Khương Bồng Cơ vừa về đến, tên nhóc kia đã bước thấp bước cao mặt dày xông tới hỏi.
Khương Bồng Cơ tức giận gạt tay hất cậu em ra. Tên nhóc này lúc nào cũng ngứa da như thế!
“Khát!”
Cô vẫy tay một cái, tiểu đệ nịnh nọt vội vàng bưng trà rót nước cho a tỷ, nắn vai đấm chân, ân cần vô cùng.
Khương Bồng Cơ đáp: “Đính hôn là có, nhưng hôn sự kia đã thất bại rồi, cuối cùng lại quá hời cho đệ. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, chuyện hôn sự này mười phần chắc chín. Chỉ cần bên Trình tiên sinh cho câu trả lời chắc chắn, mấy ngày nữa ta sẽ cho người chọn ngày hoàng đạo, phái bà mai đến phủ làm mai cho đệ. Trình tiên sinh bên kia gia giáo sâm nghiêm, tam thư lục lễ không thể phạm sai lầm, đệ cũng phải khiêm tốn một chút...”
Liễu Chiêu cười hớn hở, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dập dờn hoa xuân, đủ lời ngọt ngào không cần tiền tuôn ra như suối.
Nếu là thiếu nữ mới biết yêu, có khi đã bị cái miệng nhỏ này dụ hoặc mất rồi.
Nhưng Khương Bồng Cơ lại là a tỷ của cậu, cho nên không có chuyện trái tim nhảy loạn, mà cô còn vỗ cho cậu một chưởng.
“Sính lễ đâu? Nghĩ kĩ chưa?” Khương Bồng Cơ không đổi sắc mặt hỏi.
Liễu Chiêu ngơ ngác a một tiếng, chợt hai mắt sáng rực nhìn sang a tỷ, nếu có thể hóa thú, chắc sẽ thấy cái đuôi chó đang vẫy tít mù sau lưng cậu đấy. Khương Bồng Cơ hỏi: “A Chiêu, chẳng lẽ ngay cả tiền cưới vợ, đệ cũng muốn a tỷ bỏ tiền túi ra sao?”
“A tỷ, tỷ thương tiểu đệ đi...” Liễu Chiêu nói rất hùng hồn: “A tỷ, tỷ nhìn là biết tiểu đệ không có tài cán gì, ngoài ăn uống vui chơi, chuyện khác chẳng biết gì, vẫn luôn nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, lại thích ăn. Tỷ không nuôi tiểu đệ, cả nhà tiểu đệ sẽ phải uống gió tây bắc.”
Khương Bồng Cơ chưa bao giờ thấy ai mặt dày vô sỉ như vậy, vừa tức vừa buồn cười, chỉ hận không thể cho cậu em một bạt tai.
“Còn tài sản nương để lại cho đệ đâu? Đệ định giấu tới khi nào?” Khương Bồng Cơ hỏi thẳng.
Đừng tưởng cô không biết trước khi qua đời Cổ Mẫn đã để lại một khoản tài sản kếch xù cho Liễu Chiêu, với cô thì không phải nhiều, nhưng với Liễu Chiêu mà nói, muốn vinh hoa phú quý cả đời thì không vấn đề gì. Tên nhóc này không thiếu tiền, nhưng cả ngày cứ khóc than với mình, có biết xấu hổ không?
Liễu Chiêu vốn định giả ngu, nhưng nhìn ánh mắt rõ ràng của Khương Bồng Cơ, cậu biết mình không che giấu được bí mật của mình rồi.
“Ôi, nương để lại núi vàng núi bạc, tiểu đệ cũng chỉ miệng ăn núi lở thôi.” Cậu bất đắc dĩ nói: “Mặt khác... Bên ngoài tiểu đệ chỉ là một đứa con thứ xuất, lập tức lấy ra được nhiều tiền như vậy, khó đảm bảo sẽ không có ai nghi ngờ... A tỷ, người thông minh dưới trướng tỷ nhiều lắm, tiểu đệ sợ mình sóng lớn, bọn họ sẽ giết đệ mất.... Trong lòng tiểu đệ cũng khổ lắm, hu hu hu!”
Nói ra những lời này, trong lòng Liễu Chiêu cũng đau khổ không thôi.
Ngoại trừ làm một cây củi mục không dùng đến chân tay không phân biệt được ngũ cốc, miệng ăn núi lở, cậu làm cái gì cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Làm quan không thành, buôn bán không được, Liễu Chiêu không tìm cách xin Khương Bồng Cơ nuôi mình, đến lúc tuổi già, cậu lấy gì dưỡng lão?
Hu hu hu (╥╯^╰╥)
Trong lòng cục cưng khổ quá mà!
Khương Bồng Cơ bật cười: “Đệ nói vậy là muốn ta khôi phục thân phận tam tử dòng đích của mình sao?”
Liễu Chiêu nghe vậy bị dọa suýt nhảy lên cao ba thước!
Cậu chỉ có thân phận con thứ thôi đã bị người ta nhìn chằm chằm như vậy rồi, nếu khôi phục thành con vợ cả, lại còn là con vợ cả ruột thịt cùng một mẹ sinh ra với a tỷ, có tin cậu sẽ không sống nổi đến rạng sáng ngày hôm sau không? Kỳ Quan Nhượng, Dương Tư, Phong Chân, mấy tên này đều ăn chay hết hay sao? Bọn họ sẽ thiết kế mưu sát cậu thật đấy!
“A tỷ, tỷ tha cho tiểu đệ đi. Không phải tỷ không biết đám người thông minh dưới trướng tỷ đáng sợ cỡ nào. Bọn họ sẽ giết người thật đấy! Dù sao tiểu đệ cũng là bào đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra với tỷ, chúng ta là tỷ đệ thân ái mà, phải không?”
Liễu Chiêu chỉ hận không thể quỳ xuống trước mặt Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ không nhịn được nhíu mày nói: “Đứng lên, đừng có hèn như thế!”
Liễu Chiêu quang minh lẫm liệt nói: “Đây không phải hèn, đây gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!”
Khương Bồng Cơ tức giận nói: “Ngày mai ta sẽ tìm phụ thân đòi sính lễ cho đệ. Ông ấy bỏ một nửa, ta bỏ một nửa, tốt xấu gì cũng là hòn ngọc quý trong tay Trình tiên sinh, nếu sính lễ keo kiệt sẽ khó tránh khỏi khiến người ta tưởng mình khinh thường nhà họ. Đắc tội ai cũng không thể đắc tội với văn nhân, chuyện mặt mũi phải làm cho tốt.”
Liễu Chiêu ấp úng nói: “Tìm phụ thân hỏi... Cái này... Không tốt lắm đâu?”
Khương Bồng Cơ nhấc chân đá cho Liễu Chiêu một cái, nổi giận mắng.
“Đệ là con ông ấy, không phải con ta. Con trai kết hôn mà cha không chi tiền, nào có chuyện tốt như vậy!”
Liễu Chiêu ôm chân cô: “Trưởng tỷ như mẹ, a tỷ giúp đệ đi?”
Khương Bồng Cơ lạnh mặt, một tay nhấc cổ áo Liễu Chiêu kéo cậu ra, ném ra ngoài, đóng cửa, động tác lưu loát.
Liễu Chiêu lăn lộn dưới mặt đất làm ồn làm loạn một hồi, thấy Khương Bồng Cơ không mềm lòng mới yếu ớt hít một tiếng, xoay người nằm ngửa ra, nhìn ánh nắng xán lạn và bầu trời xanh thẳm, khóe môi cong lên một nụ cười khẽ.
“Nương.... Phù hộ nhi tử được như nguyện đi.”
Mặt trời chói mắt quá, cậu lười biếng lim dim mắt, giữ nguyên tư thế nằm ngửa mà ngủ thiếp đi. Vietwriter.vn
Thị nữ qua lại nhìn thấy vậy, đều khẽ cười khẽ lách qua.
Không bao lâu sau, tin tức Liễu phủ sắp có chuyện vui được truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều biết thứ đệ của Khương Bồng Cơ sắp thành hôn.
“Thành hôn thì thành hôn, cùng lắm chỉ là một đứa con thứ thôi, chủ công cần gì phải dung túng như thế?” Dương Tư ghé vào đống sách thẻ tre, lăn một vòng, bọng mắt đen thẫm, còn đen hơn cả Thú Ăn Sắt mà Vệ Từ nuôi: “Không sợ nuôi lớn dã tâm.”
Hàn Úc nghe vậy lông mày nhíu chặt, thấy Dương Tư lại lười biếng, hàm dưỡng cực cao suýt nữa bị phá hủy.
Anh ta chỉ hận không thể đá một cước đổ hết đống thư từ chồng chất như núi bên cạnh xuống, để cho Dương Tư bị thư từ chôn sống, diệt trừ một tai họa lớn cho thế gian.
“Liễu Chiêu kia văn không thành võ chẳng phải, thê tộc lại là Trình tiên sinh, chẳng thể mượn lực, không thể tạo thành uy hiếp với chủ công.” Hàn Úc tỉnh táo phân tích: “Nếu ngay cả thứ đệ vô dụng như vậy cũng không chứa nổi, không biết bên ngoài sẽ chửi bới chủ công thế nào. Huynh ghen tị thì cứ nói thẳng ra!”
Dương Tư lập tức bùng nổ.
Gã ghen tị chỗ nào?
Gã ghen tị cái gì?
Gã giống loại người này sao?
Hàn Úc cười lạnh: “Nghe nói Khương Hiệu úy đã có thai mà ngày nào cũng tới quân doanh điểm danh.”
Người ta tình nguyện ưỡn cái bụng lớn lắc lư khắp nơi, mặc cho người ngoài suy đoán cha đứa bé là ai cũng không chịu thành hôn với Dương Tư. Dương Tư không ghen tị mới lạ.
Dương Tư tức giận, giựt sạch đầu bút lông.
Hu hu hu (╥╯^╰╥)
Sao ai cũng bắt nạt mình thế này?
Hôm nay vẫn còn phải bận rộn nữa.
Dương Tư ngậm cây bút lông hói bên mép, lục lọi trên giá bút, gỡ xuống một cái khác, hít vào một cái, tiếp tục vùi đầu gian khổ làm việc.
Phản ứng của người ngoài không khác gì mấy so với Dương Tư, Hàn Úc, có người khịt mũi coi thường, có người lạnh lùng đối đãi.
Nhưng chủ công rất để ý tới hôn sự của Liễu Chiêu, mọi người cũng không thể xúi giục gì, chỉ có thể yên lặng chờ ngày thành hôn đang tới gần.