Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng cái chết của Nhiếp Lương... dường như có một chút liên quan tới ta, lúc này ta phái người đi phúng viếng hắn, e là người ta cũng không biết ơn, chắc hẳn bọn họ sẽ cho rằng chúng ta qua đó để diễu võ dương oai.” Khương Bồng Cơ cảm thấy mình có phái ai qua đó thì cũng là tình tiết tới chịu chết.



Hai quân giao chiến, không chém sứ giả?



Xí, cái loại quy tắc bất thành văn này có thể bị phá bất cứ lúc nào, đứa ngốc nào lại ôm nó khư khư chứ?



Không chỉ mình Khương Bồng Cơ cùng với văn võ dưới trướng cô cảm thấy kích thích, đám cá muối đều kinh ngạc tới mức quên ăn sáng luôn, một vài kẻ đam mê giá trị nhan sắc của Nhiếp Lương lại khóc đến mệt bở hơi tai rồi. Những chủ đề như “Cái chết của Nhiếp Lương”, “Nhiếp Lương bị Streamer chọc tức chết rồi” cũng xông lên hot search.



Nghe thấy lời Khương Bồng Cơ nói vậy, không ít cá muối cười khẩy.



[Trà Vận Du Trường]: Cái gì mà “có một chút liên quan” cơ? Xem ra trong lòng bác Streamer chẳng hiểu vấn đề một chút nào.



[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Cũng không thể nói như vậy được. Nếu như tui nhớ không nhầm, sức khỏe của Nhiếp Lương vốn đã không tốt rồi. Không phải trước đây Từ mỹ nhân đã từng tiết lộ là Nhiếp Lương bị người khác hạ độc à? Hình như là do người bên trong Nhiếp thị làm, Nhiếp Lương lại không chịu nghỉ ngơi để tĩnh dưỡng, chất độc còn sót lại khiến cho tuổi thọ của anh ta giảm đi. Sau đó còn nói là Nhiếp Lương chỉ sống được nhiều nhất là nửa năm... Bây giờ chết rồi, bác Streamer cũng chỉ có thể tính là chất xúc tác thôi chứ không phải là nguyên nhân chính.



Người thật sự hại chết Nhiếp Lương là hung thủ đầu độc lúc ban đầu mà, cùng lắm thì Khương Bồng Cơ chỉ tính là đồng phạm thôi.



[Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm]: Ầy, dù gì cũng là chư hầu Trung Chiếu, có vậy thôi đã tạch rồi, thật đúng là khiến người ta phải sụt sùi mà.



[Tòa Thành Hư Ảo]: Được rồi đó, mạng người đã chết trong tay Streamer còn ít à? Chư hầu thì có sao chứ?



Có cá muối cảm khái Nhiếp Lương phải chết thật đáng tiếc, có cá muối lại chúc mừng Khương Bồng Cơ tiến thêm một bước nữa gần hơn với thống nhất thiên hạ, còn có cá muối quan tâm phúng viếng. Cho dù nguyên nhân cái chết của Nhiếp Lương là gì, người ngoài đều sẽ nghĩ là hắn bị Khương Bồng Cơ chọc tức đến chết, phái người đi phúng viếng chính là tặng đầu cho người ta.



Khương Bồng Cơ cũng biết chuyện đó, làm sao cô có thể phái người đi phúng viếng được?



Không thể ngờ là ngay lúc này Vệ Từ lại có ý kiến ngược với cô, xuất phát từ sự tôn kính dành cho đối thủ, vẫn phải phái người đi phúng viếng.



Khương Bồng Cơ nói: “Người chết trên tay ta không phải mười nghìn thì cũng phải tám nghìn, chẳng lẽ ta phải đi phúng viếng từng người một à?”



Dù sao cô sẽ không đồng ý đâu.



Cho dù thực lực thế nào, xét theo thân phận thì Nhiếp Lương và Khương Bồng Cơ có cùng cấp bậc.



Nếu cô phải phái người đi phúng viếng thì thân phận của sứ giả cũng không thể thấp kém, cô không muốn chọn ai hết.



Vệ Từ tự động xin đi khiến Khương Bồng Cơ tức giận đến mức trợn mắt nhìn anh mấy lần, cho dù Vệ Từ có nói gì cô cũng không chịu đồng ý.



“Chủ công, phúng viếng là một chuyện, xác nhận Nhiếp Lương thật sự chết vì bệnh lại là một chuyện khác, nếu như hắn thật sự giả chết thì sao?”



Khương Bồng Cơ nói: “Vậy thì chờ ba đến năm tháng, dù sao thì thân thể của hắn đã rách nát lắm rồi, sớm muộn gì cũng phải gặp Diêm Vương thôi.”



Vệ Từ chỉ biết thở dài, Khương Bồng Cơ cố chấp thì anh cũng cứng đầu, những vấn đề liên quan tới đại cục này ai cũng không chịu lùi bước.



Cuối cùng, Khương Bồng Cơ tức giận phất tay áo rời đi, chỉ để lại mọi người quay mặt nhìn nhau.



Kỳ Quan Nhượng khẽ thì thầm: “Huynh quả thật là to gan, rõ ràng là chủ công muốn bảo vệ huynh, không cho huynh mạo hiểm, vậy mà huynh lại không cảm kích.”



Vệ Từ cười khổ, nói: “Tấm lòng của chủ công, sao Từ lại không biết được? Có điều, Nhiếp Lương chết bệnh, cho dù là thật hay giả, nếu như chủ công không thể hiện chút thái độ nào, e là sẽ bị lên án, chuyện này bất lợi với thanh danh của chủ công. Thời gian Nhiếp Lương bệnh chết lại đúng là lúc lòng quân Nhiếp đại loạn, cả về tình về lý, bọn họ cũng sẽ không dám chém giết sứ giả trong lúc như rắn mất đầu. Dù sao cũng không thể vì khí phách nhất thời mà phải đền bằng tính mạng của hơn hai trăm nghìn quân được.”



Chủ công nhà mình là kiểu tính cách nóng nảy hay bao che, nếu thật sự sứ giả xảy ra chuyện gì, chắc chắn cô sẽ xuất binh.



Kỳ Quan Nhượng liếc mắt nhìn anh, cười nhạt, nói: “Hóa ra là như vậy, ngược lại huynh đã suy nghĩ chu đáo tới vậy rồi, bảo sao lại không hề sợ hãi.”



Cũng chính vì anh đã nhìn thấu được vấn đề của nó, cho nên anh mới tự tin xin đi.



Vệ Từ lại nói: “Còn có một điểm khác nữa, huynh trưởng của Từ - Vệ Ưng là tâm phúc của Nhiếp Lương...”



Kỳ Quan Nhượng bình tĩnh nói: “Nếu như Nhượng là huynh trưởng của huynh, chắc chắn là huynh sẽ một đi không trở lại, miễn để thả hổ về rừng lại thành tai họa.”



Vệ Từ cười nói: “Tính cách của gia huynh khác với Văn Chứng, cái gì của huynh ấy cũng tốt, nhược điểm duy nhất chính là quá coi trọng tình nghĩa.”



Nếu như không phải vậy, kiếp trước Vệ Ưng cũng sẽ không dùng hết sức mình để bảo vệ đích tử của Nhiếp Lương.



Cục diện của kiếp trước đã khác với kiếp này, Nhiếp Lương của Nhiếp thị đã chết bệnh sớm hơn vài năm, để lại một mình con trai Nhiếp Thanh trở thành cái đinh ở trong mắt, cái gai trong thịt của một vài trưởng bối. Đích tử của chi thứ ba là Nhiếp Dương nhân lúc hỗn loạn vùng dậy, âm thầm chiếm được niềm tin của lão thái gia Nhiếp thị.



Lão thái gia Nhiếp thị cũng là một kẻ kỳ lạ, người già nhưng lòng không già, sự tham lam quyền thế và kiểm soát con cháu của lão ta khiến cho người khác phải tức giận.



Lão ta đã lớn tuổi rồi, không đủ tinh lực để xử lý công việc, để bảo đảm quyền phát ngôn tuyệt đối, Nhiếp lão thái gia đề bạt người “đúng lúc” lọt vào mắt của lão ta là Nhiếp Dương. Bởi vì Nhiếp Dương còn nhỏ tuổi, tính cách lại đơn thuần, không được cha mẹ trong nhà yêu thương, nhà mẹ lại thân cô thế cô...



Ai ngờ những điều đó đều do Nhiếp Dương ngụy trang thành.



Nhiếp Dương mượn tay Nhiếp lão thái gia để cướp lấy vị trí gia chủ của Nhiếp thị, âm thầm sát hại những người cùng tộc có dị tâm, lại vừa tiễn lão thái gia lên trời.



Nhiếp thị thành nơi để Nhiếp Dương nói một không hai, lúc này hoàn cảnh của Nhiếp Thanh mới tốt hơn một chút.



Dù sao, người mọi người kiêng kỵ nhất là phụ nhân Nhiếp Lương của Nhiếp Thanh.



Nhiếp Lương chết bệnh, năng lực của Nhiếp Thanh lại không được như Nhiếp Lương, không đủ khiến bọn họ sợ hãi, nuôi cậu cũng chỉ là nhiều hơn một đôi đũa thôi.



Để hoàn thành tâm nguyện của bạn thân, bảo vệ Nhiếp Thanh, huynh trưởng Vệ Ưng lại gả trưởng nữ cho cậu, bản thân Vệ Ưng cũng chết vì uất ức.



Khi huynh trưởng bị bệnh qua đời, hắn vẫn chưa được năm mươi tuổi. Nguồn : Vietwriter.vn



Cũng chính vì hắn quá coi trọng tình cảm, cho nên Vệ Ưng không thể giết chết Vệ Từ khi anh tới phúng viếng được.



Kỳ Quan Nhượng nghe xong cũng không đưa ra ý kiến gì, nhưng anh ta sẽ không nghi ngờ mắt nhìn người của Vệ Từ.



Nếu Vệ Từ thật sự đi phúng viếng cho Nhiếp Lương, chắc hẳn chính là hữu kinh vô hiểm.



Trở ngại duy nhất là ở chỗ...



Chủ công nhà mình không đồng ý.



“Nói nhiều như thế có lợi ích gì? Nếu như chủ công không đồng ý, chẳng lẽ huynh có thể lén chạy qua đó hay sao?”



Vệ Từ cười nói: “Chủ công sẽ đồng ý thôi, Văn Chứng có dám cược với Từ một ván không?”



Kỳ Quan Nhượng cười, mắng anh: “Huynh học theo mấy tính xấu của Phong Tử Thực với Dương Tĩnh Dung từ lúc nào thế? Cá với cược cái gì? Không cược không cược!”



Bởi vì trong lòng anh ta rất rõ, nếu như cược thật, chắc chắn Vệ Từ sẽ thắng.



Sự thật chứng minh Kỳ Quan Nhượng đã đoán đúng rồi, ngày hôm sau, sắc mặt Khương Bồng Cơ cực tệ đồng ý cầu xin của Vệ Từ.



Dù sao cũng không phải vấn đề mang tính nguyên tắc, Khương Bồng Cơ quả thực không lay chuyển được Vệ Từ.



Đương nhiên, nếu là vấn đề mang tính nguyên tắc, Vệ Từ cũng không lay động được cô.



“Tự nhiên nhớ ra, trước đây lúc tổ mẫu của chủ công bị bệnh chết cùng là Tử Hiếu đi thay chủ công...”



Khương Bồng Cơ ngồi xổm trên bờ tường nhìn bóng dáng đoàn người của Vệ Từ dần dần đi xa thành những đốm nhỏ, vẻ mặt u buồn.



Cô nói: “Nếu không thì sao lại gọi là nội tử* chứ, hiền lành như thế, còn cầu gì nữa.”




* Nội tử: Vợ, bà xã.



Vẻ mặt Kỳ Quan Nhượng cứng đờ, biểu tình mắc ói.



Vẻ mặt Khương Bồng Cơ tang thương, nói: “Văn Chứng, huynh cảm thấy Nhiếp Quang Thiện đã chết thật rồi sao?”



Kỳ Quan Nhượng nói: “Lần này Tử Hiếu đi phúng viếng, Nhiếp Lương sống hay chết, chắc có thể nhìn ra được manh mối.”



Khương Bồng Cơ nói: “Nếu như đã chết thật rồi thì sao?”



“Chủ công không cảm thấy đây là thời cơ tốt để nhân cơ hội này thôn tính Nhiếp thị Trung Chiếu hay sao? Nhiếp Lương vừa chết, Nhiếp Thanh không làm được việc lớn, bên trong Nhiếp thị lại toàn tai họa ngầm... Đây là thời điểm tốt nhất để thừa thắng xông lên.” Kỳ Quan Nhượng cười nhạt, nói: “Chủ công có thấy vậy không?”



Khương Bồng Cơ vuốt cằm: “Ta vẫn luôn cảm thấy người ta mới chết xác còn chưa lạnh, ngày hôm sau đã lên kế hoạch chiếm tài sản của người ta là một chuyện thiếu đạo đức.”



Kỳ Quan Nhượng: “...”



Chuyện thiếu đạo đức mà chủ công nhà mình đã làm còn ít hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK