Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 827NGƯỜI LÀ SƯ PHỤ HAY LÀ CHA? (4)

Lẽ nào thật sự giống như những gì mà Liễu Xa nói, anh và sư phụ không phải là sư đồ mà chính là cha con ruột?



Vạn Hiên còn nói anh giống sư phụ lúc trẻ, điều này khiến trong lòng Lý Uân cảm thấy tò mò không thôi, giống như có mấy chú mèo con đang cào cào.



Tạ Khiêm khẽ thở dài một hơi, nói: “Đây không phải là nơi để nói chuyện, có thể vào thành trước không?”



Lý Uân vội vàng đáp: “Đương nhiên rồi ạ, mời sư phụ và vị tiên sinh này theo Uân qua đây.”



Dù sao cũng là thân thích của Lý Uân, ngay cả Lý Uân cũng đã công nhận rồi, lính thủ thành đương nhiên phải mở cửa cho người tiến vào.



Trong thành vô cùng yên lặng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gõ điểm canh của người tuần đêm.



Lý Uân đưa người về phủ đệ, tuy nhà của anh chỉ là một chỗ ở nhỏ hai lối vào, nhưng vẫn còn rất nhiều phòng bỏ trống.



Tạ Khiêm nhìn, trong lòng vui hơn mấy phần: “Xem ra mấy năm qua con sống cũng tốt đấy.”



Hoàn Châu là nơi mà Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo tàn phá bừa bãi nghiêm trọng nhất, nhưng bây giờ thử nhìn xem, trong thành kiến trúc nối tiếp nhau san sát, đường đi rộng rãi trật tự, không khí trong lành sạch sẽ. Nơi đây không giống với những thành trì khác, trên đường đi đều là những thứ rác thải sinh hoạt cực kỳ dơ bẩn, dân chúng đại tiểu tiện khắp nơi, trong không khí tràn đầy mùi tanh hôi.



Lý Uân nhiệt tình mời Tạ Khiêm ngồi ở vị trí đầu, hai mắt tràn đầy tình cảm quấn quýt.



“Sư phụ...”



Lúc phút chót, Lý Uân lại hồi hộp đến nỗi không nói nên lời, trong đầu giống như có hàng ngàn hàng vạn con ruồi, con muỗi đang vo ve loạn lên.



Tạ Khiêm uống một ngụm trà, tùy ý ngẩng đầu liếc nhìn Lý Uân đang quỳ cách đó không xa, bình thản nói: “Chuyện gì?”



Lý Uân ấp úng, thật sự không nói nên lời.



Bây giờ mà túm lấy sư phụ hỏi rằng người có phải là cha ruột của mình không thì xẩu hổ lắm. Nếu đó chỉ là hiểu lầm thì sao?



“Trước đó sư phụ để lại một bức thư trong căn nhà tranh, bảo rằng mình phải đi tìm kẻ thù để báo thù, vậy... Người báo thù thành công rồi ạ?”



Lý Uân hơi sợ, bỗng chốc đổi chủ đề.



Nếu như Lý Uân dám ngẩng đầu nhìn, anh sẽ phát hiện ra dáng vẻ và phong thái của Tạ Khiêm vốn dĩ không phải là thứ mà một võ phu bình thường có thể có được.



Cư di khí, dưỡng di thể*.




* Nơi ở thay đổi khí chất con người, ăn uống thay đổi vóc dáng con người.



Rõ ràng phải là kẻ đã ngâm mình trong một gia đình phú quý rất lâu thì mới có thể nuôi dưỡng ra được phong thái kiêu ngạo đó, đâu giống với người đã ẩn cư trong núi mười mấy năm chứ?



Nghe thấy câu hỏi mà Lý Uân đưa ra, tay đang cầm chén trà của Tạ Khiêm hơi dừng lại, suýt chút nữa thì bắn nước trà ra ngoài.



Tạ Khiêm cũng là quân nhân, tay chân vô cùng ổn định. Có thể khiến ông sinh ra sơ suất như vậy, có thể thấy lực sát thương từ câu hỏi của Lý Uân lớn tới đâu.



“Vẫn chưa, thất bại rồi.”



Tạ Khiêm gần như nghiến răng nghiến lợi mà rặn ra năm chữ này.



Lý Uân cúi gằm đầu xuống, ủ rũ hỏi thăm, trông rất giống như đã chấp nhận số phận.



“Lúc trước đồ nhi đã gặp phụ thân của chủ công... Liễu Xa - Châu mục của Sùng Châu, ông ấy nói ông ấy và phụ thân chính là bằng hữu quen biết từ nhỏ. Ông ấy còn nói, đồ nhi không chỉ đơn giản là đồ đệ của sư phụ, mà rất có thể là con ruột... con ruột của người... Sư phụ, chuyện này là thật sao?”



Tạ Khiêm hơi nghiêng đầu, tìm tòi gương mặt của Liễu Xa ở trong ký ức mình.



Ông và Liễu Xa đã nhiều năm không gặp, ấn tượng về đối phương trong đầu ông vẫn dừng ở độ tuổi thanh niên.



Lý Uân thấy sư phụ lâu không trả lời, trái tim nặng trĩu, suýt chút nữa chìm tới đáy.



“Cái gì mà ‘rất có thể’ chứ, vốn dĩ chính là như thế.” Tạ Khiêm có vẻ hơi khó chịu, bồi thêm một câu.



Con trai mình bị con gái của oan gia thu làm thuộc hạ, chuyện này thật sự là quá đắng lòng.



Quan trọng hơn chính là, quan hệ giữa Tạ Khiêm và Liễu Xa không tốt như quan hệ của Lý Uân và Khương Bồng Cơ.



Lý Uân nghe thấy câu nói này, đột nhiên giật mình ngẩng đầu, vô cùng vui mừng. Anh ậm ừ rất lâu mới thốt ra được một chữ: “Cha...”



Tạ Khiêm nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”



Ngược lại, Lý Uân ngồi bên kia lại ngây người.



Theo như dự đoán thì tiếp theo phải là cảnh cha con nhận nhau xúc động lòng người mới đúng mà nhỉ, tại sao lại bình thản thế này chứ?



“Cha... Thế tại sao cha lại không chịu nhận nhi tử?” Lý Uân hơi uất ức. Anh và cha mẹ nuôi quanh năm suốt tháng không gặp mặt được nổi hai lần, người mà anh tiếp xúc nhiều nhất chính là Tạ Khiêm. Lúc nhỏ anh thường nghĩ, tại sao sư phụ lại không phải cha mình chứ?



Tạ Khiêm cụp mắt xuống, nói: “Ta không nhận con lúc nào?”



Lý Uân lại đơ người.



“Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Thương pháp gia truyền buộc phải truyền từ sư phụ sang đồ đệ, ta vừa là thầy con vừa là cha con, không nhận con khi nào chứ?”



Lý Uân: “...”



Thuyết phục đến mức chẳng thể phản bác nổi.



“Vậy, vậy cái họ này...” Đầu Lý Uân rũ xuống, anh hơi rầu rĩ, tâm trạng cũng nhẹ bẫng như bay.



“Vi phu bị trục xuất khỏi gia môn, đương nhiên con không thể lấy họ Tạ rồi.” Tạ Khiêm đáp một cách hết sức đương nhiên, sau đó nói tiếp: “Sau vụ án thảm thiết năm xưa, vi phụ mang theo con may mắn chạy thoát, trong lúc ngơ ngơ ngác ngác đã quên mất bản thân mình là ai. Vi phụ đi lang thang suốt từ quận Hà Gian đến quận Phụng Ấp, sau đó được gia đình vợ chồng họ Lý kia thu nhận, giúp đỡ. Gia đình đó nhiều năm không có con cái nên đã nhận con làm con nuôi, đến khi vi phụ nhớ ra mình là ai thì con đã hai tuổi rồi.”



Khối máu tụ trong đầu Tạ Khiêm dần dần tan ra, ông khôi phục ký ức. Khi ấy ông đau não vô cùng, bởi vì tên ban đầu của Lý Uân là Lý Cẩu Trụ.



Nghĩ lại, Tạ Khiêm ông văn võ song toàn mà con trai mình lại bị đặt cho cái tên thô tục như thế, thế nhưng ông lại không tiện tranh luận với đôi vợ chồng kia.



Ông dứt khoát coi cái tên đó như nhũ danh của Lý Uân, còn mình làm chủ lấy cho anh một cái tên dễ nghe.



Người tên Uân, có ý nghĩa chỉ người vừa có tài lại văn võ song toàn, hay hơn cái tên Cẩu Trụ gì gì đó nhiều.



Đôi vợ chồng kia sau khi nhận nuôi Lý Uân đã nhanh chóng có thai, đương nhiên là phải yêu quý con ruột của họ hơn, cho nên không để ý tới việc làm của Tạ Khiêm cho lắm.



Sau khi nghe giải thích một hồi, Lý Uân dở khóc dở cười.



Có điều, anh nhanh chóng chú ý tới sự khác thường trong lời nói của Tạ Khiêm, “bị trục xuất khỏi gia môn” là sao chứ?



“Phụ thân và Tạ thị ở Huyên Nịnh đã xảy ra lục đục gì vậy?”



Đông Khánh có tổng cộng bốn gia tộc quyền quý nổi danh, Phong thị Thượng Dương, Vương thị Lang Gia, Tạ thị Huyên Nịnh và Mạnh thị Thương Châu.



Mặc dù Lý Uân không biết nhiều về Tạ thị, nhưng nhìn Phong Cẩn ở cạnh mình, anh cũng biết Tạ Khiêm thân là dòng chính, phải cực kỳ cao quý.



Nghe Liễu Xa nói, Tạ Khiêm còn là nhân vật thủ lĩnh đời thứ nhất, phong lưu vô song, sao có thể biến thành như vậy?



Bởi vì Tạ Khiêm, Lý Uân còn đặc biệt nghe ngóng từ phía Phong Cẩn về tin tức của Vương thị Lang Gia và Tạ thị Hoàn Ninh.



Anh đã phát hiện ra một điểm rất quái lạ, hai gia tộc này gần như đồng thời biến mất khỏi ánh mắt của mọi người, hoạt động trên triều đình cũng giảm đi.



Tạ Khiêm liếc nhìn anh, thản nhiên nói: “Con nít con nôi, chuyện này không liên quan tới con.”



Lý Uân ủ rũ, không hề nản lòng mà đổi câu hỏi khác: “Vậy, vậy kẻ thù của phụ thân chính là kẻ thù giết mẫu thân của Uân sao? Kẻ đó là ai?”



Lần này, Tạ Khiêm không né tránh mà lại nói: “Một tên yêu quái.”

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

“Yêu quái” này cũng không phải là lời mắng người mà là yêu quái thật sự.



Lý Uân vẫn muốn hỏi kĩ hơn. Khi nhìn thấy khuôn mặt bình thản của Tạ Khiêm, mọi dũng khí chứa chan trong lòng anh đều trào ra.



“Vậy, vậy phụ thân sẽ dời đi nữa ạ?”



Thứ mà Lý Uân theo đuổi cả đời rất đơn giản, phụng dưỡng sư phụ, lấy vợ sinh con.



Về việc lấy vợ sinh con, dưới sự kiên trì và không ngừng nỗ lực của mình, cuối cùng anh đã có chút ít hy vọng rồi.



Nhưng nếu sư phụ đi mất, anh biết phụng dưỡng ai đây?



“Không đi nữa.”



Ba chữ vô cùng đơn giản nhưng vào trong tai Lý Uân thì lại tựa như tiếng trời.



“Ngày mai... Thay vi phụ tiến cử một chút.” Tạ Khiêm nói.



“Tiến cử?”



“Ta có một số chuyện muốn nói với chủ công của con. Không tìm thấy Liễu Xa thì tìm con gái của Liễu Xa cũng như nhau.”



Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu. Cha con Tạ Khiêm và cha con Liễu Xa có cùng kẻ địch, đương nhiên có lý do để liên thủ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK