Ồ... nói chính xác, người tỉnh lại không phải Nhiếp Thanh mà là một cá muối.
Tôi là ai?
Tôi đang ở đâu?
Tôi đang làm gì?
Đây là hình ảnh mà Âu hoàng - đại lão “Tâm Duyệt” vẽ trong lòng lúc này, thân là một đại lão đóng quân lâu năm trong kênh livestream từ xa xưa, cô ta vẫn luôn rất hâm mộ những cá muối được xuyên không kia, nhất là Âu hoàng được Streamer tặng một bộ trang sức kết hôn lần trước!
Hôm nay lại đến vòng “Mộng Hồi Nghìn Năm” tiếp theo, cô ta căng thẳng nhìn những ID xuất hiện trong kênh livestream!
Vậy mà cô ta lại được chọn!
Sau khi được chọn thì cô ta xuyên không, sau khi xuyên không thì cô ta cảm thấy tình huống không đúng lắm.
Ngực thì phẳng, cơ thể dưới lớp chăn có thêm một khúc lạp xưởng lạ hoắc.
“Tôi nói này. ‘Mộng Hồi Nghìn Năm’ có thể chuyện nghiệp hơn một chút không? Xuyên không vào thân thể của em gái nào đó không phải tốt hơn à?”
Cô ta vừa tò mò sờ mó một chút, phản ứng của thân thể này hơi mẫn cảm, tiểu huynh đệ lập tức dựng đứng dậy, dọa cô ta sợ đến mức nhảy dựng lên.
Nếu không phải cô ta đang trong trạng thái livestream, cô ta rất muốn thử trải nghiệm cảm giác làm đàn ông rồi thẩm du một lần xem thế nào.
Trong lúc cô ta lầm bầm, trong đầu cô ta xuất hiện một giọng nói dịu dàng, hoảng sợ lẫn với nghi hoặc.
“Ngươi... ngươi là yêu quái phương nào?”
“Mẹ ơi!”
Âu hoàng sợ tới mức nhảy dựng lên.
Cô ta có thể tiếp thu được chuyện xuyên không, nhưng không thể chịu đựng được chuyện kỳ lạ như thế này, rất đáng sợ.
“Streamer, Streamer, cô có đó không? Vì sao... vì sao lại có người nói chuyện trong người tôi...”
Trước kia có nhiều lần “Mộng Hồi Nghìn Năm” như thế, không có ai trải qua trường hợp đặc biệt như thế này cả, chẳng lẽ lúc cô ta xuyên không có lỗi gì à?
Khương Bồng Cơ đang ăn sáng, vẫn là mười lăm, mười sáu cái bánh bao cộng thêm ba, bốn bát canh rau tím thả tôm khô.
[Streamer V]: Nhìn cảnh bên phía cô thì có vẻ giống trướng trong quân doanh, trước hết cô phải biết rõ mình đang ở đâu đã, đừng hoảng loạn, tôi luôn ở đây.
Âu hoàng yên tâm hơn, lúc này, âm thanh kia lại tiếp tục vang lên, vừa hoảng sợ vừa có một chút nghi ngờ.
“Ngươi là ai, sao lại là giọng của A Dương chứ?”
Cá muối sợ hãi hỏi: “A Dương là ai?”
Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn kênh livestream, thân thể mà vị Âu hoàng này đang mượn tạm trông hơi quen mắt.
Khương Bồng Cơ nhướng mày, cô nhanh chóng nhớ ra người kia là ai: ký chủ của một mảnh hệ thống, một thiếu niên tên là Nhiếp Dương.
Lúc này cô lại phát hiện mảnh hệ thống không ở trên người Nhiếp Dương nữa, chẳng lẽ có vấn đề gì nên hệ thống rời đi rồi ư?
Khương Bồng Cơ âm thầm phủ định suy đoán này.
Ngoại trừ hệ thống chủ, năng lượng chứa trong các mảnh hệ thống bị phân nhỏ ra là có hạn, không có khả năng dễ dàng bỏ qua một ký chủ nào.
Âu hoàng vẫn đang nói chuyện với giọng nam thần bí kia.
Người đàn ông nói: “A Dương là Nhiếp Dương, ngươi là yêu quái phương nào?”
Âu hoàng hỏi: “Vậy anh là ai?”
Cô ta vừa nói vừa tìm gương đồng, gương mặt hiện ra trên gương đúng là gương mặt của Nhiếp Dương.
Người đàn ông có thể nhìn thấy tất cả những thứ xung quanh qua đôi mắt của Âu hoàng, nhưng cậu lại không thể khống chế được thân thể.
Khi cậu nhìn thấy khuôn mặt xuất hiện trong gương đồng, suýt nữa đã hoảng loạn.
Sao cậu lại xuất hiện trong người Nhiếp Dương?
Người đang xâm chiếm thân thể của Nhiếp Dương là cô hồn dã quỷ nào?
Bây giờ, A Dương thật sự và cơ thể của mình đang ở đâu?
Các câu hỏi quấn lấy Nhiếp Thanh.
Đúng vậy, tên quỷ xui xẻo “chim gáy chiếm tổ chim khách” này là Nhiếp Thanh, Mộng Hồi Nghìn Năm chọn thân thể của cậu làm mục tiêu sống nhờ.
Âu hoàng mất mấy phút mới hiểu được tình huống.
“Nói như vậy... tôi đang ở Nhiếp doanh, vậy tức là... đối đầu với chủ công à...” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Âu hoàng đột nhiên khôn ra, không nói “Streamer” mà lại thay bằng “chủ công”, tránh Nhiếp Thanh nghe được rồi lại hỏi đông hỏi tây.
Nhiếp Thanh nghe xong không khỏi giật mình: “Ngươi nói gì? Đối đầu gì chứ? Chủ công của ngươi là ai?”
“Liễu Hi nổi tiếng khắp nơi, tiểu huynh đệ, ngươi sợ rồi à! Chỗ dựa của ta chắc chắn lắm, ngươi ngoan ngoãn chút đi!”
Nhiếp Thanh lập tức không khống chế nổi mình nữa, cậu nghi ngờ Khương Bồng Cơ dùng tà thuật để tạo ra tình trạng này.
Khán giả không để ý đến cậu, tò mò nghiên cứu giao diện hiển thị của hệ thống.
Dựa vào bài “Âu hoàng công lược” trên diễn đàn, để trợ giúp khán giả che giấu thân phận, hệ thống sẽ đưa ra một vài nhắc nhở.
Âu hoàng vẫn còn chưa hiểu rõ tình cảnh, đương nhiên cô ta muốn xin sự trợ giúp từ hệ thống.
Cô ta vừa nhìn xong thì giật mình.
[Xin mời người trải nghiệm nhanh chóng rời khỏi chỗ này, sắp có tai nạn chết người xảy ra!]
“Ôi mẹ ơi... kích thích thế cơ à!”
Cô ta mới xuyên đến đây mấy phút thôi, vậy mà đã nhận được cảnh báo này rồi.
“Ta thế này đâu phải xuyên không, rõ ràng là chạy thục mạng tìm đường sống trong chỗ chết mà!”
Câu nói này vào tai Nhiếp Thanh sẽ biến thành như thế này: [Ta thế này đâu phải bíp bíp, rõ ràng là bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp!]
Nhiếp Thanh không thể khống chế được cơ thể, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn cô hồn dã quỷ điều khiển cơ thể này mặc quần áo rồi rời khỏi quân trướng.
Nhiếp Thanh không nhịn được hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Cá muối tức giận nói: “Chạy trốn, đừng làm phiền ta!”
Hệ thống tốt tính cho cô ta một con đường chạy trốn, Âu hoàng vừa phải kiềm chế trái tim đang căng thẳng hoảng sợ của mình, vừa phải cong chân lên chạy.
Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, cô ta cảm thấy như mối nguy hiểm đang đuổi theo cô ta như bóng với hình.
Dựa vào lời nhắc của hệ thống, cô ta chạy đến doanh trướng hậu cần, cố chịu mùi hôi thay một bộ quân phục khác.
Dù sao thân thể này cũng là của đàn ông, hệ thống còn làm mờ hộ, cô ta trực tiếp thay đồ, sau đó thuận tay bôi bùn vàng lên mặt.
Nhờ có lời nhắc nhở hệ thống đưa ra, Âu hoàng hữu kinh vô hiểm trà trộn vào đội tuần tra.
Nhiếp Thanh ngạc nhiên hỏi: “Vì sao ngươi lại biết cả khẩu lệnh vốn ba ngày đổi một lần?”
Người trong quân doanh rất đông, để đề phòng kẻ gian trà trộn, mỗi nơi phải đổi khẩu lệnh ba ngày một lần.
Nhiếp Thanh cho rằng có nội ứng trà trộn vào đây, cậu đang gấp gáp nghĩ cách báo tin này cho đám Vệ Ưng, bỗng bất ngờ nghe thấy một câu khiến cậu sợ hãi, binh sĩ đang dừng chân nghỉ ngơi nói “Nhiếp Thanh” chuẩn bị xuất phát đi phù linh rồi, nhưng mà sao lại thế được?
Cậu đang ở đây, vậy thì “Nhiếp Thanh” mà binh sĩ nói đến là ai?
Không lâu sau, doanh trại trở nên hỗn loạn, giống như đang truy lùng ai đó.
Nhiếp Thanh lại nghe được tin tức có tính bùng nổ khiến tam quan của cậu đổ vỡ...
Nhiếp Dương âm thầm lên kế hoạch, phái người ám sát trưởng bối của dòng chính Nhiếp thị và thế lực phía sau, mưu đồ ra tay với thiếu chủ Nhiếp Thanh, mưu đoạt Nhiếp thị.
Chuyện này... sao chuyện này lại có thể xảy ra?
Vệ Ưng tiễn đội phù linh đi, sau đó quay lại định giết Nhiếp Dương, nhưng lại không ngờ rằng Nhiếp Dương không còn trong doanh trướng nữa.
“Người đâu rồi? Người canh gác đi đâu rồi?”
Vệ Ưng tức giận trợn mắt lên, hắn phái bao nhiêu người âm thầm giám sát Nhiếp Dương, vì sao tất cả tay trong đều bị điều đi chỗ khác?
Một lát sau, Vệ Ưng mới biết được người điều tay trong của hắn đi là con rể tốt của mình: Nhiếp Thanh.
Nói đúng ra, hẳn là Nhiếp Dương đang thay thế Nhiếp Thanh mới đúng.
Hệ thống hỏi vì sao Nhiếp Dương lại làm việc thừa thãi như vậy, Nhiếp Dương nói: “Ngươi không hiểu lòng người. Nếu Vệ Ưng trực tiếp gặp cậu ta tính sổ, khả năng cao sẽ tra tấn một phen, nếu vậy Nhiếp Thanh sẽ có thời gian để biện bạch cho mình. Nhưng nếu như lúc Vệ Ưng quay về phát hiện Nhiếp Thanh không còn trong doanh trướng nữa, hắn sẽ nghi ngờ cậu ta đang chạy trốn, trong lúc tức giận có thể trực tiếp chém chết cậu ta, Nhiếp Thanh sẽ không có cơ hội để giải thích nữa.]
Hệ thống im lặng hồi lâu.
Quả nhiên là lòng người... một khi đã trở nên độc ác thì thật sự khó mà đo lường được.
Đây cũng là lý do vì sao lúc Âu hoàng rời khỏi doanh trướng, không có bất kỳ ai cản lại, bởi vì tay trong đều bị điều đi cả rồi.