Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thiếu Dương, huynh nói vì sao Liễu Hi lại đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy?”



Vì Khương Bồng Cơ rất có thành ý nên bên Dương Đào cũng không đưa ra yêu sách, nội dung hiệp ước nhanh chóng được đặt ra, cả hai bên đều rất hài lòng.



Trước kia bộ hạ cũ của Dương Đào còn thấp thỏm cho tương lai của mình, giờ nỗi lo lắng trong lòng cũng đã vơi đi phân nửa. Thế nhưng Dương Đào vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, chỉ vì yêu cầu Khương Bồng Cơ đưa ra khiến anh ta cảm thấy khó hiểu. Rốt cuộc là tin tưởng anh ta hay muốn thừa cơ gây chuyện giết chết anh ta!



“Chủ... Chính Trạch Công không cần lo lắng...”



Lúc này Tiền Tố không thể gọi Dương Đào là chủ công, dù hắn chưa đổi chủ nhưng vẫn phải kiêng kỵ, dù sao nơi này cũng là địa bàn của Khương Bồng Cơ. Làm như vậy cũng là tốt cho Dương Đào, giảm bớt khả năng bị Khương Bồng Cơ kiêng kỵ chèn ép, một núi không thể chứa hai hổ, chỉ Khương Bồng Cơ mới có thể là “chủ công”. Tiền Tố cũng không phải là gia thần khách khanh của Dương Đào, sau khi lựa chọn, hắn chọn một cách xưng hô không xa cách nhưng cũng không đi quá giới hạn.



Dương Đào khoanh hai tay trước ngực, căn bản không hề phát hiện Tiền Tố thay đổi cách xưng hô có vấn đề gì.



Anh ta thở dài: “Trước kia, khi phụ thân vẫn còn, người từng nói Liễu Hi không phải người có thể dùng lẽ thường để suy đoán, giờ nhìn lại, lời phụ thân đúng là không sai. Hành động kia của Liễu Hi khiến ta thật sự không thể dò rõ. Thiếu Dương, các huynh có nhìn ra được gì không?”



Trí thông minh của Dương Đào cao hơn so với người thường một chút nhưng so với những mưu sĩ chuyên bày mưu tính kế thì anh ta vẫn còn kém rất xa.



Nếu đã có sẵn “bộ não bên ngoài”, tay có cơ hội đưa ra nhờ giúp đỡ thì Dương Đào cũng không bắt mình phải ấm ức để tâm những chuyện vụn vặt.



Tiền Tố nói: “Vừa đặt xong minh ước, nếu Liễu Hi thật sự có ác ý, cô ta cũng không thể thể hiện vào lúc này. Đối xử tử tế với Chính Trạch Công sẽ có lợi hơn nhiều, không những có thể dễ dàng hợp nhất bộ hạ cũ của Chính Trạch Công mà còn có thể khiến họ buông lỏng đề phòng, còn có thể để lại thanh danh tốt trong mắt người thiên hạ.”



Dương Đào nói: “Ta cũng hiểu những điều này, nhưng vẫn chưa rõ cô ta làm vậy là muốn gì.”



Tốt xấu gì Dương Đào cũng làm chủ công nhiều năm như vậy, mưa dầm thấm đất nên cũng học được khá nhiều tâm kế mưu lược, không còn thiếu thông minh như thuở thiếu thời, nhưng anh ta vẫn không hiểu sau khi đầu hàng Khương Bồng Cơ vẫn để anh ta dính vào binh quyền là có ý gì? Lòng dạ cô rộng rãi như vậy, thật sự không sợ Dương Đào dùng mị lực nhân cách lay động sĩ tốt, âm thầm chiếm đoạt binh quyền, thừa dịp lúc nào đó Khương Bồng Cơ sơ sẩy để nhảy ra gây sự à?



Trong lòng Tiền Tố có suy đoán nhưng không tiện nói ra trước mặt Dương Đào.



Dương Đào nói: “Có suy đoán gì cứ nói ra, ta giống loại người khó nói chuyện lắm à?”



Sau khi tháo thân phận “chủ công” xuống, giờ Dương Đào chỉ có hư danh không có thực quyền, không cần phải ra vẻ như trước, nói chuyện làm việc cũng trở nên thoải mái hơn. Thậm chí anh ta còn đụng tới giới hạn của anh bạn nhỏ nhà mình, khoác tay lên vai Tiền Tố. Tiền Tố bước đi nghiêm túc, lưng thẳng tắp, hai mắt nhìn thẳng phía trước còn Dương Đào thì lại ngã trái ngã phải, rất giống người bị vẹo cột sống.



Tiền Tố vẫn định nói lại thôi, Nhan Lâm ở bên nói giúp hắn.



“Liễu Hi... có lẽ cô ta muốn chiêu dụ ngài...”



Tiền Tố nhẹ nhàng thở ra, suy nghĩ này cứ giấu trong lòng suýt chút nữa làm hắn nghẹn chết.



Dương Đào khó hiểu chớp mắt, đưa tay chỉ vào mình nói: “Không phải ta đã ký minh ước với cô ta, tâm phục khẩu phục rồi à?”



“Minh ước chịu thua mà chủ công nói chỉ là được Liễu Hi nuôi nhàn nhã, làm một ông chủ nhàn hạ mặc kệ sự đời như Hoàng Tung mà thôi, đợi sau khi Liễu Hi đăng cơ làm đế lại ban thưởng cho một tước vị hư danh, để con cháu đời sau sống trong mông lung.” Nhan Lâm hừ lạnh: “Liễu Hi chiêu dụ e là muốn chủ công làm vi thần dưới trướng cô ta, hoàn toàn thần phục, ngày sau thế nào có lẽ còn khó nói.”



Vế trước sống phí hoài thời gian nhưng tốt xấu gì cũng được an toàn, nói khó nghe một chút là có cái bát sắt ăn uống miễn phí chờ chết.



Vế sau có không gian để thăng tiến, cái giá phải trả đó là phải cúi đầu xưng thần với kẻ từng là đối thủ, sau này muốn leo cao còn phải chịu kiêng kỵ gấp đôi.



Từ xưa đến nay, công cao chấn chủ đều không có kết cục tốt.



Nếu công cao chấn chủ, người chấp chưởng binh quyền từng là đối thủ... Ha ha, toàn tộc trên dưới đều không được sống yên ổn.



Cuối cùng Dương Đào đã theo kịp mạch suy nghĩ của hai người, vuốt cằm nói: “Mấy ngày nay đầu của Liễu Hi thật sự không bị đập hỏng rồi đấy chứ?”



Nhan Lâm đáp lời: “Đại khái Liễu Hi cũng biết Chính Trạch sẽ không lập tức đồng ý, cho nên mới lấy cớ là ngài quen thuộc Nam Thịnh để ngài theo quân đánh trận, đồng thời lại đưa ra khuyết điểm của mình, cho thấy trong quân không có mấy tướng lĩnh có thể đảm nhận chức trách lớn, bảo ngài giúp đỡ luyện binh giám quân... So với nói giao quyền để ngài tiếp xúc binh quyền, chẳng bằng nói là thăm dò xem ngài có bài xích chuyện này không để cô ta còn có biện pháp ứng đối...”



Dương Đào nghe xong liền sửng sốt, dường như không ngờ Khương Bồng Cơ sẽ tốn nhiều công sức vì mình đến vậy.



Trong lúc nhất thời, anh ta không thể đưa ra quyết định.



“Vậy, vậy ta nên lựa chọn như thế nào?”



Tiền Tố thở dài: “Việc này vừa có lợi vừa có hại, lợi ở chỗ, nếu Chính Trạch Công chấp nhận, sau này sẽ không phải sống uổng thời gian như Hoàng Tung, cháu con xuất sĩ cũng không bị trói buộc, nhưng hại cũng có... Một khi Liễu Hi nghi kỵ tức là tình cảnh Chính Trạch Công và cả người đồng tộc đều sẽ nguy hiểm.”



Lúc này Khương Bồng Cơ có biểu hiện rộng rãi nhưng ai biết sau này sẽ ra sao?



Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, không phải có rất nhiều câu chuyện qua cầu rút ván rồi à?



Đã có bao nhiêu vị vua sau khi qua khoảng thời gian tình cảm sâu đậm với chư hầu và thần tử dưới trướng thì lập tức ra tay chém giết?



“Không phải chứ?” Dương Đào tỏ vẻ chần chừ, anh ta nói: “Liễu Hi và Hoàng Tung, năm đó quan hệ giữa hai người như thế nào, cùng vào lầu xanh uống rượu. Tuy ta và Liễu Hi có gặp nhau nhưng không có tình cảm gì thời niên thiếu, vì sao cô ta không cho Hoàng Tung cơ hội mà lại... nghe không đáng tin lắm.”



Nhan Lâm cười lạnh: “Hoàng Tung khác với Chính Trạch, Liễu Hi cũng không phải người dùng người tùy tiện mà là kiểu rất lạnh lùng, tỉnh táo.”



Nói dễ nghe là “lạnh lùng tỉnh táo” nói khó nghe là “mưu lợi”.



Hoàng Tung không thể đem đến cho cô bao nhiêu lợi ích, vì sao cô phải để tai họa ngầm Hoàng Tung cầm quyền?



Ngược lại, không ít bộ hạ cũ dưới trướng Dương Đào đều do Dương Kiển để lại, kinh nghiệm tác chiến phong phú, binh pháp thành thạo, xuất thân nhà tướng chính thống. Thu Dương Đào, những bộ hạ cũ cũng sẽ nhìn vào hai vị chủ công trước mà càng thêm trung tâm với Khương Bồng Cơ.



“Võ tướng dưới trướng Liễu Hi không ít nhưng chẳng mấy ai xuất thân chính thống. Trước đây đánh trận nhỏ những thiếu hụt này không mấy rõ ràng, giờ đã lấy được toàn bộ Đông Khánh, Nam Thịnh chỉ còn An Thôi, một cây làm chẳng nên non, Trung Chiếu cũng đã bị đánh một nửa, gần như không thể ngăn được dã tâm của cô ta nữa. Nếu đã bành trướng rồi thì lối đánh thô lỗ trước kia không dùng được nữa, dĩ nhiên cô ta phải tìm một lối khác để bù đắp nhược điểm.”



Vẫn phải nói là Nhan Lâm đã nhìn thấu rõ ràng, dụng ý chiêu dụ Dương Đào của Khương Bồng Cơ đều bị anh ta thấy rất rõ.

Vietwriter.vn

Dương Đào nghe xong bừng tỉnh, anh ta nói: “Chuyện này... e là phải suy nghĩ thật kĩ...”



Đối với các chư hầu khác mà nói, bị kẻ địch đánh bại, đầu hàng địch đã đủ sỉ nhục, cúi đầu xưng thần chẳng phải càng khiến họ tức hộc máu sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK