Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi có suy nghĩ như vậy, thật ra cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”



Lữ Trưng không hề nặng nề khiển trách Khang Hâm Đồng, cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ khổ sở còn nhỏ đang hưởng thụ tình yêu thương của cha mẹ, lại chỉ trong một đêm đã đánh mất những người thân nhất lại chẳng thể hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ. Trẻ con có cách suy nghĩ không giống với người trưởng thành, người trưởng thành có thể tham sống sợ chết vì cuộc sống, thế giới của trẻ con lại không trắng thì đen, chẳng bao giờ có khái niệm “bụi” này cả. Lữ Trưng cũng đã làm cha rồi, tự nhiên anh ta sẽ càng khoan dung và kiên nhẫn với trẻ con hơn.



Cô bé nắm chặt tay, cắn răng nói: “Ý những lời này của tiên sinh là ngài đã tin vào lời ngon tiếng ngọt của bà ta rồi sao?”



Cô bé cảm thấy người mẹ kia thật sự rất buồn cười.



Khi cha còn sống, cha cho bà ta sống cuộc sống giàu sang phú quý, người ngoài cũng thường xuyên phải hâm mộ đôi bích nhân này.



Kết quả thì sao?



Cha vừa mới chết không được một ngày, bà ta đã bò lên giường của một người đàn ông khác, rúc vào trong lồng ngực đối phương, giống như một cây tầm gửi chỉ có thể bò lên người đàn ông, mất đi đàn ông thì sẽ không thể sinh tồn. Bà ta đối xử tệ với con gái của chồng trước, chẳng hề quan tâm, thậm chí còn tìm mọi cách ngược đãi cô bé để lấy lòng người chồng hiện tại, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, mùa đông khắc nghiệt, cô bé còn bị bắt phải ra suối để rửa bô...



Con giun xéo lắm cũng quằn.



Cũng lý đó, nỗi hận của cô bé này dành cho người mẹ của mình vốn không phải mới ngày một ngày hai, chỉ một hai chuyện đã có thể tích góp thành dày như vậy.



Lữ Trưng không trả lời mà hỏi lại cô bé: “Ngươi có biết trong thời loạn, mong muốn trọn đời là gì không?”



“Là sống sót.” Cô bé khó hiểu, Lữ Trưng nói thẳng: “Đối với một người phụ nữ bình thường mà nói, để sống sót cũng không có gì khó. Nếu như bằng lòng vứt bỏ tôn nghiêm, không ngại để người khác coi như heo chó mà làm nhục, không ngại sống đần độn, thì cho dù có rơi vào trong tay dị tộc cũng vẫn có thể sống sót được. Để sống thì dễ lắm, sống có thể diện và tôn nghiêm lại khó. Cho dù là nói từ góc độ nào, mẫu thân của ngươi là một người phụ nữ thông minh.”



Khang Hâm Đồng vẫn cứ cố chấp giữ vững cách nhìn của mình.



Lữ Trưng cũng không còn tâm trạng quay về đón giao thừa nữa, anh ta dừng chân một lát, rồi đi sang một con đường khác.



Anh ta biết cô bé đã đi vào ngõ cụt rồi, khích lệ tinh thần đơn giản căn bản không thể khiến cô bé hiểu ra được, biện pháp tốt nhất chính là dùng sự thật vả mặt.



“Thật ra, mẫu thân của ngươi là thiếp thất của kế phụ ngươi, mà không phải là chính thất.” Trên đường đi về phía mục đích, Lữ Trưng vẫn đang tiêm thuốc dự phòng cho cô bé trong thời kỳ phản nghịch, cam đoan hiệu quả có thể đạt tới mức cao nhất: “Kế phụ của ngươi xuất thân thôn dã, vốn là loạn dân Hồng Liên Giáo ở Đông Khánh, cũng từng lấy vợ nông thôn ở Đông Khánh rồi. Có điều, phụ nữ thôn quê như vậy chỉ giống như rơm rạ mà thôi, nhan sắc không xinh đẹp nên đã bị bỏ rơi ở quê nhà từ lâu rồi.”



Đàn ông vượt lên trong loạn thế, vứt bỏ lại người vợ tầm thường ở quê nhà, rồi mình lại ra bên ngoài tìm kiếm niềm vui mới cũng là hành động rất bình thường.



Lữ Trưng cũng chỉ là muốn nói với cô bé, khuôn mặt của phụ nữ quả thật là một loại vũ khí, nhưng cũng không thể coi nó là chỗ dựa mạnh mẽ nhất được.



Đàn ông thèm thuồng nhan sắc, nhưng lại càng yêu thích sự mới mẻ hơn.



“Kế phụ của ngươi có tâm tư gây rối với ngươi, ngươi biết chứ?”



“Nô gia biết.” Khang Hâm Đồng quật cường nói: “Cho dù nô gia bị lão già kia lợi dụng, kết cục còn có thể thảm tới đâu được nữa? Với nô gia mà nói, nếu như dựa vào khuôn mặt này, làm thiếp thất của gã đàn ông kia có thể giúp cuộc sống của nô gia tốt hơn một chút, nương tựa vào ai mà chả là nương tựa?”



Bước chân của Lữ Trưng dừng lại, anh ta quay người lại cúi đầu nhìn cô bé, bỗng chốc nở nụ cười châm chọc.



“Vậy thì ta sẽ cho ngươi xem thử, kết cục thảm hơn vạn lần so với việc ngươi làm trâu làm ngựa cho người khác.”



Dứt lời, Lữ Trưng cầm lấy tay của Khang Hâm Đồng bước nhanh hơn vài bước.



Anh ta chân dài dáng cao, vóc dáng của Khang Hâm Đồng lại nhỏ bé, suýt nữa cô bé không đuổi kịp anh ta, phải ngã sấp xuống.



Ánh mắt của cô bé dừng lại trên bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, Lữ Trưng không hề trực tiếp chạm vào tay cô bé, ngược lại cách nhau một lớp tay áo rộng thùng thình.



Lữ Trưng dẫn cô bé tới một ngõ tối nơi những cô gái giang hồ tụ tập.



Anh ta chưa từng tới nơi thế này, nhưng đã từng nghe nói đến, lúc trước khi tuần tra khắp nơi, anh ta cũng đã từng nhìn từ đằng xa, tình hình ở đây cực kỳ thảm.



Tối nay là đêm giao thừa, theo lý mà nói, hẳn các nhà đều đã bắt đầu ăn Tết đón giao thừa, nhưng ở trên con đường này vẫn náo nhiệt.



Trong ngõ nhỏ, có không ít những cánh cửa nhỏ đen tuyền thấp bé, bên ngoài là những cô gái quần áo bẩn thỉu dựa vào cửa, độ tuổi từ bảy tám tuổi đến năm sáu mươi tuổi.



Những cô gái này phần lớn đều khá là chật vật, hai gò má bị gió lạnh thổi tới tím tái, có một vài cô gái trên khuôn mặt còn tô đầy thứ son phấn thấp kém, trong không khí, ngoại trừ mùi hôi của mồ hôi cùng với mùi son phấn rẻ tiền ra, còn có một chút mùi hương không rõ là gì. Khi Khang Hâm Đồng đi ngang qua cửa của một cô gái nào đó, mùi hôi nơi chóp mũi lại càng đậm đặc hơn, giống như mùi thi thể giữa mùa hè nắng chói chang để lại bảy, tám ngày mà không được dọn đi vậy, cho dù có son phấn thật dày cũng không thể che giấu được mùi hôi đó. Cô gái đi đôi giày rơm, một đoạn cổ chân để lộ ra ở bên ngoài bị phủ kín bởi những bọc mủ chảy ra dịch trắng.



Có một vài bọc mủ đã phá da, có một vài bọc khác lại bị cô gái cào tới mức đỏ bừng, Khang Hâm Đồng nhìn mà khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.



Lữ Trưng nói: “Những người đang dựa vào cửa chính là gái giang hồ, những người này còn được coi là tốt, có được một căn phòng nhỏ che chắn mưa gió để hầu hạ khách, có một vài người khác còn phải trực tiếp cuốn một tấm chiếu rách hầu hạ khách ở nơi vắng người. Trong số họ, có những người vốn là con nhà lành, mà nhiều hơn cả là nạn nhân bị Nam Man làm hại, sống đầu đường xó chợ, dần dần rơi xuống tình cảnh này. Có một vài người cũng từng là tiện thiếp nhà phú hộ, bởi vì dung nhan già đi mà bị chán ghét rồi vứt bỏ, bị bán cho người môi giới, người môi giới lại bán lại cho lầu xanh, từ một hoa nương lầu xanh bình thường tiếp đãi khách hai năm, rồi có ngày trở thành gái giang hồ hầu hạ người làm buôn bán nhỏ lẻ, một ngày tiếp không biết bao nhiêu khách... Đừng nói tới vài đồng tiền, một bát cám thiu cũng có thể khiến cho họ bán thân được.”



Trong hẻm tối ngoại trừ những người phụ nữ này ra, đương nhiên cũng có cả những người đàn ông đang nhìn bọn họ.



Khang Hâm Đồng liếc mắt nhìn họ, phát hiện ánh mắt của họ đều dính vào người mình, cô bé lập tức cảm thấy tởm lợm đến mức tóc gáy dựng thẳng lên.



Cô bé nắm chặt tay áo của Lữ Trưng, bước từng bước nhỏ đuổi theo anh ta, như vậy cô bé mới cảm thấy an toàn hơn một chút.



Lữ Trưng mặc quần áo gấm vóc, nhìn là biết anh ta không phải hạng người rách nát thích chơi bời, cho dù người ta có lưu luyến hoa cỏ thì cũng sẽ đến những kỹ viện sa hoa đẹp đẽ, tìm những cô gái chỉ bán tài nghệ chứ không bán thân trẻ tuổi xinh đẹp. Gã sai vặt đi bên cạnh anh ta dù ăn mặc không đẹp, nhưng mặt hồng răng trắng, cực kỳ tuấn tú. Một nhóm hai người như vậy, trông kiểu gì cũng cảm thấy bọn họ không phải loại người lưu luyến gái giang hồ. Bọn họ đứng đây một lúc đã thu hút không ít ánh mắt.



Có điều, đám đàn ông lưu manh này không dám có ý gì, cho dù có thì cũng phải xem bội kiếm bên hông Lữ Trưng có đồng ý hay không.



Lữ Trưng dẫn Khang Hâm Đồng đi một vòng trong hẻm tối, lúc vào mặt Khang Hâm Đồng toàn vẻ nghi hoặc, còn lúc ra thì mặt trắng bệch.



“Ngươi thấy cả rồi chứ?” Lữ Trưng nhìn mặt Khang Hâm Đồng, bình tĩnh nói: “Bây giờ có còn điều gì muốn nói nữa không?”



Khang Hâm Đồng bỗng cảm thấy cổ họng mình bốc lên cảm giác buồn nôn, cô bé tóm lấy tay áo của Lữ Trưng, quay đầu sang một bên rồi nôn ra, trong đầu cô bé toàn là hình ảnh những gì mình vừa được nhìn thấy, nghe thấy. Phòng trong hẻm tối cực kỳ cũ, một cánh cửa, một cửa sổ không thể che hết được động tĩnh bên trong phòng.



Bởi vì ánh sáng không đủ, cô bé không nhìn thấy bên trong diễn ra chuyện gì, nhưng chỉ cần nghe tiếng thôi, cô bé đã cảm thấy không rét mà run rồi.



Cô gái bên trong dường như đang đau đớn tột cùng, la hét cầu xin, có tiếng hít thở mạnh mẽ nặng nề và lời nói hạ lưu của người đàn ông...



Có một vài phòng còn đáng sợ hơn.

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Trong phòng chỉ có một cô gái, nhưng đàn ông không chỉ có một người.



Có thể biết được hình ảnh trắng trợn như vậy đã đả kích Khang Hâm Đồng đến mức nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK