Khang Hâm Đồng ở lại phủ của Lữ Trưng cũng được một thời gian rồi, tình cảm cha con giữa hai người cũng theo đó mà tăng lên rất nhiều.
Cô bé nhìn thấy Lữ Trưng dặn dò quản gia thu thập hành lý, vẻ mặt nghiêm trọng thì lập tức hiểu đã có chuyện gì xảy ra rồi.
Nghe nói tình hình ở tiền tuyến vô cùng nguy hiểm, cha nuôi lại bị An Thôi bỏ mặc từ lâu, bây giờ đột nhiên trọng dụng anh ta, không biết là vì lý do gì.
“Hoa Uyên tiến cử vi phụ với chủ công, chủ công lập tức hạ lệnh để nghĩa phụ xuất chinh cùng đại quân. Con ở nhà đợi nghĩa phụ quay về, lúc vi phụ không ở nhà, không được bỏ bê học tập, bài vở đâu đấy, lúc vi phụ trở về sẽ kiểm tra con.” Lữ Trưng không có kinh nghiệm làm thầy người khác, nhưng anh ta có kinh nghiệm làm học trò, năm xưa, ân sư Uyên Kính cũng dạy học trò như vậy, kỷ luật có độ, ít ra anh ta vẫn có thể “nhìn hồ lô, vẽ ra gáo” được.
Cho dù Khang Hâm Đồng là một đứa trẻ ngoan hay tìm tòi hiếu học, yêu cầu hoàn hảo, nhưng dù gì thì cô bé vẫn còn là trẻ con, không thể tự có kỷ luật như người lớn được, rất dễ bị hoa cỏ bên ngoài thu hút sự chú ý của mình. Lữ Trưng lo lắng những ngày anh ta không ở nhà, Khang Hâm Đồng sẽ bỏ bê bài vở, học hành.
“Nữ nhi ghi nhớ lời dạy của nghĩa phụ.” Khang Hâm Đồng nghe lời, nhưng vẫn cảm thấy khó hiểu, nên hỏi lại anh ta: “Đại nhân An Thôi trọng dụng lại nghĩa phụ là chuyện tốt mà, vì sao trông nghĩa phụ lại nặng nề tâm sự như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì do Hoa Uyên tiên sinh tiến cử nghĩa phụ sao?”
Cô bé nhớ mang máng từng nghe thấy tôi tớ nói rằng cha nuôi nhà mình và Hoa Uyên không hợp nhau.
Nhưng mà cha nuôi không chính miệng thừa nhận nên Khang Hâm Đồng không lén lút bàn luận chuyện này làm gì.
“Vi phụ và gã có vài mâu thuẫn, hai bọn ta trước giờ không thể nào hòa hợp với nhau được.” Lữ Trưng lại không kiêng dè gì cả, anh ta nói thẳng: “Người ta hay nói rằng sự việc xảy ra khác thường thì nhất định là có điều kỳ lạ, gã lại chẳng phải loại người tốt đẹp gì. Gã tỏ ra mình tốt lắm, nhưng ai biết được gã thật sự có lòng hay là đang mưu tính chuyện gì khác hay không. Vi phụ lo là gã lại định giở trò gì, không thể không đề phòng được, nhưng chủ công luôn rất tin tưởng gã, chẳng thể làm gì được gã cả.”
Mọi người đều biết Hoa Uyên và Lữ Trưng có mâu thuẫn với nhau, gã vẫn thường chèn ép Lữ Trưng cả công khai hay là âm thầm, sao tự nhiên có thể cho Lữ Trưng cơ hội trở mình được? Chỉ sợ gã đang có âm mưu gì đó thôi, ví dụ như là điệu hổ ly sơn, nhân lúc Lữ Trưng lên tiền tuyến, gã ở lại hậu phương thực hiện kế hoạch, hoặc ví dụ như gã đã chuẩn bị bẫy chờ Lữ Trưng nhảy vào, hoặc là gã đang dự tính chuyện gì đó lớn hơn nữa, tất cả những chuyện này đều có khả năng xảy ra.
Cho dù Lữ Trưng nghi ngờ gã là rất có lý, có căn cứ, nhưng bên cạnh đó cũng thể hiện rõ một điều: Phần tử nguy hiểm có nhân cách phân liệt như Hoa Uyên đã để lại bóng ma tâm lý nặng nề trong đầu anh ta, cho nên Lư Trưng mới thần hồn nát thần tính như vậy, Hoa Uyên làm chuyện gì, anh ta cũng phải suy nghĩ lại thật kĩ.
Khang Hâm Đồng nghe xong, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ vô cùng to gan.
“Nữ nhi có chuyện này, mong nghĩa phụ cho phép.” Cô bé căng thẳng nuốt nước miếng, thử dò hỏi: “Nghĩa phụ theo đại quân xuất chinh ra tiền tuyến, nữ nhi không thể giúp nghĩa phụ bớt lo đã là bất hiếu, sao lại còn dám để nghĩa phụ ở tiền tuyến phải lo cho nữ nhi chứ. Nếu đã như vậy, sao nghĩa phụ không...”
Khang Hâm Đồng nhìn ánh mắt nghiêm túc của Lữ Trưng, giọng cô bé càng lúc càng thấp dần xuống, cho đến lúc nhỏ không thể nghe thấy được nữa, đầu của cô bé cũng cúi xuống theo.
“Sao không cái gì? Sao con không nói nữa?” Lữ Trưng cười mà như không hỏi, đôi mắt kia dường như có thể nhìn thấu, hiểu rõ suy nghĩ của người khác: “Sao con không dám nói nữa? Vậy thì để vi phụ đoán thử xem, xem có phải vi phụ đã đoán trúng suy nghĩ của con rồi hay không. Con muốn theo vi phụ đi lên tiền tuyến đúng không?”
Cho dù idol của Khang Hâm Đồng là Khương Bồng Cơ, cô bé muốn noi theo idol, nhưng cũng không thể to gan như vậy được chứ?
Dưới trướng của Khương Bồng Cơ có một nữ doanh với quy mô không nhỏ, những năm gần đây, thanh danh của bọn họ không ngừng tăng cao, tạo nên danh tiếng không hề thấp, khiến kẻ địch mới nghe tên đã sợ chết khiếp, nhưng ở chỗ An Thôi lại không có bộ phận này. Một cô bé như Khang Hâm Đồng vào quân doanh, nếu Lữ Trưng không thể quan tâm, chăm sóc cẩn thận cho cô bé, không biết sẽ xảy ra chuyện lúc nào nữa.
Nơi tiền tuyến tàn sát khốc liệt, thật sự rất nguy hiểm.
“Ta khuyên con nên bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu sớm đi.”
Lữ Trưng rất thích cô con gái nuôi vừa thông minh lanh lợi vừa biết nghe lời này, sao lại nỡ để con bé lên tiền tuyến liều mạng tìm chết được chứ?
Nói tới nói lui, vẫn là do tên Liễu Lan Đình kia gây họa, không dạy người ta được gì tử tế, chỉ biết dạy hư trẻ nhỏ thôi.
Lữ Trưng âm thầm mỉm cười chọc hình nhân, mà trên người hình nhân này viết hai chữ “Liễu Hi” to đùng, sự trách móc giống như sắp tràn hết cả ra vậy.
Chuyện Lữ Trưng từ chối cũng nằm trong dự kiến của Khang Hâm Đồng, cô bé cười lấy lòng, đứng dậy khỏi ghế và đi đến sau lưng Lữ Trưng, ân cần bóp vai cho anh ta, đồng thời dịu dàng làm nũng: “Nghĩa phụ đúng là nghĩa phụ, chút thông minh này của nữ nhi căn bản không lừa được ngài...”
Hừ ╭(╯^╰)╮
Nhóc con dẻo miệng cũng vô dụng.
Lữ Trưng bên ngoài thì biểu hiện mình sẽ không dính chiêu này, nhưng trong lòng lại vô cùng hưởng thụ.
“Tiền tuyến rất nguy hiểm, khắp nơi chiến tranh loạn lạc, con chỉ cần không cẩn thận một phút thôi là sẽ mất mạng, vi phụ không cho con đi là vì tốt cho con. Còn nữa, quân doanh không đơn giản như trong tưởng tượng của con đâu. Ở đó, tất cả mọi người đều là một đám đàn ông thô lỗ dã man, vi phụ không dám đảm bảo sẽ chăm sóc tốt được cho con, một đứa con gái như con mà đến đó sẽ rất dễ gặp chuyện không may.” Lữ Trưng muốn cô bé bỏ suy nghĩ ấy đi, idol làm được như vậy vì idol có năng lực sống sót ở tiến tuyến, người đó một mình xông vào thiên quân vạn mã mà không hề lo sợ, năng lực như Khang Hâm Đồng thì đừng tự tìm đường chết.
Đương nhiên, tìm đường chết là tìm đường chết, nhưng dũng khí của Khang Hâm Đồng cũng cần phải được đánh giá cao, con gái nhà bình thường không có can đảm đi lên tiền tuyến đâu.
Khang Hâm Đồng bị Lữ Trưng nói trúng suy nghĩ, sắc mặt buồn bã hơn, nhưng cô bé ngay lập tức kiên định trở lại, ánh mắt chứa đầy vẻ kiên trì.
Cô bé thật sự muốn đi lên tiền tuyến, ở lại hậu phương hưởng thụ cơm no áo ấm thì đâu thể nào trưởng thành nhanh bằng trải nghiệm mưa gió gian khổ?
Cho dù có thể gặp phải những nguy hiểm mà Lữ Trưng vừa nói, cô bé vẫn không sợ.
Cô bé rất muốn nhìn xem thiên hạ trong lời nói của Lữ Trưng rộng lớn đến mức nào.
Khang Hâm Đồng lập tức cầu xin Lữ Trưng: “Lúc nào nghĩa phụ cũng suy nghĩ cho nữ nhi, trách nữ nhi không biết suy nghĩ, e là phải phụ lòng nghĩa phụ rồi.”
“Rốt cuộc tiền tuyến có gì hay, đáng giá để các ngươi từng người từng người một chạy vào? Con không biết nếu đến đó có thể sẽ bị mất mạng sao?”
“Ngoại trừ nữ nhi ra thì còn có người như vậy à?”
Lữ Trưng nói: “Cái tên Liễu Hi dạy hư con không phải một người như vậy chắc?”
Hừ, đầu sỏ gây nên tất cả mâu thuẫn.
Khang Hâm Đồng nghiêm túc nói: “Nghĩa phụ, những lời mà lúc trước ngài từng nói, nữ nhi vẫn luôn ghi trong lòng. Nhưng mà đọc nghìn quyển sách không bằng đi nghìn dặm đường. Dù có học nhiều đến thế nào đi nữa mà vẫn không thể tự mình nhìn thấy. Kiến thức của nữ nhi hạn hẹp, đương nhiên muốn ra ngoài nhìn thấy nhiều thứ hơn.”
Lữ Trưng thở dài một tiếng đầy bất lực, anh ta giơ tay đỡ Khang Hâm Đồng lên, quỳ xuống đất như vậy còn ra thể thống gì nữa.
“Muốn đi cũng được, nhưng con phải hứa với vi phụ, quan trọng nhất là sự an toàn của bản thân mình.”
Lên tiền tuyến, Lữ Trưng không thể đảm bảo hoàn toàn cho tính mạng của Khang Hâm Đồng được.
Là phúc hay họa đều sẽ do cô bé tự mình gánh vác.
Lữ Trưng thấy Khang Hâm Đồng cố chấp như vậy thì không cưỡng ép nữa.
Đương nhiên, nếu thân sinh cốt nhục của anh ta ngang ngược như thế này, không nghe lời anh ta, chắc anh ta sẽ tức giận đánh gãy chân nó mất. Vietwriter.vn
Khang Hâm Đồng không ngờ Lữ Trưng lại dễ bị thuyết phục như vậy, cô bé đã chuẩn bị sẵn sàng bị từ chối lần thứ hai rồi.
Bởi vậy, lúc Lữ Trưng đồng ý, cô bé tạm thời chưa phản ứng lại được.
Sau khi lấy lại tinh thần, cô bé vội vàng nói: “Đa tạ nghĩa phụ!”
“Tạ cái gì? Quay về chuẩn bị đồ đi, đại quân sẽ không chờ đợi một mình con đâu. Nhớ rõ là phải mặc đồ nam đấy, sẽ tiện cho việc di chuyển.”