Biết được nhóm đồ quân nhu đầu tiên đã đến tiền tuyến, đám người Phong Chân vội vàng phái người tiếp ứng chi viện, vất vả ngày đêm kiểm kê đồ quân nhu lương thảo, đối chiếu các khoản mục.
Sau khi xác nhận không có gì sai sót, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Chủ công nhà mình tùy hứng, lâm trận thay đổi chiến lược, điều này dẫn đến vũ khí phòng ngự ở tiền tuyến không đủ, một khi áp dụng quân trận phòng thủ, chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Đám người Phong Chân lo lắng đề phòng mấy ngày đêm, rất sợ quân địch phát hiện manh mối, gần như không biết cảm giác ngủ ngon ra sao.
Bây giờ đồ quân nhu đã đến, lực lượng của bọn họ cũng đầy đủ rồi.
Khuôn mặt tiều tụy của Dương Tư nở nụ cười yếu ớt, gã nói: “Chủ công luôn nói cái gì ‘muốn giàu có thì phải sửa đường trước’, lời nói tuy thô nhưng lý lẽ không thô.”
Ngày thường không có trận chiến để đánh, con đường bằng phẳng thuận tiện cho dân chúng đi lại.
Một khi khai chiến rồi, đồ quân nhu lương thảo còn có thể nhanh chóng đưa ra tiền tuyến.
Điều này đối với tiền tuyến thay đổi trong nháy mắt mà nói, quan trọng biết bao.
Làm xong chuyện đưa đồ quân nhu về kho, Phù Vọng triệu tập mọi người bàn bạc đối sách.
Chương Châu là đại bản doanh của Dương Đào, nơi này đường thủy phát triển, đối với người bên ngoài chưa quen thuộc địa hình mà nói, việc tấn công là vô cùng khó khăn.
Đương nhiên, nếu không am hiểu thủy chiến, cho dù có quen thuộc địa hình đường thủy đường bộ thì vẫn không chiếm được lợi ích gì.
Phong Chân nói: “Chủ công chúng ta cũng là người lành nghề biết lo trước tính sau, đã sớm đào được Tề Khuông từ bên Dương Kiển, nếu không sẽ không dễ dàng đánh được trận chiến này.”
Năm đó liên minh Hoàng Thủy, Phong Chân tiến cử Tề Khuông với Khương Bồng Cơ.
Bởi vì không dễ trực tiếp muốn người của Dương Kiển, cô đã lấy cớ “mượn người thưởng thức” để “mượn” Tề Khuông tới, đến nay vẫn không muốn trả lại. Tề Khuông cần cù chăm chỉ huấn luyện thủy quân cho Khương Bồng Cơ, dốc lòng huấn luyện đã nhiều năm. Với tư cách là người thuộc phái làm việc chăm chỉ chân thật, ngày thường Tề Khuông chỉ biết vùi đầu khổ luyện, chưa từng tranh công, không phụ lòng tín nhiệm của chủ công đối với anh ta. Vì vậy cảm giác tồn tại mấy năm nay vẫn không cao.
Tuy nhiên điều này không thể xóa sạch công lao của Tề Khuông, những đóng góp của anh ta trong nhiều năm nay cũng rất có giá trị.
Nếu không có anh ta, trận thủy chiến với Bắc Cương năm đó cũng sẽ không giành được thắng lợi dễ dàng như vậy, chứ đừng nói đến việc một lần hành động đã thiết lập vị thế bá chủ phương Bắc.
Bây giờ lại là Chương Châu phát triển thủy vực, càng không thể tránh né thủy chiến.
Nếu như cho một đám vịt trên cạn lên thuyền đánh thủy chiến, gần như tương đương với việc tặng đầu mình cho quân địch, còn tinh thần đánh đấm gì nữa!
Cho dù lâm trận mài đao thật sắc, thương vong cũng sẽ rất nặng nề.
Dương Tư cười nói: “Đừng không phục, lời này không thể không nhận.”
Tề Khuông khiêm tốn một câu, anh ta cũng không cảm thấy đó là công lao của một mình mình, nếu không có sự tín nhiệm và ủng hộ nhiều năm nay của chủ công, thì cũng sẽ không có anh ta của ngày hôm nay. Phải biết rằng phần lớn địa bàn của Khương Bồng Cơ đều ở phương Bắc, hầu như không dùng đến thủy chiến, huấn luyện thủy quân cũng lãng phí thời gian và tinh lực.
Thủy quân không dễ huấn luyện, người ngoài càng khó có thể tưởng tượng nổi tinh lực và chi phí phải tiêu tốn vào.
Trong lòng Tề Khuông rất rõ, sớm đã có người không hài lòng với thủy quân, cho rằng thủy quân vô dụng chiếm giữ quá nhiều tài nguyên quân nhu.
“Đây là công lao của chủ công và tướng sĩ toàn quân, làm sao có thể đẩy lên đầu một mình mạt tướng?”
Tề Khuông khẽ nở nụ cười xấu hổ, chuyển đề tài, anh ta lại nói: “Đường thủy ở Chương Châu phức tạp, những năm trước thủy phỉ hoành hành, Dương Kiển mang người đi dọn dẹp một đợt, ổn định được một khoảng thời gian. Sau đó thiên hạ đại loạn, thủy phỉ chỉ tăng chứ không giảm. Tinh lực Dương Đào tập trung chủ yếu ở khu vực Nam Thịnh kia, đoán chừng không có cách nào dốc hết binh lực chỉnh đốn thủy phỉ Chương Châu. Mạt tướng có một ý tưởng, không biết có khả thi hay không.”
Phù Vọng nói: “Đừng ngại nói ra để các vị quân sư giúp đỡ xem xét cặn kẽ.”
Tề Khuông nói: “Mặc dù mạt tướng là nhân sĩ Chương Châu, đời này qua đời khác tiếp xúc với nước, nhưng nếu nói quen thuộc thì phỏng chừng còn không sánh bằng những tên thủy phỉ kia. Nếu như Dương Đào không thể hoàn toàn thu phục được bọn chúng, quân ta không ngại phái chút thủy quân đi bắt giữ lấy một ít, moi lấy tình hình thủy vực từ trong miệng bọn chúng.”
Có nhiều chỗ nước sâu, dòng nước chảy xiết, có nhiều chỗ nước cạn, dễ va phải đá ngầm.
Cho dù từ nhỏ Tề Khuông lớn lên bên dòng sông, anh ta cũng không dám nói bản thân mình hiểu rõ mỗi một vùng thủy vực bên trong Chương Châu.
Anh ta có kinh nghiệm đánh thủy chiến, năm đó đi theo Dương Kiển đánh mấy trăm trận thủy chiến lớn nhỏ, giải quyết thủy phỉ cũng tổng kết ra một bộ kinh nghiệm.
Nếu như phái thủy quân đi bắt thủy phỉ, có lẽ không mất bao nhiêu sức lực.
Đám người Phù Vọng đồng ý đề nghị này.
Trong tay bọn họ có Khôn địa đồ, nhưng bản vẽ cực kỳ đơn giản, thủy vực cũng là mấy cái đường cong được vẽ qua loa, nếu thật sự muốn khai chiến với Dương Đào thì loại bản đồ này sẽ không có tác dụng. Nếu có thể tìm được một số tên thủy phỉ biết gốc biết rễ, bọn họ cũng không sợ không rõ các con đường trong thủy vực.
Đương nhiên...
Nếu có thể thu phục được thủy trại của những tên thủy phỉ kia thì càng tốt.
Hơn nửa tháng trước khi hai quân khai chiến, Dương Đào trông sao trông trăng, cuối cùng chờ được Nhan Lâm trở về.
“Quân ta chuẩn bị cho chiến tranh thế nào?”
Nhan Lâm vừa trở về, ngay đến thời gian tắm rửa thay quần áo cũng không có mà ngựa không dừng vó chạy đi tìm Dương Đào hỏi thăm tình hình.
Trước khi anh ta đi Trung Chiếu có chuẩn bị cho Dương Đào một “bộ não bên ngoài” dự phòng là một mưu sĩ tên là “Tiền Tố”.
Tiền Tố và Nhan Lâm là bạn tốt cùng trường thời trẻ, hai người có chung sở thích, mấy năm nay vẫn giữ liên lạc với nhau. Năm đó, Nhan Lâm phụ tá Dương Đào đoạt quyền từ trong tay Ngụy Đế Xương Thọ Vương, nếu không có Tiền Tố bí mật chi viện, vận dụng quyền lực gia tộc trợ giúp anh ta thì anh ta cũng không có khả năng thành công.
Trong khoảng thời gian Nhan Lâm vắng mặt, Tiền Tố giúp đỡ Dương Đào xử lý các vấn đề nội bộ ngay ngắn rõ ràng, hậu cần chuẩn bị chiến tranh cũng hoàn thành cẩn thận chặt chẽ.
“Chuẩn bị ổn thỏa rồi.” Tiền Tố nói: “Thiếu Dương có muốn đi kiểm tra một chút không?”
“Huynh làm việc, sao Lâm có thể lo lắng đây?” Nhan Lâm nói: “Thái độ chủ công đối với trận chiến này thế nào?”
Tiền Tố nói: “Chủ công vẫn dâng cao ý chí chiến đấu, nhưng... Những người phía dưới, lén lút có tâm tư khác.”
Kết cấu dưới trướng Dương Đào tương đối phức tạp, một phần là người cũ ở Chương Châu, một phần lại là người mới thu phục được hoặc là đến nương nhờ ở Nam Thịnh. So với sự trung thành tuyệt đối của người đằng trước thì người đằng sau càng giống đầu cơ trục lợi hơn. Bọn họ thấy thế lực Khương Bồng Cơ lớn mạnh, thoáng cái đã điều động hơn hai trăm nghìn quân tinh nhuệ áp sát, còn chưa bắt đầu đánh trận thì đã sợ hãi rồi, ý chí chiến đấu tụt dốc. Mấy ngày nay Tiền Tố đều lo lắng chuyện này.
Nhan Lâm nói: “Đã sớm có dự liệu.”
Đâu phải người nào cũng quan tâm Dương Đào thắng hay thua, bọn họ chỉ quan tâm đến lợi ích của mình tăng hay giảm thôi.
Tiền Tố nói: “Thiếu Dương cảm thấy trận chiến này thắng bại ra sao?”
Nhan Lâm nói không kiêng kỵ: “Quân ta hơi yếu thế nhưng Liễu Hi muốn thắng cũng không dễ dàng.”
Binh lực Dương Đào bị thiệt hại quá nhiều ở chiến trường Nam Thịnh, đồ quân nhu lương thảo lại tiêu hao đến bảy tám phần, còn chưa kịp thở nhẹ một hơi thì Khương Bồng Cơ đã phái binh áp sát, tình hình rất bất lợi với anh ta. Nhưng Nhan Lâm lại không cảm thấy những tình thế xấu này đã định sẵn Dương Đào sẽ thua.
Địa hình Chương Châu đặc biệt, thủy vực đi qua toàn bộ lãnh thổ, nếu muốn đánh bại nơi này, không thể không dùng đến thủy chiến.
Tiền Tố nói: “Đúng rồi, phần lớn binh mã của Liễu Hi đều là người phương Bắc, không giỏi bơi lội.”
Nhan Lâm cười khổ một tiếng rồi nói: “Điều này cũng chưa chắc.”
“Thế là sao?” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nhan Lâm nói: “Sợ là huynh không biết, năm đó liên minh Hoàng Thủy, Liễu Hi lấy cớ mượn đi một bách phu trưởng từ bên lão chủ công. Bách phu trưởng này rất tầm thường, nhưng Lâm theo dõi rất lâu, phát hiện người này rất có tài năng. Thời cơ thích hợp thì có thể trọng dụng. Nào ngờ...”
Nào ngờ bị mượn đi rồi, đến nay vẫn không trả lại.
“Không có gì bất ngờ khi trong tay Liễu Hi có thủy quân. Chúng ta không thể chủ quan khinh thường.”