Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Nhìn dáng vẻ ăn no thỏa mãn của bác Streamer, tui có dự cảm chẳng lành…



[Hạt Dẻ Rụng]: Tui phát hiện dáng vẻ bây giờ của bác Streamer siêu ăn khớp với dáng vẻ lười biếng sau khi ăn uống no đủ của boss mèo nhà tui.



[Gió Mát Thấm Tường Hoa]: Hâm mộ bác Streamer rốt cuộc cũng có nhạc nền ràng buộc, đôi tay đánh đàn của Tử Hiếu thật đẹp mắt.



[Phiêu Linh Vũ Thương]: Nói cho các bạn biết một tin tức xấu, tui vừa mới chụp màn hình rồi phóng to ra, nhìn thấy trên cổ Từ mỹ nhân cũng có dấu ô mai!



[Hàn Yên Ngưng Mộng]: Bác Streamer, bác hãy thành thật khai báo, có phải bác bắt nạt Tử Hiếu rồi hay không QAQ



Khương Bồng Cơ chờ bọn họ ríu ra ríu rít xong xuôi mới nhàn nhã bổ xuống một đao.



[Streamer V]: Nếu không thì sao? Hôm nay mở kênh livestream trễ như vậy, dĩ nhiên là có nguyên do.



Một đám cá muối bị tổn thương nghiêm trọng.



Đau lòng, một ngày thất tình đến hai lần!



Nữ thần mình ái mộ và nam thần mình yêu thích cấu kết thông gian với nhau rồi!



Đám cá muối biến đau buồn phẫn nộ thành động lực, oán khí khổng lồ xuyên thẳng qua internet, ngay lập tức xông vỡ server vất vả lắm mới ổn định lại được.



Lập trình viên: “...”



Lập trình viên và ông chủ bị đem ra để cầu trời lúc trước cũng chết không nhắm mắt nha!



Khương Bồng Cơ đang muốn cười nhạo không thương tiếc gì, đột nhiên có tiếng một tin nhắn riêng vang lên, hệ thống nhắc nhở cô có một bưu kiện chưa nhận.



Lão thủ trưởng lại gửi qua cho cô thứ gì vậy?



Khương Bồng Cơ cảm thấy mình đang chơi “ếch xanh du lịch” phiên bản lão thủ trưởng, bởi vì đối phương thường đi đến những nơi khác nhau mang cho cô đặc sản địa phương. Dĩ nhiên, suy nghĩ này của cô không dám để cho đối phương biết được, nếu không sau này ai tới mua sắm thay cho cô? Vị tổ tông này phải được cúng bái.



Cô đi tới tủ giữ đồ của chuyển phát nhanh tổ ong nhìn xem một chút, phát hiện bên trong đặt một số loại thuốc có tên rất kỳ lạ.



[Cha Mày]: Hai ngày nay tôi đi đến một vùng đất mới, bây giờ rất an toàn, không cần phải lo lắng. Tôi có vơ vét một ít đặc sản địa phương “thích hợp” cho cô. Khương Tiểu Cửu, đứa bé vị thành niên bên cạnh cô vẫn còn nhỏ, dù nói thế nào cô cũng là người trưởng thành, âm thầm chăm sóc cậu ta một chút.



Khương Bồng Cơ im lặng một lúc, hỏi: “Đặc sản địa phương này dùng để làm gì?”



[Cha Mày]: Sinh âm bổ thận, tẩm bổ tráng dương.



Khương Bồng Cơ nói: “Tôi cần loại đồ vật này à?”



[Cha Mày]: Cậu bạn trai vị thành niên kia của cô cần, tôi không ôm chút tin tưởng gì đối với cái tiết tháo cầm thú của cô. Nếu không bồi bổ chút ít, nếu như một ngày nào đó cô hăng hái ép khô người ta thì phải làm sao bây giờ? Dù sao cậu ta cũng là một người bình thường còn cô thì sao? Hả ngài quân đoàn trưởng?



Khương Bồng Cơ: “...”



(╯‵□′) ╯︵┻━┻



Cô đã giải thích rồi, Tử Hiếu là người trưởng thành!



[Bạn tốt của bạn, Cha Mày đã đăng xuất.]



Khương Bồng Cơ nhìn avatar xám xịt kia, suýt chút nữa xù lông lên, cô giống loại người cầm thú không biết tiết chế kia sao?



Lúc này, cá muối trong kênh livestream còn giống như hẹn ước, đồng loạt đăng biểu tượng cảm xúc cơm đậu đỏ cho cô.



Khương Bồng Cơ: “...”



Đừng đăng “trend” cô không hiểu nha!



Dựa theo hiểu biết của Khương Bồng Cơ về đám cá muối này, chắc chắn “trend” này phải có ý nghĩa gì đó.



Mặc dù không có lễ cưới không có chiêu cáo thiên hạ, nhưng có nhẫn có lời thề còn có tuần trăng mật.



Khương Bồng Cơ hiếm khi “hoa mắt ù tai”, mượn cớ đi “tuần tra xung quanh”, dụ dỗ Vệ Từ ra ngoài đi dạo nghỉ ngơi một chút, du sơn ngoạn thủy.



Hào hứng mà đi, thoải mái sung sướng rồi về.



Nháy mắt đã đến mùng bảy Tết, chợ phiên khắp nơi cũng bắt đầu kinh doanh trở lại bình thường, thời gian nhàn nhã của Khương Bồng Cơ đến đây là kết thúc.



Từ ngày đầu tiên của năm đến ngày thứ bảy của năm mới, đám người Kỳ Quan Nhượng hầu như đều đi thăm người thân hoặc là đi dự tiệc, gần như không ai phát hiện ra tung tích chủ công nhà mình.



Không…



Phải nói là biết rõ nhưng lại giả bộ như không biết.



Ngày đầu tiên đi làm trở lại, Phong Chân đi đến bên Vệ Từ nói: “Cực khổ rồi.”



Vệ Từ ngây người một lúc, khó hiểu hỏi lại: “Sao?”



Phong Chân trêu chọc: “Nếu không có Tử Hiếu can đảm lấy thân nuôi hổ thì sao có kỳ nghỉ Tết dài đằng đẵng như vậy, nghỉ ngơi đến nỗi xương cốt toàn thân cũng cứng nhắc rồi.”



“Huynh…” Vệ Từ suýt nữa phát cáu.



Phong Chân vội vàng ấn chặt bả vai anh, cười nói: “Nếu muốn người ta không biết thì che kín cổ một chút đi?”



Vệ Từ nghiến răng nói: “Đúng thật là bản tính phong lưu!”



Anh vừa nói chuyện vừa không nhịn được căn chỉnh vạt áo càng thêm kín đáo, nhưng anh không biết rằng trên cổ của anh hoàn toàn không có vết tích gì, chẳng qua là Phong Chân lừa gạt anh mà thôi.



Hơn nữa…



Trên người đàn ông có chút dấu vết thì thế nào?



Nhiều nhất là nói hai câu phong lưu phóng đãng.



Vệ Từ hết lần này tới lần khác vẫn nghiêm túc như vậy, khiến anh ta không nhịn được trêu đùa anh.



Người đàn ông chất phác vô vị như thế, không biết vì sao chủ công lại yêu thích đến vậy, lòng dạ đàn bà thật đúng là khó hiểu.



Hai người đang nói chuyện, Kỳ Quan Nhượng giống như mèo con yên lặng đi tới không tiếng động.



“Chủ công cho gọi gấp.”



Sắc mặt Phong Chân và Vệ Từ nghiêm túc trở lại, vội vàng đứng dậy sửa sang lại trang phục dáng vẻ, nhanh chóng đi tới phòng nghị sự.



“Xảy ra chuyện gì sao?” Vệ Từ thuận miệng hỏi một câu.



Kỳ Quan Nhượng mặt không cảm xúc nói: “Bốn bộ tộc Nam Man... bị diệt tộc.”



Bước chân Vệ Từ dừng lại, suýt nữa không đứng vững, vô thức bắt lấy cánh tay Kỳ Quan Nhượng: “Cái gì?”



Kỳ Quan Nhượng lặp lại: “Vừa rồi có một phong thư mật khẩn cấp, liên minh Nam Thịnh đại thắng bốn bộ tộc Nam Man, đại quân chỉ huy binh lính xông thẳng vào vùng nội địa bốn tộc Nam Man, bắt hơn triệu tù binh. Theo trong thư viết, liên minh Nam Thịnh nhiều lần bàn bạc trao đổi, đưa ra quyết định diệt tộc. Cho dù là nam nữ già trẻ, một người cũng không được sống sót. Liên minh Nam Thịnh thật đúng là đủ tàn nhẫn, chém giết mấy ngày liên tiếp mới giết sạch tất cả người Man.”



Vệ Từ nghe xong rét run cả người, giọng nói khàn đặc: “Nam Thịnh... Sao có thể làm ra hành động hồ đồ này...”



Dựa theo tính toán thời gian, khoảng cách kiếp trước An Thôi dốc hết tất cả giết chết bốn bộ tộc Nam Man còn phải rất nhiều năm sau nữa mà.



Kiếp trước tàn sát hơn sáu trăm ba mươi tám nghìn người bốn bộ tộc Nam Man, cho dù là đàn ông, đàn bà, người già, trẻ nhỏ hay trẻ sơ sinh còn đang gào khóc đòi ăn, gần như không có người nào thoát nạn. Kiếp này còn thê thảm hơn nữa, đạt tới con số hơn một triệu người... Liên minh Nam Thịnh bị điên rồi ư!



“Sức lực chiến đấu của bốn bộ tộc Nam Man không tầm thường, khoảng chừng hơn một triệu người, sao có thể dễ dàng để cho liên minh giành được thắng lợi kia chứ?”



Kỳ Quan Nhượng nói: “Trời không thành toàn! Bên trong biên cảnh Nam Man bùng phát bệnh dịch cực kỳ đáng sợ, vô số người chết và bị thương, sức lực chiến đấu của thanh niên trai tráng mười phần không giữ được một phần.”



Cho dù Kỳ Quan Nhượng hay là Vệ Từ, bọn họ cũng không thể tưởng tượng được trận bệnh dịch này là kế hoạch có chủ ý.



Thân thể tộc nhân Nam Man cường tráng cũng không chịu đựng được sự tra tấn của bệnh dịch, mới đầu còn có thể chống đỡ được, sau một khoảng thời gian dài thì tử thương vô số.



Nghe nói vào thời điểm nghiêm trọng nhất, một ngày có hơn mười nghìn thanh niên trai tráng bệnh chết.



Vệ Từ truy hỏi: “Bệnh dịch? Liên minh thì sao? Hai quân giao chiến với nhau, bốn bộ tộc Nam Man gặp họa, không có lý nào liên minh có thể đứng ngoài cuộc.”



“Liên minh cũng có thương vong, có điều tình hình tốt hơn bốn bộ tộc Nam Man nhiều.” Kỳ Quan Nhượng nói: “Khí độc bùng phát trong bốn bộ tộc Nam Man, nhiệt độ không khí ẩm thấp, bất lợi cho nghỉ ngơi chữa trị, dĩ nhiên bệnh dịch càng thêm trầm trọng. Liên minh tốt xấu gì còn có dược liệu quân y, bệnh tình luôn có thể khống chế được.”



Vệ Từ cả kinh, trong đầu trống rỗng, dường như trong nháy mắt bị người ta lôi trở về tình cảnh kiếp trước.



Hơn sáu trăm ba mươi tám nghìn người chết ở cùng một chỗ, chôn sống, chém đầu, dường như toàn bộ bầu trời đều bị máu của bọn họ nhuộm thành màu đỏ. Vietwriter.vn



Người không phải cỏ cây, lòng dạ cũng không phải sắt đá, tâm trạng lúc đó của Vệ Từ có thể tưởng tượng ra được.



Phong Chân chau mày hỏi: “Chủ công triệu tập chúng ta là vì cái gì?”



Kỳ Quan Nhượng cười lạnh hỏi lại: “Bốn bộ tộc Nam Man bị diệt rồi, chúng ta có thể cho Nam Thịnh thời cơ thở dốc sao?”



Đương nhiên là thừa dịp hắn bị bệnh mà đòi mạng của hắn nha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK