thôi đi, kiếp này còn muốn sao?
“Thực Thiết Thú là biểu tượng của sức mạnh, dù gì cũng là mãnh thú đi theo Xi Vưu Nam chinh Bắc chiến năm đó đấy.”
Lời này của Khương Bồng Cơ thực chất là nói dối, cô nhìn trúng Thực Thiết Thú chỉ là vì trông nó quá đáng yêu.
Vệ Từ ngập ngừng: “Vậy chủ công vẽ nó trên trang phục phụ kiện học sinh...”
Người nào đó nghĩa chính từ nghiêm mà nói nhăng nói cuội: “Ngụ ý học sinh tốt nghiệp phù trợ trung thành với quân thượng, trung thành với quốc gia, giống như mãnh thú đi theo Xi Vưu, chính là rường cột nước nhà. Ngoài ra, cho phép bọn họ ngày hôm đó mặc lên mình trang phục phụ kiện mang theo huy hiệu gia tộc hoàng thất, càng ngụ ý bọn họ là môn sinh của thiên tử.”
Vệ Từ: “...”
Suýt chút nữa anh đã tin vào những lời vớ vẩn của cô rồi.
Anh phát hiện mình sống lại một đời mà bản lĩnh mở mắt nói bừa vẫn không bằng chủ công nhà mình.
Dựa vào lý lẽ lập luận của Khương Bồng Cơ, ý kiến của cô được giữ lại, nhưng vật trang sức, các loại phụ kiện thắt lưng thì do Vệ Từ làm thay.
Anh thật sự lo lắng chủ công nhà mình sẽ còn làm ra mấy đồ vật lung ta lung tung gì nữa.
Cha con Lữ Trưng chỉ cười, không nói lời nào.
Trên đường đi đến Hoàn Châu, Lữ Trưng tiện thể đi đón vợ và con trai.
Chờ đã…
“Không phải từ trước đến giờ, huynh vẫn độc thân à?”
Thoát khỏi kiếp FA lúc nào vậy?
Bởi vì hai đời khác nhau nên Vệ Từ không dám bảo đảm gia thất của Lữ Trưng có bị cánh bướm quạt bay mất hay không.
Mấy ngày nay, Lữ Trưng đều một thân một mình, trong phủ cũng không có nữ chủ nhân, Vệ Từ còn tưởng rằng bây giờ Lữ Trưng vẫn còn độc thân, trung niên quá lứa nữa đấy.
Lữ Trưng lạnh lẽo nói: “Lập gia đình sinh con là chuyện lớn liên quan đến kéo dài tông tự hương hỏa, trên đời này trừ cậu ra, người nào đến tuổi này rồi vẫn còn đơn độc kia chứ?”
Vệ Từ: “...”
Đầu gối trúng một mũi tên. _
Lữ Trưng nhanh chóng bổ thêm một nhát, cười lạnh nói: “À, chủ công cũng thế nhỉ.”
Một thiếu chủ cũng không cho anh ta, đến một thiếu chủ cũng không có, nên đem đôi X nam nữ này chôn luôn đi.
Mấy năm nay, Khương Bồng Cơ cứ bị giục cưới giục sinh, cô vẫn tiếp tục lạnh lùng, Vệ Từ cũng giả vờ câm điếc. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Lữ Trưng thuận lợi đón vợ con trở về.
Hai vợ chồng xa cách hai nơi một thời gian dài, lúc này nói mãi vẫn chưa hết chuyện, chướng mắt con trai nên trực tiếp ném thẳng cho Khang Hâm Đồng chăm sóc.
Bởi vì đường xá đi đến Hoàn Châu quá mức xa xôi nên Tết năm nay, bọn họ phải ăn Tết ở nửa chặng đường.
Tới gần cuối năm, phu tử học viện dạy dỗ học sinh không nghiêm khắc giống như ngày thường, học sinh năm đầu tiếp tục ôn lại kiến thức cũ, học hỏi kiến thức mới, học sinh năm cuối thì tự học và nghiên cứu thảo luận là chính. Phong Nghi lúc nào cũng đến phòng học sớm một chút, mức độ chăm chỉ khiến cho học sinh khác trong lớp mũi nhọn phải tự than thở không bằng.
Phong Nghi cố gắng như vậy, bởi vì cậu cảm thấy bản thân “tòng quân tạm nghỉ học” hai năm, tiến độ học tập không theo kịp đồng môn, cần phải cố gắng hơn nữa, học sinh khác không muốn bị Phong Nghi đè ép nên càng cạnh tranh hăng hái. Thế là bầu không khí ham học lập tức trào dâng trong lớp, khiến các phụ tử vui mừng từ tận đáy lòng.
Phong Nghi thì như vậy, nhưng Tôn Lan lại không hay ho rồi.
Thư viện Kim Lân yêu cầu học sinh bình thường ở lại, chỉ có thể gặp cha mẹ một tháng một lần ở phòng chuyên tiếp đón khách bên ngoài đến, nửa năm mới có thể về nhà một lần.
Ký túc xá học sinh được đặt tại thư viện Kim Lân, học sinh nam ở thư viện phía Nam, học sinh nữ ở thư viện phía Bắc, không thể tự tiện đến gần ký túc xá khác giới. Học sinh bình thường đi học, khoảng cách gần có ưu thế, nhưng học sinh ngoại trú đặc thù giống như Phong Nghi thì cần phải thức dậy sớm hơn.
Phong Nghi luôn có thể đến lớp học sớm nửa canh giờ, có thể tưởng tượng ra cậu đã thức dậy sớm đến thế nào.
Tôn Lan đã từng “tòng quân tạm nghỉ học”, khắp mọi mặt đều có thể bị người ta đem ra so sánh với Phong Nghi, nên cậu chỉ có thể đau khổ cười ha ha mà liều mạng bồi quân tử.
“Tiết trời cực lạnh này, huynh không thể ráng nằm trên giường một chút à…”
Lúc Tôn Lan đến phòng học, một ngọn nến đang được thắp trên bàn của Phong Nghi.
Chỗ bên ngoài ánh nến tối đen như mực, ngoài cửa sổ còn có gió lạnh gào thét xông qua, nhưng Phong Nghi đâu sợ có ma.
Phong Nghi ngồi ngay ngắn: “Nhất nhật chi kế tại vu thần*.”
* Ý nói hãy trân trọng thời gian.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần của Tôn Lan, cùng với một loạt tiếng động vạt áo ma sát, đối phương ngồi xuống tấm thảm bên cạnh cậu.
“Nhưng vẫn sớm quá đấy…”
Vào mùa đông, Tôn Lan chỉ hận không thể nằm chết dí trong ổ chăn.