[Tây Yến Kiều]: (ˉ▽ ̄~) Hứ ~~ Vậy mà cũng tính là phản bội à, người ta có ông chủ rồi, căn bản chính là một tên gian tế. Nếu như không đi theo ông chủ, ngược lại liều sống liều chết làm việc cho bác Streamer vậy thì đó mới gọi là không bình thường chứ? Chẳng qua là hành vi này quả thật quá đáng hận.
Đừng nhìn đám cá muối có chuyện hay không có chuyện cũng cãi cọ ồn ào khi thấy Khương Bồng Cơ gặp xui xẻo, nếu cô thật sự gặp phải chuyện gì không thuận lợi thì đám cá muối này còn bùng nổ hơn so với cô.
Nói chính xác là vị Streamer trước mắt này là tổng giáo đầu của năm triệu cá muối bọn họ, trừ bọn họ ra không ai có thể bắt nạt cô.
[Pegasus* Lo Lắng]: Haiz, chỉ có mình tui lo lắng cho ba người Trương Bình ư? Tuy nói chuyện này do gian tế làm nhưng bọn họ cũng có trách nhiệm khi không trông chừng cẩn thận, bản vẽ bị lấy mất có thể là bí mật quân sự. Những loại tội danh như này sợ là không dễ thoát được.
* Pegasus: Là một trong những sinh vật nổi tiếng nhất trong thần thoại Hy Lạp. Pegasus là con ngựa thần có cánh như chim đại bàng, lông trắng muốt, là con của thần biển Poseidon và Medusa.
Bởi vì đám người Trương Bình đều là kỹ thuật viên, bình thường cũng không tham gia hoạt động chính trị cho nên cực ít xuất hiện trước mặt Khương Bồng Cơ, đám cá muối cũng ít khi thấy bọn họ. Mặc dù như vậy, đám cá muối vẫn rất thích ba người, cũng có lập một fan club.
Ba người Trương Bình phạm sai lầm lớn, đám cá muối không kìm được lo lắng cho bọn họ.
Lúc đám người Bách Ninh cầu xin tha thứ cũng có một số cá muối phụ họa cầu xin tha thứ cho bọn họ, thậm chí có cá muối còn đề nghị hùn tiền để xin giảm nhẹ tội.
Ngược lại mấy đại lão trong số cá muối lại thấy rõ ràng.
[Âm Nhạc Gia - Gia Cát Cầm Ma]: Chưa đến mức đấy, tội danh trông coi không cẩn thận nói lớn thì không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ, tất cả đều phải xem Streamer lựa chọn ra sao. Cũng không phải mấy người Trương Bình thông đồng với gian tế, Streamer lại luôn luôn dốc toàn lực hỗ trợ nghiên cứu khoa học kỹ thuật, hơn phân nửa sẽ nhẹ tay với họ thôi.
Thời điểm đám cá muối đang tranh luận không ngừng nghỉ, Khương Bồng Cơ cũng bày tỏ thái độ.
Cô phạt một năm lương bổng của ba người Trương Bình, phạt nghiêm lỗi nhỏ để còn biết đường mà không phạm vào lỗi lớn, đồng thời bảo bọn họ chấn chỉnh lại bản thân, quay về thì tính sổ sau.
Đối với ba nhân viên lương cao mà nói, trừng phạt như thế này thật sự chỉ giống như mưa phùn mà thôi.
Bách Ninh âm thầm thở phào một hơi, không dám xin tha cho con gái nữa, tránh khiến chủ công chán ghét.
Ông đúng lúc nói sang chuyện khác, quay sang nói gã gian tế tên là Sử Trung kia, nhất định phải bắt hắn lại để hỏi tội.
Khương Bồng Cơ mặt không đổi sắc nói: “Làm gì có chuyện bắt được hắn dễ dàng như vậy? Tên Sử Trung này rốt cuộc là người nào còn chưa biết rõ kia mà.”
Mặc dù đám người Phong Cẩn, Từ Kha đã phái binh lính đuổi bắt nhưng chậm trễ rất nhiều ngày, thời khắc quan trọng đã sớm trôi qua.
Bởi vì việc truy bắt không có chút tiến triển nào nên đành phải báo tin ra lệnh các trạm canh gác chú ý những người khả nghi.
Thà bắt sai một nghìn người cũng không thể bỏ qua một người.
Tin tức về Sử Trung giờ mới đến tay Khương Bồng Cơ, các nơi khác cũng không truyền đến tin tức về gian tế, tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Mọi người chỉ có thể dựa vào những manh mối còn sót lại để suy đoán Sử Trung là tay chân dưới trướng chư hầu nào.
Sự việc Sử Trung rất nghiêm trọng nhưng Khương Bồng Cơ đang ở tiền tuyến, căn bản không dư sức thừa hơi đi mò kim đáy biển để bắt người.
Sau khi thương nghị, mọi người tản đi, Vệ Từ ở bên ngoài vòng vo một vòng rồi quay trở lại.
Khương Bồng Cơ nói: “Huynh đang bịt tai trộm chuông đấy à? Trừ mấy người mắt kém, tâm tư đơn giản thì có ai không biết huynh và ta đã sớm ‘thông đồng với nhau’? Huynh chạy ra ngoài đi một vòng rồi lại quay về, trái lại khiến người ta có cảm giác lạy ông tôi ở bụi này, càng làm họ hoài nghi.”
Vệ Từ nghe câu “thông đồng với nhau” kia mà nhất thời cảm thấy chủ công nhà mình nên đi học một lớp bồi dưỡng văn hóa.
“Từ biết người tên Sử Trung đó.”
Vệ Từ ho nhẹ một tiếng, đơn giản nói rõ mục đích của mình.
“Cái gì? Huynh biết hắn? Sao mới nãy không chịu nói?” Khương Bồng Cơ suy nghĩ một chút đã biết nguyên nhân: “Không tiện nói hả?”
Vệ Từ biết nhưng không tiện nói ra, cách giải thích duy nhất chính là thời gian anh biết Sử Trung là ở kiếp trước.
“Quả thật có điểm không tiện nói ra, tuy không đồng thời xuất hiện ở kiếp này nhưng kiếp trước có gặp mấy lần, cũng biết chút chút.”
Kiếp này Vệ Từ và Sử Trung chưa từng xuất hiện cùng nhau, cũng không thể lại dùng “bấm ngón tay tính toán, đêm xem thiên tượng” để gạt người nữa.
Vệ Từ nói tiếp: “Nguyên quán của Sử Trung ở Trung Chiếu, Mậu Châu, do tướng mạo thô tục, dáng người thấp bé nên không xuất sĩ được.”
Ở thời đại này muốn xuất sĩ vào triều đâu phải cứ có tiền có bối cảnh là được, còn phải xem đầu óc như thế nào, tướng mạo ra làm sao, cơ thể có thương tật khiếm khuyết gì không, bên ngoài có sẹo hay không nữa... Nói tóm lại, “dậy thì không thành công” thì khó mà xuất sĩ được, chỉ có thể làm người bình thường cả đời. Kể cả có xuất sĩ bằng cách khác thì hơn phân nửa đều không được trọng dụng, cả đời tầm thường, rất khó thành đạt.
Đúng vậy, cái thế giới trông mặt mà bắt hình dong này tàn khốc như vậy đấy.
Sử Trung là thành viên của câu lạc bộ “nhan sắc không đạt tiêu chuẩn”, đương nhiên cuộc đời sẽ long đong lận đận rồi. Ban đầu hắn nhờ cậy sĩ tộc ở Mậu Châu để làm khách khanh, do dáng dấp xấu xí lại không có bản lĩnh nào nên cả một năm không làm ăn được gì, người ta cũng không muốn nuôi một người ăn cơm chùa nên đuổi khéo.
Sử Trung chỉ có thể đi tìm nhà khác, cuối cùng được một người bạn giới thiệu vào làm khách khanh môn hạ của Vệ thị ở Biện Châu.
“Vệ thị ở Biện Châu? Đó chẳng phải là nguyên quán của huynh à?”
Vệ Từ gật đầu, nói: “Tổ tiên đúng là bàng chi của Vệ thị ở Biện Châu, sau này cư trú tại quận Lang Gia. Chẳng qua là bàng chi sa sút, để che chở cho tử đệ trong tộc, mười năm trước một chi ở quận Lang Gia lại quay về Biện Châu, đây cũng coi như là một lối ra.”
Kiếp trước chính vào lúc đó Vệ Từ theo tộc nhân đi Trung Chiếu, kiếp này anh không đi theo, mang theo mấy người làm ở lại quận Lang Gia.
Khương Bồng Cơ gật đầu, không ngắt lời nữa.
Vệ Từ nói tiếp: “Vệ thị ở Biện Châu sinh ra nhiều mỹ nam, ta có thể tưởng tượng được tình cảnh mà một người có tướng mạo ‘xịn’ như Sử Trung làm khách khanh ở môn hạ Vệ thị sẽ ra sao.”
Khương Bồng Cơ liếc nhìn mặt Vệ Từ, cô cảm thấy cực kỳ tán thành câu “Vệ thị ở Biện Châu sinh ra nhiều mỹ nam”.
“Nói như vậy, có thể là huynh trưởng của huynh phái hắn tới đây làm gian tế.”
Khương Bồng Cơ nhớ là Vệ thị cũng coi như là sĩ tộc số một ở Biện Châu, mấy năm trước, địa vị của Nhiếp thị ở đây cũng không cao như hiện tại, càng không có tư cách sai khiến khách khanh của Vệ thị đi làm nội ứng. Nghĩ tới nghĩ lui cô nghĩ ra một khả năng - Sử Trung do Vệ Ưng phái đi!
“Suy nghĩ của chủ công tình cờ lại trùng hợp với suy đoán của Từ.” Vệ Từ nói: “Trên thực tế, kiếp trước Sử Trung chính là người dưới trướng đại ca.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Dĩ nhiên, kiếp trước Sử Trung không có cơ hội làm nằm vùng gì đó.
Thời điểm bệ hạ nhà mình tấn công Trung Chiếu, Nhiếp Lương ngỏm từ lâu rồi, đại ca Vệ Ưng vì thế mà uất ức nhiều năm, không tới năm mươi tuổi đã bệnh mà qua đời.
“Sử Trung thì có bản lĩnh gì chứ?”
Vệ Từ cười nói: “Không quá giỏi, chẳng qua là có trí nhớ tốt, chữ viết cũng không tệ, được cái mã trông trung hậu mà thôi. Kiếp trước huynh trưởng chính là nhìn trúng điểm này nên mới giữ Sử Trung bên cạnh giúp chỉnh lý văn thư, thỉnh thoảng thay mặt huynh ấy viết chữ, làm tạp vụ. Cả đời Sử Trung không thành đạt, mẹ hắn lại là người có tính hiếu thắng chua ngoa, bức ép mấy người con dâu phải bỏ đi, muốn con trai phải cưới được người tốt nhất.”
Khương Bồng Cơ nhướn mày một cái: “Vậy cuối cùng Sử Trung cưới ai?”
Vệ Từ nói: “Con gái độc nhất của tướng quân Bách Ninh - Bách Nguyệt Hà.”
“Cái gì cơ? Tuy ta không tiếp xúc nhiều với Bách Nguyệt Hà nhưng cũng biết tính cách cô gái này mạnh mẽ, làm sao có thể nhìn trúng loại người như vậy?”
Dù cho không tìm người tương đương với mình thì cũng sẽ tìm người kém hơn mình một chút, không đời nào lại “dùng tạm” Sử Trung được.